Chương 40:Nguyệt Thú Cấp Sáu
Chỉ thấy ngay lúc Khải Lâm vừa lui lại thì hạt châu trên người hắn cũng lập tức bay ra ra ngoài thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Vốn dĩ việc này không thể xảy ra, nhưng vì Khải Lâm mới phải đối mặt với lực hút thần bí từ cánh cửa từ đó dẫn đến việc linh khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn và hắn không thể hoàn toàn tập chung đến việc áp chế sự b·ạo đ·ộng của hạt châu, điều này khiến cho hạt châu có cơ hội thoát ra.
Khải Lâm nhíu mày khi thấy cảnh tượng này, thân thể lập tức bước lên định bắt lại hạt châu nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến khuôn mặt hắn lập tức biến sắc.
Chỉ thấy hạt châu ngay khi rời khỏi người hắn lập tức bay lơ lửng lên trên, từ đó không ngừng phát ra kim quang, màu sắc này không giống với đợt b·ạo đ·ộng lần trước.
Tuy nhiên điều khiến Khải Lâm biến sắc không phải đạo hào quang này mà là viễn cảnh có thể xảy ra sau đó. Lần trước khi hạt châu này b·ạo đ·ộng thì cả vùng không gian kia lập tức tan vỡ rồi biến mất, tất cả những vật chất trong đó lập tức tiêu tan.
Điều này khiến Khải Lâm có chút lo lắng, nhưng cuối cùng viễn cảnh mà hắn lo lắng đã không xuât hiện
Hạt châu lơ lửng phía trên cùng với kim quang từ đó không ngừng tỏa ra, rất nhanh đạo kim quang đó dần dần ngưng tụ cuối cùng tạo thành một sợi duy nhất sau đó trực tiếp tiến tới rồi dung nhập với cánh cửa.
Chỉ trong chưa đầy mười hơi thở, cánh của dưới sự dung nhập của sợi kim quang phát ra từ hạt châu lập tức có sự biến đổi. Cánh của trước đây vốn có màu đen kịt thì lúc này lập tức một hình thù kì quái bắt đầu lộ ra.
Ban đầu Khải Lâm không thể nhận ra được hình thù này ruốt cuộc là gì, nhưng không mất bao lâu ánh mắt hắn mở càng ngày càng to.
Ngay khi hình thù này hình thành thì Khải Lâm thấy được một hình ấn về Long và Phượng. Hình ấn này xuất hiện trông rất bình thường nhưng từ đó lại tỏa ra một khí tức khiến cho Khải Lâm cảm thấy khó thở, khí tức này phát ra kèm theo một luồng uy áp, uy áp này không mạnh nhưng
trong uy áp này lại ẩn chứa một sự cao quý đến cực hạn, một sự tôn nghiêm không thể bàn cãi tất cả những ai khi trực tiếp cảm nhận uy áp này sẽ muốn ngay lập tức quỳ xuống mà cúng bái.
Mồ hôi trên người hắn không ngừng tuôn ra như suối chảy ở dưới uy áp này. Trong đầu hắn bây giờ căn bản không thể suy nghĩ được thêm bất kì điều gì, cả thân thể như có một áp lực vô hình đang đè nặng xuống như muốn khiến hắn phải quỳ xuống ngay lập tức.
Tuy nhiên dưới áp lực vô hình này Khải Lâm lại không cam lòng quỳ xuống khi hắn không biết được thứ hắn phải quỳ xuống là thứ gì, vì vậy hắn không do dự mà kích phát toàn bộ lực lượng thân thể để chống lại uy áp này, từng tơ máu bắt đầu hiện lên khiến cho đôi mắt Khải Lâm đỏ hoe, cả người hắn lúc này đã không thể đứng thẳng.
"Ầm"
Nhưng cuối cùng dưới uy áp khủng kh·iếp này hai chân của Khải Lâm khụy xuống cuối cùng là quỳ hẳn trên mặt đất, máu tươi từ hai đầu gối không ngừng chảy ra, sự đau đớn khủng kh·iếp khiến cho khuôn mặt hắn tái nhợt.
Ánh mắt Khải Lâm vẫn cố gắng nhìn chằm chằm chằm vào vào cánh cửa đá kia.
Tất cả những chuyện này nói ra thì dài nhưng thực chất chỉ là xảy ra trong vài hơi thở.
Đúng lúc này hạt châu đang không ngừng tỏa ra kim quang bỗng chốc lại có sự biến đổi, sợi kim quang được nó tỏa ra bỗng chốc dừng lại, sau đó trực tiếp quay lại trên người Khải Lâm, một cảm giác ấm áp lập tức xuất hiện rồi nhanh chóng bao phủ Khải Lâm, thương thế hắn lập tức với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ từ hồi phục thương thế.
Cùng với đó chính là áp lực từ cánh cửa dần dần giảm đi ý thức sắp biến mất cũng từ đó mà được hóa giải việc này cũng khiến Khải Lâm thở phào một hơi, sau đó cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất mà chữa thương.
Ầm ầm
Lại một tiếng ầm nữa vang lên nhưng lúc này nơi phát ra lại là cánh cửa đá, hình như nó đang dần được mở ra.
Việc này lập tức gây sự chú ý cho Khải Lâm đang ngồi chữa thương ở phía dưới, thấy vậy khuôn mặt hắn âm trầm, mặc dù bây giờ đang ngồi đả tọa chữa thương nhưng sự cảnh giác của hắn lại không có chút nào giảm đi.
Nhưng khi cửa đá này mở ra một khe khá lớn thì Khải Lâm lại không cảm nhận được bất kì sự thay đổi nào điều này khiến hắn có chút nghi hoặc, dù sao sự b·ạo đ·ộng của hạt châu chỉ sợ không đơn giản như vậy. Lại nói tới hạt châu, từ sau khi phát ra luồng kim quang dung nhập vào cánh cửa đá thì hiện tại trên hạt châu đã xuất hiện ra một ít thô giáp và không còn lóng lánh như trước.
Dưới sự tò mò mang thêm chút liều lĩnh của tuổi trẻ Khải Lâm đứng dậy sau đó từ từ tiến lại gần, linh thức của hắn tỏa ra đến cực hạn và rồi hắn ngây người như nhận ra thứ gì đó.
Linh thức của hắn đã tăng lên thêm một khoảng cách khá lớn, hắn mặc dù có chút ngạc nhiên và vui mừng nhưng bây giờ lại không phải là lúc để tìm hiểu những thứ này, vì vậy hắn cố gắng không nghĩ tới việc này nữa mà dành hết sự chú ý tới cánh cửa kia.
Bước qua cánh cửa xuất hiện trước mắt Khải Lâm là một quang cảnh kì dị kèm theo chút u ám.
Phía sau cánh cửa giống như một kiến trúc ở phía dưới lòng đất, dưới linh thức của Khải lâm hắn có thể nhìn thấy rõ nơi đây được bao phủ bởi những tường thành cao lớn trên đó đã bị những rễ cây khổng lồ, nhưng tất cả đã bị bao phủ bởi một tầng sương tím nếu dùng mắt thường thì không thể nhìn thấy được
Sau một lúc kiểm tra xác định không có gì nguy hiểm lúc này Khải Lâm mới từ từ tiến sâu vào trong.
Càng bước đi, trong lòng Khải Lâm càng cảm giác không yên, đây thuần túy là một cảm giác trong lòng chứ không liên quan gì đến thực lực của hắn.
Tiến vào sâu hơn ba chục bước nhưng không phát hiện bất kì điều gì việc này khiến Khải Lâm càng cảm thấy có một áp lực đè lên tâm thần, đồng thời cảm giác nguy hiểm đó lại không có chút nào tiêu tan.
Nhưng đúng lúc Khải Lâm sắp bước ra bước thứ ba mươi mốt thì thân hinh hắn lập tức sắc mặt hắn biến đổi, cả người vội né tránh sang bên cạnh, ánh mắt lóe lên một đạo kim quang, đạo kim quang này có chút giống với đạo kim quang phát ra từ hạt châu, tuy nhiên nó lại khá ảm đạm nếu không chú ý kĩ sẽ rất khó để nhận ra.
Sự căng thẳng của Khải Lâm lập tức được hóa giải khi hắn nhận ra vật mới rơi xuống chỉ là một tảng đá khá lớn. nhưng lập tức hắn phát hiện ra điều không đúng cả khuôn mặt lập tức ngẩng lên.
Một hình ảnh khiến Khải Lâm lập tức nổi da gà toàn thân, chỉ thấy lúc này cách đỉnh đầu hắn không đến hai trượng, một con Nguyệt thú cấp sáu với tám xúc tu đang ở đó, chỉ là con Nguyệt thú này dường như không có chút phát giác ra hắn nhưng cảm giác trong lòng Khải Lâm lại không có chút nào là bình tĩnh được.
Con Nguyệt Thú này khác hẳn với những Nguyệt thú mà Khải Lâm đã gặp trước đây, thân thể của nó lớn hơn những con cấp năm rất nhiều nếu nói là gấp đôi thì cũng không quá.
Đặc biệt hơn nữa là những cái xúc tu trên người nó đều có một con mắt giống y hệt con mắt ở phía đầu nó, chẳng qua là kích thước nó nhỏ hơn với con mắt chính.
Cảm thấy được sự quỷ dị của Nguyệt thú cấp sáu này, Khải Lâm quyết định không chêu chọc tới nó. Nhưng đúng lúc hắn định rời đi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ thấy con Nguyệt thú cấp sáu này vốn không có động tĩnh gì thì ngay sau khi Khải Lâm cử động nó liền lập tức mở mắt ra, ánh mắt của nó ban đầu còn có chút mê mang nhưng rất nhanh thanh tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào Khải Lâm.
Không để cho Khải Lâm kịp phản ứng thì con Nguyệt thú này đã lập tức gầm lên, tiếng gầm của nó ẩn chứa sự tức giận khôn cùng giống như địa bàn của nó bị sinh vật khác x·âm p·hạm, mà sinh vật đó lại chính là Khải Lâm.
Khải Lâm nhìn tình cảnh này lập tức hít sâu một hơi định lùi lại thì xúc tu của Nguyệt thú đã vung lên, tuy nhiên cái vung lên này không giống với việc muốn t·ấn c·ông hắn.
Chỉ thấy cái miệng rộng dưới xúc tu của nó bỗng há to ra, từ trong miệng liên tục những con Nguyệt thú cấp hai và cấp ba không ngừng từ đó mà chui ra.
Nhìn vào những chất lỏng nhầy nhụa từ miệng của con quái thú này Khải Lâm bỗng nhiên thấy ớn lạnh cả người, da đầu hắn có chút tê dại, trong tất cả những táì liệu mà hắn đã tra được về những con Nguyệt thú thì hiển nhiên không có thông tin về chuyện này.
"Ầm ầm"