Chương 39: Hạt Châu Bạo Động
Tâm tư của Khải Lâm có chút xoay chuyển, nhưng sức mạnh của nắm đấm vẫn không giảm đi mà vẫn t·ấn c·ông về phía Phi Cô.
Dù đã mở ra ấn kí Ma Pháp sư nhưng Phi Cô vẫn có chút phản ứng không kịp, dẫn đến một tiếng ầm vang lên. Bên trên hồ lô không ngừng rung lắc. Thân thể của Phi Cô cũng vì vậy mà lui lại hơn năm bước trên miệng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt của nữ tử này lập tức càng trở nên khó coi.
Nhìn thấy tình trạng của Phi Cô Khải Lâm lập tức phát hiện ra đều không đúng của đám người xung quanh, chỉ thấy đám người này lập tức trở nên ngây ngốc.
Khuôn mặt Phi Cô mặc dù biến đổi lớn nhưng ánh mắt lập tức nhìn về phía Khải Lâm trên môi bỗng nở một nụ cười.
"Ta đúng là đánh giá hơi thấp tiểu tử ngươi rồi, trên người mặc dù dính Tử Mệnh chú nhưng vẫn có thể vận dụng linh hồn một cách tự nhiên, ngươi đúng là rất không tệ".
Khải Lâm nghe vậy thì khuôn mặt không chút biến đổi, ngay khi nữ tử này thừa nhận mọi chuyện lập tức khiến cho trong đầu Khải Lâm lại hiểu rõ được thêm một vấn đề lớn của chú thuật, thứ hiểu ra đó chính là mắt xích để kết nối cả một ảo ảnh.
Nghe nữ tử này nói vậy khuôn mặt của Khải Lâm vẫn lạnh tanh, không có chút biến hóa nào. Trong một quyền của hắn vừa nãy chính là ẩn chứa toàn bộ lực lượng Nghiệp hỏa mà hắn có thể điều khiển được hiện tại đã xâm nhập vào trong cơ thể của nữ tử này không lâu nữa nó sẽ kích phát toàn bộ mà t·hiêu r·ụi nơi đây.
Quả nhiên không lâu sau khuôn mặt Phi Cô đang trào phúng nhìn Khải Lâm thì liền biến sắc như không thể tin được.
"Aaa"
Một tiếng la thất thanh vang lên, lập tức cả người Phi Cô ướt sũng, mồ hôi chảy ra khiến cho bộ y phục trên người nữ tử này bó sát lại, cùng với tấm lụa khá mỏng lập tức khiến cho cả da thịt nàng đều hiện lên rõ ràng trong mắt Khải Lâm, dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng hắn cũng phải cảm thán ảo cảnh này quá chân thực.
Nhưng Khải Lâm lập tức phát giác ra không đúng vội vàng tỉnh táo lại, ngay khi hắn sắp vung cây Trường Thương ra t·ấn c·ông về phía Phi Cô thì hắn lập tức nhíu mày.
Chỉ thấy cách hắn không xa thân ảnh Phi Cô dần mơ hồ sau đó tan biến, chỉ có một giọng nói nữ tử âm thanh có chút l·ẳng l·ơ vang lên.
"Không ngờ là Nghiệp Hỏa, tỷ tỷ thật sự là rất hứng thú với ngươi đó"
Cùng câu nói này vang lên, lập tức cả vùng trời đất này liền thay đổi, trời xanh, mây trắng, cát vàng cùng ánh nắng trói chang lập tức biến mất. Một màu đen dần dần hiện ra sau đó bao phủ khắp mọi nơi.
Trong một không gian tối đen, Khải Lâm mở ra hai mắt tất cả xung quanh hắn chỉ là một màu đen kịt dùng mắt thường căn bản là không thể nhìn thấy được bất kì thứ gì.
Linh thức của Khải Lâm không ngừng tản ra, rất nhanh hắn hít thở sâu một hơi, cả người bỗng chốc trở nên ớn lạnh.
Dưới linh thức quan sát, hắn có thể xác định được bản thân chỉ mới bước vào con đường trong kim tự tháp hơn chục trượng, thông đạo nơi đây căn bản không có chút gì là chật hẹp như trong ảo cảnh đó, vả lại nơi đây cũng không an toàn.
Cảm giác được bản thân đang ở một nơi cực kì quỷ dị và nguy hiểm lập tức Khải Lâm có ý định muốn rút lui đi ra ngoài thì lúc này tiếng động quen thuộc hắn đã nghe được trong ảo cảnh bỗng nhiên vang lên.
Đây đúng là tiếng động mà Khải Lâm nghe được khi hắn mới bước vào trong động phủ kia, tuy nhiên đến bây giờ hắn mới phát hiện ra nguồn gốc của âm thanh này.
Ầm ầm
Chỉ chưa đến vài hơi thở sau, tiếng động càng lớn sau đó là nổi lên ầm ầm, ngay lúc này đất cát bốn phía xung quanh Khải Lâm lập tức rung chuyển.
Chỉ chưa tới năm hơi thở sau, Khải Lâm hít sâu một hơi, dưới linh thức hắn phát hiện ra thông đạo nơi đây đang rơi vào sụp đổ với quy mô lớn, những tảng đá khổng lồ tiến đến phía hắn.
Chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên vì sau khi bước vào con đường này Khải Lâm đã phát hiện ra đây là một con đường dốc, mặc dù độ dốc không lớn nhưng vẫn là dốc.
Thấy vậy Khải Lâm không kịp suy tư nhiều, suy nghĩ đi ra ngoài lập tức biến mất, trong đầu hiện tại chỉ có tìm cách để tránh những tảng đá khổng lồ này.
Dù là thân thể hắn không tệ nhưng nếu để những tảng đá khổng lồ này đè lên người hắn thì chỉ có duy nhất một kết quả đó là tan xương nát thịt.
Cứ thế sự sụp đổ không ngừng lan rộng ra, Khải Lâm cũng không ngừng chạy xuồng dưới linh thức được khuếch tán ra cựu hạn bản thân.
Cuối cùng sau hơn một canh giờ không ngừng đi xuống, dưới linh thức hắn cũng phát hiện được những ngã rẽ xuất hiện.
Ở đó có tổng cộng ba ngã rẽ, những Khải Lâm lúc này cũng không có thời gian suy tính, tất cả chỉ dựa vào tổ tiên mách bảo mà chọn bừa một hướng rẽ sang, bất ngờ mà nơi hẳn rẽ ra lại thuộc vào con đường bên trái tính theo con đường chính mà hắn tiến vào.
Chạy tiếp theo con đường rẽ được một lúc thì Khải Lâm mới dừng lại, hơi thở hổn hển khuôn mặt có chút tái nhợt, sau khi áp chế được cảm xúc lại hắn mới phát hiện rằng bản thân đã cách con đường rẽ khá xa, tuy nhiên tiếng đá tảng v·a c·hạm vẫn có thể nghe thấy.
Lúc này Khải Lâm đang đứng tại trước một cánh cửa rất lớn, cánh cửa này cao khoảng ba trượng, rộng hơn hai trượng đang được đóng kín, nếu Khải Lâm không thể mở nó ra thì đây hẳn được coi là một ngõ cụt.
Đúng lúc này Khải Lâm cảm nhận được trong lồng ngực đang ấm lên, cảm giác này hắn cũng không có gì quá xa lạ, đây là dấu hiệu của viên hạt châu đang b·ạo đ·ộng.
Nhìn thấy tình cảnh này Khải Lâm lập tức rơi vào suy tư, từ lúc bắt đầu bước vào ngã rẽ hắn lập tức cảm nhận được sự b·ạo đ·ộng của hạt châu sau đó khi hắn càng chạy tiếp thì sự b·ạo đ·ộng này càng lúc càng lớn.
Cho đến bây giờ khi cầm hạt châu trên tay thì Khải Lâm mới cảm nhận được rõ sự b·ạo đ·ộng lớn như thế này.
Trước đây tại vùng thung lũng thần bí kia, ngay khi không gian linh khí xung quanh bị phá vỡ thì hạt châu này cũng từng b·ạo đ·ộng dữ dội như vậy thâm chí sự b·ạo đ·ộng này còn dữ dội hơn lần trước, điều này khiến hắn có một suy đoán:
"Hạt châu này rất n·hạy c·ảm với linh khí, chẳng lẽ đằng sau cánh của cánh cửa này có lượng linh khí rất nồng đậm"
Suy nghĩ này là có khả năng cao nhất, sự thần bí của hạt châu này Khải Lâm căn bản không thể lí giải điều này cũng khiến hắn hoài nghi trong chốc lát.
Nhưng sự b·ạo đ·ộng của hạt châu ngày càng dữ dội, điều này khiến Khải Lâm không có thời gian suy nghĩ thấu đáo, hai chân bất giác mà bước đi tiến gần đến phía cánh cửa.
Càng ngần cánh cửa thí sự b·ạo đ·ộng của hạt châu ngày càng khó khống chế, nếu như hắn chưa bước vào Pháp Sư thì có thể đã không khống chế được sự b·ạo đ·ộng này.
Hai mắt nheo lại, sau đó linh thức của Khải Lâm tỏa ra khắp nơi quan sát xung quanh đồng thời cũng quan sát cánh cửa, nhưng hắn lại không phát hiện được điều gì bất thường.
Đúng lúc này bàn tay Khải Lâm bất giác chạm nhẹ vào cánh cửa, ngay lập tức một cảm giác lạnh lẽo xâm nhập vào da thịt trên bàn tay, điều này khiến hắn giật mình, nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt hắn liền trở nên khó coi.
Đi cùng cảm giác lạnh lẽo đó rõ ràng Khải Lâm cảm nhận được thêm một lực hút vô hình kèm theo.
Lực hút này không khiến thân thể hắn chuyển động mà nó trực tiếp xâm nhập vào cơ thể sau đó trực tiếp hút đi linh khí trong người hắn, tốc độ hút này có chút đáng sợ, cánh cửa ngày lúc này cũng lóe lên một tia ánh sáng ở góc trái.
Thấy không ổn Khải Lâm vội rút tay ra nhưng tay hắn bây giờ giống như đã dính chặt vào cánh cửa việc rút tay ra căn bản là bất khả thi.
Sau giây phút hoảng hốt Khải Lâm dần dần lấy lại được bình tĩnh, khuôn mặt lập tức trở nên âm trầm, trong đó còn ẩn chứa vẻ ngưng trọng.
Hắn biết lúc này không phải là lúc để suy nghĩ vì vậy không một chút do dự, lực lượng ma pháp trong cơ thể không ngừng vận chuyển, dưới sự vận chuyển này Khải Lâm dần dần sử dụng băng thuộc tính ma pháp ngưng tụ lại linh khí sau đó tự đóng băng kinh mạch nhằm để lực hút của cánh cửa mất đi tác dụng.
Điều này dường như cũng có chút tác dụng, chỉ chưa đầy mười hơi thở từ lúc hắn bắt đầu đóng băng kinh mạch thì lực hút của cánh cửa cũng dần yếu đi. Dựa vào việc này Khải Lâm lập tức rút bàn tay trở lại.
Lúc này cả người Khải Lâm đã ướt sũng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cả người theo phản xạ mà lùi lại hơn chục bước. Nhưng không để hắn kịp nghỉ ngơi thì kinh biến liền xảy ra, kinh biến này chính là từ viên hạt châu.