Chương 43: Người Lạc Việt
Chương 43:
Thân thể của Khải Lâm lúc này đã suy yếu nhưng hắn làm sao có thể cho chúng có cơ hội tiếp tục t·ấn c·ông hắn.
Đôi môi Khải Lâm cắn chặt sau đó lấy từ trong nạp giới ra một số trung cấp Ma thạch, nhìn vào đống Ma thạch trước mắt hắn không có chút do dự nào mà bóp nát hết chúng, dựa vào thân thể và kinh mạch có sự bồi dưỡng không ngừng mà trực tiếp hấp thụ, cùng với việc hấp thụ là thân thể hắn lao nhanh về phía hai xác ướp kia.
Chỉ trong vài cái chớp mắt thân ảnh Khải Lâm đã xuất hiện trước mắt hai xác ướp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về chúng, hai quyền vận dụng sức mạnh thân thể để được vung ra. Dưới lực lượng mạnh mẽ cùng quá trình tiếp xúc trực tiếp khiến cho hai xác ướp vừa mới đứng lên lập tức lại bị đập bay v·a c·hạm mạnh với tường đá kia.
Đúng lúc này trên tay Khải Lâm lại lóe lên, lập tức trước mặt xuất hiện hai cái v·ũ k·hí hình bán nguyệt lưỡi dao sắc bén, đặc biệt là nó có ba đầu nhọn trông khá giống với với phi tiêu bốn cánh nhưng chỉ khác là nó có ba cánh. Đây cũng là một trong số những đồ vật mà Khải Lâm lấy được trong thư viện Vân thành.
Ngay khi hai v·ũ k·hí này xuất hiện Khải Lâm liền dơ tay trái ta trực tiếp dùng lưỡi dao sắc nhọn cắt vào da hắn, hai dòng máu đỏ tươi lập tức tuôn ra rồi dung nhập vào hai v·ũ k·hí.
Ánh mắt hắn cũng trong lúc này lóe lên hình ngọn lửa thiêu đốt, sau đó bàn tay kết ấn Nghiệp Hỏa xuất hiện, dưới sự kích phát của máu trong người hắn Nghiệp Hỏa trực tiếp thiêu đốt mà không gây tổn hại gì tới hai vũ kí này.
Những chuyện này được Khải Lâm hoàn thiện chỉ trong chốc lát, ngay khi hoàn tất ánh mắt hắn nhìn về phía hai xác ướp, bàn tay nâng lên hai cái v·ũ k·hí dần xoay tròn trong ngọn lửa sau đó bay nhanh tới cắm thẳng vào thân thể của hai xác ướp, khiến cho cả thân hình chúng bị cắm lơ lửng trên tường đá.
Khải Lâm mất thêm hơn nửa nén hương cuối cùng xác định được hai xác ướp kia không thể thoát ra thì hắn mới yên tâm thở phào ra một hơi, lúc này hăn mới có thể yên tâm mà hồi phục lại thương thế trong cơ thể.
Nhưng để có thể an tâm để hồi phục thương thế hắn vẫn còn một số chuyện phải làm. đầu tiên chính là con Nguyệt thú đã bị Ma trận nhốt lại kia. Sau giây phút trầm ngâm ngắn ngủi Khải Lâm quyết định củng cố lại Ma trận xung quanh người nó, sau đó không quên đánh thêm một đạo Băng Lực thuật lên thân thể nó. sau cùng hắn mới bắt đầu bố trí một ít ma trận xung quanh hắn hơn ba mươi trượng để đề phòng bất chắc.
Sau khi hoàn thiện mọi chuyện Khải Lâm mới yên tâm bắt đầu chữa thương, hắn không để lãng phí bất kì một khoảnh khắc nào vì hắn vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm nơi đây, dường như xác ướp ở đây không chỉ có hai cái mà xung quanh những bức tường còn lại hẳn là vẫn còn điều quỷ dị.
Thời gian trong đây không thể suy diễn như bên ngoài, Khải Lâm không biết được bản thân đã ở đây trong bao lâu nhưng hẳn là không ngắn. lúc này hắn đang ngồi trên một mỏm đá cao hai mắt nhắm chặt đang dần dần mở ra quá trình chữa thương và hồi phục của hắn cũng đã hoàn thành, mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa hồi phục đến đỉnh phong nhưng khoảng cách để hồi phục đến đỉnh phong cũng không còn bao xa.
Nhưng đúng lúc này hai mắt Khải Lâm nhíu lại, từ phía xa xa dường như có tiếng nói tiếng nói phát ra.
"Lạc Nguyên, con thật sự có cảm ứng với nơi đây?"
"Cha, đúng vậy sau khi tiến vào đây con đã cảm nhận được một sự kêu gọi từ sâu thẳm trong linh hồn."
Cách xa Khải Lâm một đoạn dài có một nhóm người khoảng năm người trong này tất cả đều là nam. trong đó có một nam tử khá trẻ nhìn qua tuổi hẳn cũng không lớn hơn Khải Lâm là bao, còn lại bốn người khác đều đã ở độ tuổi trung niên. Tất cả đều mặc áo tứ thân trên đó còn khắc họa những cánh chim Lạc tung bay.
Người mở miệng hỏi là một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt dù chỉ nhìn còn khá trẻ nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một chút vẻ t·ang t·hương, còn người trả lời lại chính là nam tử trẻ tuổi kia.
Khuôn mặt tất cả mọi người đều hiện ra vẻ ngưng trọng, dường như những người này cũng phát hiện ra điều kì bí ở nơi đây tuy nhiên bước chân vẫn tiến đều về phía trước mà không có dấu hiệu dừng lại.
Khải Lâm mặc dù không thể nhìn thấy được nhóm người kia nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ hướng đi của họ đang ngày càng gần với hắn vì vậy linh thức lập tức thu lại tuy nhiên có vẻ hắn đã đánh giá thấp sự nhạy bén của đám người này.
Ngay khi linh thức hắn dao động thì bốn người nam tử trung niên trong nhóm năm người kia lập tức có phát hiện.
"Lạc Nguyên, cẩn thận"
Tiếng nói của nam tử trung niên vừa mới mở miệng vang lên, đồng thời thân thể hắn cũng trực tiếp tiến lên đứng trước người trẻ tuổi kia vẫn chưa phát hiện được gì.
Một người khác trong nhóm người cũng lập tức tiến lên, ngay lúc này trên mi tâm người này lóe lên ấn kí của Ma Pháp sư, khí tức cũng từ đó mà không ngừng tỏa ra kèm theo một câu nói ẩn chứa ma pháp vang vọng khắp nơi cuối cùng rơi vào tai Khải Lâm.
"Chúng ta là người của Lạc Việt, không biết bằng hữu nào đang ở phía trước, có thể ra đây gặp mặt?"
Khải Lâm đang ngồi trên đá lập tức ngây người, hắn thật sự không ngờ tới chỉ là linh thức dao động nhỏ này mà cũng bị đám người phát hiện, dưới khí tức cùng lời nói vang lên hắn có thể cảm nhận được đây là một Ma Pháp sư.
"Haizzz.."
Một tiếng thở dài vang lên, Khải Lâm khá là bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng có sự dao động dữ dội. Hai chữ Lạc Việt rơi vào tai khiến ban đầu thân thể hắn chấn động, trước đây hắn thật sự rất muốn đi tới Lạc việt bộ lạc để tìm kiếm những tầng thứ tiếp theo của Luyện Thể thuật, nhưng không ngờ chưa mất bao lâu thời gian mà bản thân hắn đã gặp được người của bộ lạc này.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng trong lòng hắn vẫn chưa có sự chắc chắn bởi vì theo những gì hắn biết thì bộ tộc này hẳn là rất thần bí, nhưng sao hiện tại lại xuất hiện ở nơi đây.
Những thứ này chỉ là phỏng đoán lóe lên trong đầu hắn, rất nhanh hắn đứng dậy nhìn về hướng của đám người, sau đó vận chuyển Ma Pháp rồi di chuyển về hướng đó, hắn không có chút nào che dấu về sự tồn tại của hắn, điều này cũng có thể coi là một loại thiện ý và không muốn đối đầu, rất nhanh trong linh thức hắn đã xuất hiện hình ảnh của nhóm năm người này.
Trước khi đi hắn vẫn nhìn qua con Nguyệt thú cùng với hai xác ướp đang treo trên tường đá kia sau đó hắn vung tay lên thu con Nguyệt thú cấp sáu vào bên trong hạt châu, còn hai xác ướp thì hiện tại hắn vẫn chưa thể thu lại vì vậy tạm thời để đó trước.
Những người bên kia hình như cũng cảm thấy được Khải Lâm không có ác ý vì vậy khuôn mặt cũng dịu đi một chút nhưng sự đề phòng vẫn được đề cao.
Khải Lâm rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt của đám người, khuôn mặt hắn bây giờ không có một chút biến hóa nào nhưng trong lòng thì lại không được như vậy.
Ngay khi nhìn thấy những người này Khải Lâm đã phát hiện được thực lực của đám người này. Ngoài nam tử trẻ tuổi kia có thực lực giống hắn là Pháp Sư sơ cấp thì bốn người còn lại đều là Ma Pháp sư, những Ma Pháp sư thì không nói nhưng đối với người trẻ tuổi thực lực Pháp Sư kia hắn có thể thấy rõ sự kì quái trong khí tức của đối phương giống như rất rõ ràng nhưng lại khá mơ hồ, điều này khiến hắn cảm thấy được một chút khó chịu.
Lúc này Khải Lâm đã đứng cách nhóm người khoảng hơn mười trượng, trong phạm vi này những đạo khí xám cũng bị tiêu trừ hoàn toàn nhưng điều này khộng khiến hắn ngạc nhiên, khuôn mặt vẫn khá âm trầm nhìn về đám người, vài hơi thở sau mới chắp tay lên ngực sau đó vái một cái.
"Vãn bối Khải Lâm chỉ do không may mắn mới lạc vào đây không hề có chút tâm tư nào đối với các vị đại nhân, mong rằng các vị đại nhân không làm khó cho vãn bối"
Câu nói của hắn mặc dù không đầy đủ nhưng cũng là một loại tôn trọng đối với bề trên không có chút cao ngạo nào.
Nhóm người Ma Pháp sư thấy vậy cùng với tu vi của Khải Lâm chỉ là Pháp sư sơ cấp, mặc dù khuôn mặt không biểu hiện gì nhưng sự đề phòng cũng được giảm bớt.
Đột nhiên trong đó có một nam tử trung niên mấp máy môi sau đó ánh mắt nhìn về phía nam tử trẻ tuổi, một lúc sau người này lắc đầu một cái miệng thốt lên ba chữ:
"Lạc Nguyên lên!"