Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 37: Cảm Giác Không Đúng




Chương 37: Cảm Giác Không Đúng

Câu nói này vang lên lập tức sắc mặt của Khải Lâm từ khó coi trở nên nghi hoặc, sự cảnh giác của hắn vẫn không giảm đi chút nào.

Nữ tử thấy vậy cũng không nói tiếp mà từ từ vén khăn che mặt ra, ngay lập tức một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện, khuôn mặt này kết hợp với bộ quần áo cô dâu cùng với sự mờ ảo của ánh nến thật dễ khiến người khác rơi vào tình nồng ý say.

Khải Lâm không xa lại gì với người trước mắt, nữ tử này chính là Vương Thi Thi, nhưng hắn không hiểu tại sao nàng lại xuất hiện ở đây.

Như hiểu được sự nghi hoặc trong lòng Khải Lâm, Vương Thi Thi vội mở miệng:

"Khải Lâm đại ca, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện được không?"

Giọng nói của nàng bây giờ đã trở nên bình thường như trước, sự đề phòng của Khải Lâm cũng dần hạ thấp xuống sau một khoảng quan sát và xác định đây đúng à Vương Thi Thi.

"Được rồi"

Khải Lâm vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng, nhẹ nhàng đáp.

Từ lúc huynh đột phá ta đã tưởng bộ dáng này cũng đã biến mất theo rồi chứ"

Khải Lâm nghe vậy chỉ mỉm cười sau đó tìm một nơi ngồi xuống, thì đúng lúc này Vương Thi Thi vung tay một bộ bàn ghế đá bỗng nhiên xuất hiện.

"Ngồi đi"

Vương Thi Thi nhìn Khải Lâm mỉm cười nhẹ nhàng nói.

Khải Lâm nghe vậy cũng không chút do dự mà gật đầu sau đó ngồi xuống ghế.

Trong suốt hơn một canh giờ Khải Lâm với Vương Thi Thi không ngừng nói chuyện và những hung hiểm hai người đã trải qua từ khi tách ra.



Do đó Khải Lâm biết được nàng bị một lão bà thần bí của Tế Hồn giáo bắt đi, nhưng sau đó cũng giống Khải Lâm gặp phải trận phong bạo nên bị mất dấu cuối cùng khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây.

Cho đến một khoảnh khắc sau thì Vương Thi Thi bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía Khải Lâm.

Khải Lâm ngay lúc này cũng không nói gì ánh mắt nhìn về phía nàng, do hai người ngồi khá gần nhau nên Khải Lâm có thể cảm nhận rõ mùi hương trên cơ thể nàng tỏa ra, mùi hương đó khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.

Ánh mắt hắn không tự chủ được mà liếc qua bộ ngực căng tròn của nàng, cảm thấy được ánh mắt của Khải Lâm khuôn mặt Vương Thi Thi dần lộ ra sắc hồng, đúng lúc này nàng cắn răng rồi ngẩng đầu.

"Khải đại ca, nơi đây ta đã tìm rất lâu nhưng không thể tìm được cách ra ngoài, có thể cùng c·hết ở đây với huynh ta đã mãn nguyện rồi"

Nói xong khuôn mặt nàng đỏ bừng ánh mắt nhìn về phía Khải Lâm, khuôn mặt bắt đầu tiến gần tới khuôn mặt Khải Lâm.

Gương mặt tuyệt mỹ cùng bộ dáng e thẹn của Vương Thi Thi thật sự có thể khiến bất kì nam nhân nào khác trực tiêp sa đọa và Khải Lâm cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt hắn dần lộ ra vẻ mê mang, nhưng sự mê mang đó rất nhanh biến mất.

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Vương Thi Thi khi cách khuôn mặt Khải Lâm trong gang tấc bỗng nhiên dừng lại sau đó trực tiếp biến đổi.

Ngay cả Khải Lâm cũng có sự thay đổi, chỉ thấy khuôn mặt của hắn từ tươi cười lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Vương Thi Thi dần dần hiện ra vẻ châm chọc, đôi môi khẽ nhấc lên.

Bàn tay của hắn đã nắm chặt, ngay khi Vương Thi Thi kịp phản ứng đã vội tung ra một quyền, một quyền này khiến cho nàng bị lui ra rất xa rồi đập mạnh vào vách đá. Tiếng thét của nàng vang lên, sau đó miệng không ngững chảy máu.

"Khải Lâm ngươi điên rồi sao?"

Khải Lâm cười to đứng lên.

"Ban đầu ta còn không chắc chắn, còn bây giờ thì ta có thể khẳng định đến bảy tám phần rồi. Ngươi ruốt cuộc là ai?"

Câu hỏi của Khải Lâm vang lên lập tức nơi đây liền trở nên văn vẹo. Thân hình của Vương Thi Thi bỗng nhiên biến mất một đạo khí tím từ người nàng bay ra rồi lập tức tiêu tan, ánh mắt hắn lập tức mơ hồ, nhắm lại rồi mở ra.



Ánh mặt trời trói chang khiến Khải Lâm phải lấy tay che lại, nhưng thân thể hắn lập tức bật dậy hơi thở có chút gấp gáp.

"Huynh tỉnh rồi"

Một giọng nói nữ tử bỗng nhiên vang lên bên tai, điều này lập tức khiến Khải Lâm giật mình hoảng hốt vội quay mặt lại nhìn.

Lại là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc hiện lên trước mắt.

"Thi Thi, muội..."

Lời nói của Khải Lâm lúc này có chút không rõ ràng, mãi cho đến một lúc sau bản thân hắn mới bình tĩnh lại.

Ánh mắt hắn đảo qua thân thể một lượt, sau đó nhìn tới xung quang, ở đây hắn thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có Tô lão, Phi Cô,có lão bà Bạch gia, cùng đám người Vương gia và Chẩn Thư khiến hắn đau đầu kia đặc biệt là Vương Thi Thi.

Nơi mà hắn đang năm chính là một vùng sa mạc cát rộng lớn, thời gian đang lúc nắng nóng nhất.

"Chuyện này ruốt cuộc là như thế nào?"

Đây là câu hỏi hắn đăt ra khi bản thân đã bình tĩnh trở lại.

Nghe vậy Vưởng Thi Thi mỉm cười định mở miệng thì một vài người đến hỏi thăm.

Người đến có Tô lão, có Phi Cô và Chẩn Thư cùng một vài người khác.

Chẩn Thư đến không nằm ngoài dự đoán, bộ dáng người này dường như có chút mất mát, giọng nói nam nữ lẫn lộn vang lên:



"Khải ca ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi, huynh làm người ta lo lắng lắm biết không hả?"

Vừa nói hắn vừa tiến tới ôm lấy cánh tay của Khải Lâm, Khải Lâm thấy vậy định né tránh nhưng do thân thể có chút hư nhược nên không kịp.

Đám người khác thấy vậy thì chỉ nhìn Khải Lâm với con mắt cổ quái xen chút cảm xúc không rõ ràng.

"Khải huynh đệ, ngươi hiện tại cảm thấy như nào rồi?"

Tô lão có chút lo lắng hỏi, dù gì thì Khải Lâm cũng là trưởng lão vinh dự của Tô gia.

Khải Lâm nhíu mày nhìn Tô lão, một lúc lâu sau mới thấp dọng hỏi:

"Tô lão ruốt cuộc ta đã xảy ra chuyện gì, cầu mong lão nhân gia người có thể nói rõ cho ta biết!"

Khải Lâm không trả lời câu hỏi của Tô lão mà trực tiếp hỏi, việc này cũng phần nào gián tiếp trả lời rằng hắn đã không sao rồi.

Tô lão nghe vậy thì chỉ gật đầu, sau đó quay sang giới thiệu Phi Cô với hắn, sau đó được biết chính nàng là người đã cứu mình thì hắn vội vàng đứng lên hành lễ cảm tạ. Thấy vậy Phi Cô cũng chỉ gật đầu vài cái, ánh mắt nhìn về Khải Lâm có chút khác lạ, từ từ mở miệng:

"Ngươi hẳn là đã rơi vào ảo cảnh?"

Câu nói của Phi Cô khiến Khải Lâm giật mình, hắn có chút không hiểu nhìn về phía Phi Cô, thấy vậy nữ tử này cũng không có chút do dự mà giải thích cho hắn nghe.

Từ những lời nói của Phi Cô thì hôm đó hắn bị dính một loại Ma chú được gọi là Tử Mệnh chú sau đó hắn liền rơi vào hôn mê. Loại chú thuật này sẽ khiến người khác rơi vào ảo cảnh sau đó mất đi khả năng phân biệt thật giả từ đó mà trầm luân, nếu không thể thoát ra khỏi loại chú thuật này thì sẽ vĩnh viễn bị dính trong ảo cảnh sinh cơ từ đó ma tiêu tán rồi c·hết đi.

Khải Lâm ngay lúc này bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người, sau khi nói chuyện cùng đám người một lát hắn bắt đầu kiểm tra sâu vào thân thể mình.

Dưới sự kiểm tra của hắn thì thân thể căn bản không có chút tổn thương gì, ngay cả linh thức cũng khôi phục bình thường, điều này cũng khiến hắn thở phào một hơi tuy nhiên ánh mắt hắn lúc này lại có một chút khác lạ.

Sau khi hắn tỉnh được một ngày thì những tiêu hao trong mấy ngày trước cũng dần được khôi phục sau đó đám người lại bắt đầu lên đường.

Ba ngày tiếp theo đám người vẫn không ngừng tiến sâu vào trong địa vực chỉ là trong suốt này Khải Lâm luôn rơi vào mê mang. Trong suốt đường đi lần này đám người hiển nhiên không gặp quá nhiều khó khăn khi đám Nguyệt thú này chỉ là những con phẩm chất thấp, chỉ có cấp hai và cấp ba.

Trong thời gian này bản thân hắn không ngừng suy nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước đây, hắn nhớ tới những lời Phi Cô nói, nhưng cũng dần nghĩ tới những cảnh tượng trong ảo cảnh kia. Ban đầu thì Khải Lâm vốn cho là những biểu hiện khi hắn mới thoát khỏi ảo cảnh nhưng sau khi liên kết một số chuyện, hắn lại cảm giác được có chút không đúng.

"Chuyện này dường như có chút không đơn giản".