Chương 44: Vô Đề
Nam tử trẻ tuổi tên Lạc Nguyên nghe vậy ánh mắt cũng nhìn về phía nam tử trung niên gật đầu một cái, sau đó lại nhìn về phía Khải Lâm đôi mắt hiện lên chiến ý, tốc độ đột nhiên bạo phát, kèm theo một quyền được đưa ra hướng tới Khải Lâm.
Khải Lâm thấy vậy thì hai mắt hiện ra vẻ ngưng trọng, đây là lần đầu hắn tiếp xúc với người Lạc Việt những người này cũng chủ tu công pháp Luyện Thể giống hắn, nói đúng ra thì chính hắn mới là người có tu luyện công pháp của họ vì vậy hắn đương nhiên không thể coi thường.
Nhìn thấy chiến ý trong mắt của Lạc Nguyên bỗng nhiên dòng máu chảy trong người Khải Lâm cũng sôi trào, ánh mắt cũng bắt đầu hiện lên chiến ý. Bàn tay phải của hắn lúc này cũng nắm chặt lại Ma pháp trong cơ thể cũng lập tức vận chuyển khiến cho tốc độ bạo phát lao tới đón đỡ một quyền của người kia.
Một quyền của Khải Lâm lúc này không ẩn chứa một chút ma pháp nào mà thuần túy là dựa vào sức mạnh thân thể của hắn mà được tung ra. Ngay lập tức hai quyền v·a c·hạm, một t·iếng n·ổ lớn lúc này bỗng nhiên vang lên, một lực xung kích sinh ra khiến cho cả hai người bị lùi lại, Khải Lâm thì bị lùi ra sau hơn mười bước còn nam tử tên Lạc Nguyên kia thì có vẻ chật vật hơn những đã được những Ma Pháp Sư đỡ lại nên cũng ổn định khá nhanh.
Một quyền giao kích khiến cho cánh tay của Khải Lâm cũng có chút căng cứng tuy nhiên chuyện này cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới hắn. Đồng thời qua chuyện này hắn cũng xác định được sức mạnh thân thể của Lạc Nguyên này đang ở Luyện Thể tầng thứ chín, nhưng người này có vẻ mới bước vào tầng chín không lâu.
Bốn Ma Pháp Sư sau khi nhìn thấy một chiêu tiếp xúc của hai người thì lập tức có phản ứng không giống nhau, một người trong đó chính là cha của Lạc Nguyên bỗng lên tiếng.
"Bán Linh thể, ngươi ruốt cuộc có thân phận gì, và đến từ đâu?"
Vừa nói người này vừa nhìn về phía Khải Lâm uy áp của Ma Pháp Sư lập tức tỏa ra hướng về phía Khải Lâm.
Khải Lâm cảm nhận được uy áp này hắn là không yếu hơn Trấn Thiên Thu mà hắn đã gặp là mấy, hiển nhiên người này cũng là một Ma Pháp Sư đại thành. Đồng thời hắn cũng nghe được câu hỏi của người đàn ông kia, điều này khiến hắn có chút trầm ngâm.
Phải mất một lúc Khải Lâm mưới mở miệng:
"Đại nhân, vãn bối chỉ là một người không thân phận đến từ Nguyên điện đến đây tầm bảo"
Lời nói của hắn cũng có chút ngắt quãng do áp lực đè nặng lên người, áp lực này không chỉ có Ma pháp mà còn có thêm áp lực của một người Luyện Thể thuật tầng cao hơn đè xuống một người có Luyện Thể thuật thấp hơn.
Nghe thấy lời nói của Khải Lâm lập tức hai mắt của bốn người Ma Pháp sư đều sáng lên nhưng được họ ẩn dấu đi rất nhanh. Tuy nhiên áp lực lúc này đè lên người Khải Lâm cũng dần mất đi. Dựa vào lịch duyệt của những Ma Pháp Sư này họ hiển nhiên nhận ra Khải Lâm không hề nói dối vì vậy thái độ cũng tốt lên không ít.
"Ta tên Lạc Nguyên là người của phân điện phía Bắc An Nam thành, Khải huynh tuổi còn trẻ mà đã đạt đến Bán Linh thể thật khiến tại hạ bội phục"
Lạc Nguyên sau khi thấy phản ứng của những Ma Pháp Sư thì liền bước lên làm lễ sau đó còn không quên cảm thán.
Lạc Nguyên là đứa con thứ của phân thành chủ trong phân bộ phía Bắc của An Nam thành, hắn là một trong số những thiên tài của An Nam thành mười tuổi bắt đầu luyện thể chỉ mất chưa tới năm năm đã bước vào tầng thứ sáu luyện thể, sau đó dùng thêm năm năm đã tiến tới Luyện thể tầng thứ chín, đồng thời hắn cũng có thành tựu trong tu luyện ma pháp khi bản thân đã bước vào Pháp Sư trong cùng một thời điểm, từ đó hắn vốn từ một người ít được cha hắn chú ý lập tức trở thành niềm kiêu ngạo của cha hắn, chỉ trong một thời gian ngắn thân phận của hắn có thể gọi là một bước lên mây.
Nhưng hôm nay hắn gặp được Khải Lâm cũng tu luyện song song hai loại hệ thống công pháp khác nhau mà thành tựu thậm chí còn vượt rất xa hắn vì vậy trong chốc lát mới thốt lên một chút cảm thán trong lòng.
Khải Lâm nhìn lời nói và sắc mặt của người này không hiện lên một chút kiêu ngạo hay địch ý nào thậm chí còn có vài phần kính trọng khi nhìn hắn điều này khiến cho Khải Lâm bước đầu cũng có cảm giác không tệ đối với người Lạc Việt.
Hắn cũng ôm quyền đáp lễ ánh mắt nhìn về phía Lạc Nguyên trong ánh mắt cũng ẩn chứa sự tôn trọng, nhưng không nói gì.
Đúng lúc này cha của Lạc Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía Khải Lâm, không biết người này nghĩ gì mà bỗng cười lên:
"Haha, Tiểu hữu còn trẻ mà đã có thực lực như này thật là hiếm có, tuy nhiên luyện thể thuật này trên khắp vùng địa giới này chỉ thuộc về Lạc Việt của chúng ta, nếu như tiểu hữu không phải người của Lạc Việt thì không biết công pháp này từ đâu mà có?"
Nghe vậy Khải Lâm chỉ cười khổ, sau đó bất đắc dĩ nói cho qua chuyện, tuy nhiên những chuyện hắn nói không bao gồm những thứ trong viên hạt châu kia đồng thời hắn cũng không nói dối vì vậy sau một lúc đám người Ma Pháp Sư cũng chỉ có thể biết qua loa về những chuyện này, nhưng vì người đàn ông trung niên dường như có suy tính gì đó nên cũng không làm khó Khải Lâm vì vậy chuyện này cũng dễ dàng mà qua đi.
Tiếp sau đó Khải Lâm do không còn cách nào nên đành phải cùng đi với đám người, dưới sự dẫn đường của hắn cả nhóm người rất nhanh đã đi tới nơi hắn mưới chiến đấu trước đây.
Ngay khi thấy hai xác ướp bị treo trên vách đá thì ánh mắt đều nhìn về phía Khải Lâm trong đó còn ẩn chứa một sự coi trọng. Hai xác ướp có tu vi Ma Pháp Sư kết hợp với thân thể mạnh mẽ cùng phong cách chiến đấu cực đoan thì cho dù là một Ma Pháp Sư sơ cấp của Lạc Việt đối đầu thì cũng rất đau đầu nhưng mà với tu vi của Khải Lâm lại cùng lúc có thể giải quyết được chúng thì không thể xem thường.
Khải Lâm khi nhìn về hai xác ướp thì thở phào, rất may là Nghiệp Hỏa đã thiêu đốt hết trước khi nhóm người này vào đây, nếu không hẳn là sẽ mang không ít chuyện phiền phức cho hắn, dù sao đám người này hắn cũng không hiểu rõ mặc dù hắn vẫn cảm nhận được tính cách của những người này khá ôn hòa.
Trong suốt thời gian này hắn cũng trò chuyện với Lạc Nguyên khá nhiều, trong lời nói của hai người nhiều lúc đều ẩn chứa sự thăm dò đối phương, bất quá hai người dường như cũng hiểu ý của nhau vì vậy thông tin mà Khải Lâm có được từ người này cũng không quá nhiều.
Sau đó Khải Lâm trước mặt những người này mà thu lại hai xác ướp đã bị Nghiệp Hỏa thiêu đốt đến tiêu tán hết linh khí trong cơ thể lại. Mặc dù hắn có thể phát hiện ra có một vài ánh mắt hứng thú với hai xác ướp này.
Lúc này Khải Lâm và nhóm người Lạc Việt đang đứng trước một tường thành chưa bị sụp đổ, cho tới bây giờ Khải Lâm mới để ý tới những sự quỷ dị của tường thành này. Tất cả khí xám đều từ những rễ cây khổng lồ này mà tản ra, chỉ là số lượng không nhiều khiến cho trước đây hắn không để ý tới.
"Tiểu hữu, trong những tường thành này ruốt cuộc có thứ gì?"
Câu hỏi này được cha của Lạc Nguyên hỏi ra, theo như Lạc Nguyên giới thiệu thì người này tên Lạc Hải.
Nghe vậy Khải Lâm bất đắc dĩ phải nói hết những thứ hắn đã trải qua ở đây cho đám người này nghe, trong lúc nói hắn còn không quên liếc nhìn sắc mặt của từng người sau đó phát hiện ra sự hứng thú không nhỏ của đám người này.
Mất một lúc xác định nơi đây thật sự không có quá nhiều nguy hiểm thì một lão người đàn ông trung niên hướng về Lạc Hải làm lễ một cái sau đó mở miệng
"Thành chủ, chúng ta liệu có nên thêm một chút kích thích lên tường thành này?"
Lạc Hải nghe vậy thì có chút trầm ngâm, ánh mắt nhìn về phía Lạc Nguyên như muốn chắc chắn thứ gì đó, nhưng lại không mở miệng nói ra câu nào, phải mất một lúc hắn mới gật đầu.
Hiển nhiên người này rất cẩn thận nếu không vì có mục đích riêng gì đó thì hẳn là hắn sẽ không để người khác tham gia vào chuyện này.
Người đàn ông trung niên mới hỏi sau khi nhận được sự cho phép của Lạc Hải thì không do dự mà trực tiếp tiến lên, những người khác thấy vậy liền lui lại phía sau tuy nhiên khoảng cách cũng không quá xa so với người đàn ông này, ở khoảng cách này có thể trong chốc lát mà giúp đỡ người kia nếu phát sinh kịch biến.
Thân thể người đàn ông trung niên sau khi tiến ra thì trực tiếp đã bay lên sau đó một quyền ẩn chứa linh khí được áp súc rất xảo diệu liền vung ra tiến thảng tới tường đá kia.
"Ầm"
"răng rắc"
Tiềng ầm vang lên bụi mù bay khắp nơi, sau đó chính là tiếng răng rắc nứt vỡ của tường thành, từ trong đó một tiếng gầm rống vang lên, khiến cho người đàn ông đang bay lên kia phải lập tức lui lại phía sau.
Khuôn mặt của mọi người lập tức trở nên ngưng trọng.