Chương 47: Bại Lộ
Khoảng hơn một canh giờ từ sau khi giải quyết xong đám xác ướp thì nhóm người Lạc Việt cũng đã chữa thương xong, lúc này ánh mắt của Lạc Hải có chút thâm thúy nhìn về phía Khải Lâm biến mất, sau một lúc hắn bỗng nhiên nở một nụ cười, những người xung quanh thấy vậy thì không hiểu, đúng lúc Lạc Nguyên sắp mở miệng hỏi thì người đàn ông này mở miệng đưa ra một mệnh lệnh không được phép từ chối:
"Đi thôi!"
Hướng những người này đi chính là một thông đạo tối đen khi bốn bức tường này sụp đổ mà hiện ra.
Tại một nơi đen tối nơi đây có ba con đường đang hiện ra, lúc này có một viên đá màu xanh bỗng nhiên lao nhanh trong thông đạo này sau đó đập mạnh lên một cánh cửa trong đó cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Viên đá này ngay khi rơi xuống đất lập tức có hai đạo màu sắc trắng đỏ bao quanh, nếu quan sát kĩ có thể dễ dàng nhận ra đây chính là hạt châu mà Khải Lâm hay đeo trên người.
Phía trong không gian hạt châu, lúc này Khải Lâm đang ngồi đả tọa ở phía trung tâm tại vùng không gian không bị màn sương bao phủ, khắp người hắn dính đầy máu tươi, ngay cả khuôn mặt cũng trắng bệch bộ dáng này nhìn qua thật sự là quá chật vật.
Vụ nổ lớn trước đây mặc dù Khải Lâm đã kịp trốn vào bên trong hạt châu này nhưng sức sát thương từ v·ụ n·ổ là quá lớn, vì vậy cho dù tránh được một mạng nhưng thân thể cũng không dễ chịu gì. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là thứ yếu, việc hệ trọng nhất lúc này chính là phải áp chế được hai loại thuộc tính đang điên cuồng cắn xé nhau trong cơ thể.
Tại trong không gian hạt châu này, Khải Lâm không ngừng điều hòa hai loại thuộc tính ma pháp, chốc chốc tiếng hét đau đớn lại vang lên, mãi cho đến một ngày sau mọi chuyện dường như mới bắt đầu có tiến triển tốt lên, hai thuộc tính trong cơ thể lúc này tạm thời được ổn định tuy nhiên chuyện này không được bao lâu, nhất quyết phải tìm cách giải quyết càng nhanh càng tốt.
Lúc này Khải Lâm đang ngồi đả tọa hai mắt đang nhìn chằm chằm vào hai cái ngọc bội đang cầm trên tay, một cái trong đó chính là thứ đã lấy được trong trái tim của xác ướp kia, còn một cái khác chính là của Thành chủ Vân thành đưa cho hắn, lúc này ngọc bội này dường như có một tia ánh sáng vô cùng yếu ớt đang lưu chuyển thấy được sự biến hóa quỷ dị của ngọc bội trên tay tâm tình Khải Lâm tốt lên không ít.
Nếu nói rằng mục tất cả mục đích của hắn khi bước tới đây chình là vì thứ này cũng không ngoa. Thứ mà Vân thành chủ muốn hắn đi tìm chính chính là một loại thảo dược tên Quỳ Tâm Liên thứ này sống trong vùng tử khí tràn ngập, trước đây tên kia nói với hắn những nơi âm u thì xác xuất xuất hiện loại thảo dược này sẽ cao hơn nhưng hắn không hiểu được, cho đến tận hôm nay khi ở trong kim tự tháp này hắn mới hiểu ý của người kia.
Nhưng thứ hắn thật sự quan tâm đó chính là gốc rễ của loại thảo dược này, nó mới chính là bổ dược đối với hắn. Gốc rễ của loại thảo dược này hấp thụ linh khí thiên địa trên cả trăm năm mới có thể nảy mầm và sinh sôi vì vậy dùng nó để điều hòa hai loại thuộc tính là tốt nhất.
Sau khi nghĩ lại một số chuyện Khải Lâm quyết định để chuyện này sang một bên trước rồi bắt đầu nghiên cứu ngọc bội còn lại, tuy nhiên thứ duy nhất hắn phát hiện chính là hình thù kì quái của ngọc bội này cùng một chút ma trận lưu chuyển bên trong còn lại không còn gì.
- Tiếng động bên ngoài hạt châu.
Hai mắt Khải Lâm lúc này bỗng nhíu lại sau đó lập tức tập chung linh thức nhưng rất nhanh hắn ngẩn người, một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai.
"Tiểu hữu chúng ta hoàn toàn không có ác ý gì với cậu, vì vậy cậu không cần phải tìm cách trốn tránh chúng ta"
Đây đúng là lời nói của Lạc Hải phân thành chủ của An Nam thành.
Nghe vậy Khải Lâm không một chút do dự mà rời khỏi hạt châu kia, nhưng khi hắn rời khỏi đó linh thức tản ra thì lại không phát hiện nhóm người kia mãi cho tới một lúc sau đám người này mới đi tới. Hiển nhiên người đàn ông kia không để người khác phát hiện ra hắn, điều này có chút không đơn giản.
Bước tới cách nhóm người hơn một trượng Khải Lâm ôm quyền làm lễ, thấy vậy Lạc Hải chỉ nhìn hắn với ánh mắt thâm thúy sau đó lại bày tỏ vui mừng khi Khải Lâm không sao giống như họ là người rất thân thiết.
Lạc Nguyên thấy vậy cũng đến chào hỏi Khải Lâm, qua ánh mắt Khải Lâm cũng nhận ra người này không có một chút nào gọi là tâm cơ, quả nhiên có thực lực luôn dễ khiến người khác tôn trọng.
"Nghiệp Hỏa trong người cậu hẳn là trong lúc thức tỉnh xảy ra kịch biến mà hình thành, sự b·ạo đ·ộng do hai thuộc tính không dung hòa ta có thể giúp cậu triệt tiêu nó đi, còn đồ mà cậu lấy được thì đó là của cậu những thứ này ta không có hứng thú".
Tiếng nói của Lạc Hải lại vang lên bên tai, nội dung trong đó khiến Khải Lâm sửng sốt, lúc này ánh mắt nhìn về phía Lạc Hải lộ rõ vẻ ngưng trọng, hắn hướng người về phía Lạc Hải vái một cái.
Người này đúng hẳn với vẻ bề ngoài tâm cơ cùng con mắt nhìn người thật sự quá đáng sợ.
Khải Lâm biết không có chuyện tốt nào lại tự nhiên từ trên trời rơi xuống.
"Trên người ta nhất định có thứ mà người này hứng thú"
Tuy nhiên sau khi nhìn về phía Lạc Hải thì hắn lại không có được sự hồi đáp nào, Người đàn ông này chỉ mỉm cười sau đó mở miệng.
"Tiểu hữu nếu đã không sao thì chúng ta có thể cùng chúng ta đồng hành tiếp con đường này"
Khải Lâm có một chút dọ dự nhưng cũng gật đầu đồng ý, còn mấy người khác thì lại không hiểu tại sao Lạc Hải lại coi trọng hắn như vậy.
Sau khi sắp xếp hết mọi chuyện nhóm người lại cùng nhau đồng hành đi tiếp. Lúc này họ đang đứng trước ba con đường đen, Khải Lâm lập tức nhận ra con đường lưu lại một ít dấu vết của hạt châu hai mắt nhíu lại.
Lạc Nguyên lúc này cũng chỉ về hướng mà Khải Lâm đang nhìn, nghe vậy nhóm người không chút chần chừ mà bước đi, tuy nhiên ngay khi sắp bước vào con đường thì Lạc Hải đột nhiên dừng lại.
Người này xoay mạnh người nhìn về phía Khải Lâm, không nói không rằng dơ tay ra hướng về phía Khải Lâm, Khải Lâm lập tức có phản ứng nhưng rất nhanh hắn lại đứng yên chơ hành động tiếp theo của người này.
Lạc Hải thấy vậy ánh mắt liền hiện lên một chút tán thưởng, từ bàn tay một ngọn lửa xuất hiện sau đó dung nhập vào trong người Khải Lâm.
Ngay lập tức Khải Lâm cảm nhận được Tử Mệnh chú đang dần dần bị ngưng tụ lại một chỗ rất nhanh đã bị Lạc Hải lôi ra ngoài, đồng thời trong thân thể hắn lập tức có một khí tức nhu hòa đang dung nhập vào giúp cho hắn có thêm một lực lượng áp chế hai loại thuộc tính ma pháp.
Ngay khi lôi Tử Mệnh chú trong người Khải Lâm ra, Lạc Hải không một chút do sự mà vung mạnh ra phía sau, chỉ trong nháy mắt tại một vùng không gian rất bình thường bỗng nhiên vặn vẹo, hai thân ảnh cũng từ đó mà xuất hiện.
Khải Lâm khi nhìn thấy hai người này thì hai mắt nheo lại, đây đúng là Trấn Thiên Thu cùng nữ tử áo đỏ khi hắn gặp khi rời khỏi ảo cảnh trong thông đạo của Kim tự tháp.
"Đường đường là Trấn Thiên Thu cùng Dạ xoa vậy mà lại hạ ấn kí trên một tiểu bối chỉ có thực lực Pháp Sư sơ cấp, trước đây ta đúng là đánh giá quá cao các ngươi rồi"
Tiếng nói của Lạc Hải vang lên khiến cho hai người kia ban đầu có chút sửng sốt liền lập tức trở nên khó coi.
"Tế Hồn giáo chúng ta và Lạc Việt bộ lạc các ngươi xưa nay chưa từng đối đầu vậy mà ngươi lại muốn tham gia vào chuyện của chúng ta"
Nghe vậy Lạc Hải chỉ cười khẩy
"Người Lạc Việt chúng ta xưa nay kị nhất chính là những người bề ngoài thì giả bộ không có gì nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa biết bao nhiêu toan tính. Khải Lâm hiện tại là người đồng hành của chúng ta lí do như vậy đã đủ hay chưa?"
Vừa nói Lạc Hải vừa bước lên, khuôn mặt lúc này trở nên âm trầm lập tức hai quyền được tung ra lao thẳng về phía hai người.
Trấn Thiên Thu cùng nữ tử áo đỏ thấy vậy khuôn mặt lập tức biến sắc, hai người họ đương nhiên biết người bước ra từ Lạc Việt bộ lạc trong cùng cảnh giới thì thật sự rất khó chơi.
Lập tức hai người này cũng kết thủ pháp đón đỡ một quyền này.
Đúng lúc này Lạc Hải cười lạnh, thân ảnh hắn lập tức biến mất khỏi chỗ đó, sau khi xuất hiện đã đến bên cạnh Trấn Thiên Thu, hỏa diễm trong tay ngưng tụ tạo thành một trưởng chấn bay Trấn Thiên Thu ra ở phía sau, nữ tử áo đỏ thấy vậy lập tức kết pháp quyết, một cái lá màu xanh lập tức xuất hiện trong tay sau đó không ngần ngại mà vung ra, đồng thời cả thân hình cũng vội dịch chuyển về sau.
Tuy nhiên Lạc Hải dường như cũng không muốn tiếp tục đánh vì vậy lui lại phía sau.
Đây là cảnh cáo tốt nhất sau này đừng để ta phát hiện các ngươi đi theo chúng ta nữa. Nói xong hắn dẫn đầu nhóm người cùng bước vào con đường sau đó biến mất.