Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 36: Tiến Vào Kim Tự Tháp




Chương 36: Tiến Vào Kim Tự Tháp

Chỉ thấy dưới sự thôi thúc vận chuyển Nghiệp Hỏa trong cơ thể thì Tử Mệnh chú lập tức có dấu hiệu bị tiêu biến, điều đó càng được chứng minh khi Khải Lâm vận chuyển một phần lực lượng Nghiệp hỏa trực tiếp tiếp xúc với Tử Mệnh chú.

Sau khi cố gắng quan sát thêm một thời gian thêm một thời gian, Khải Lâm có thể khẳng định được Nghiệp Hỏa có thể hóa giải được Tử Mệnh chú, việc này khiến tâm trạng hắn trở nên kích động.

Nhưng như nhớ ra việc gì đó, Khải Lâm trực tiếp ngừng vận chuyển Nghiệp Hỏa, hắn dường như không muốn giải Tử Mệnh chú lúc này.

"Vân Thành chủ từng nói với ta, trước khi có thể giải quyết triệt để vấn đề của hai thuộc tính Ma pháp trong cơ thể thì nên áp chế chứ không nên đột phá tu vi".

Trong đầu Khải Lâm bỗng nhiên hiện lên câu nói này.

Vì vậy hắn quyết định dựa vào phần lực lượng của Tử Mệnh chú này để giúp hắn một phần trong việc áp chế tu vi của bản thân.

Quyết định xong mọi chuyện tâm tình Khải Lâm dường như tốt hơn trước khá nhiều, hắn dừng đả tọa sau đó đứng dậy quan sát mọi thứ xung quanh, đồng thời không quên dùng bản đồ để đối chiếu vị trí hiện tại, rất nhanh hắn đã xác định được vị trí mà hắn đang đứng là một vùng thuộc phía đông nam của địa vực này, cách vùng biên giới với Thiên Nguyên đại lục khoảng hơn năm trăm dặm.

Nơi đây là một vùng đất kì lạ, khắp nơi đều là kim tự tháp cùng những tượng nhân sư, đây là những công trình rất lớn, sau một lúc quan sát toàn thể một lượt dưới linh thức của bản thân, Khải Lâm cũng dần hiểu rõ mảnh đất này.

Lúc này Khải Lâm đang đứng trước một Kim tự tháp khổng lồ, ngọn tháp này cách mặt đất khoảng bốn mươi trượng cả kim tự tháp này được hình thành từ những tảng đá rất lớn ngoài sức tưởng tượng của con người, nếu nhìn từ đỉnh tháp thì Khải Lâm thậm chí còn không bằng một con kiến.

Sau một lúc quan sát Khải Lâm phát hiện được có một lối vào ngay tại trung tâm.



Khi nhìn vào cánh cửa kia ánh mắt hắn hiện lên một chút vẻ do dự. Vùng kim tự tháp này hắn đã nghe được từ trong miệng Vân Thành chủ ngày đó. Nếu đúng như lười người kia nói thì nới đây gần như là vùng hiểm địa số một trong phạm vi vòng ngoài của địa vực Mãng Hoang.

Tuy nhiên đi cùng với sự nguy hiểm đó chính là những cơ duyên mà không thể đoán trước được, đồng thời nơi đây không phải ai cũng có thể tiến vào. Dường như những kiến trúc này có thể tự di chuyển liên tục, nếu không có duyên thì dù có tốn bao nhiêu công sức thì cũng rất khó có thể tìm được đường vào.

Cố gắng hít thở sâu một hơi, một chút do dự trong mắt Khải Lâm biến mất, tất cả mục đích khi tiến vào đây đã được xác định rõ ràng, nếu như chỉ vì những lời nói của một người mà từ bỏ thì thật không đáng, hơn nữa hắn đã trải qua nhiều nguy hiểm ở nơi đây, mà phải quay về tay không thì hắn cũng thật không cam lòng.

Cùng với ánh mắt kiên định thì hai chân Khải Lâm cũng vội tiến đến gần với cánh cửa tiến vào trong, đây là một lối đi đen kịt nếu dùng mắt thường thì căn bản không thể nhìn được gì.

Khải Lâm vội dùng linh thức đảo qua phía trong một lượt, sau khi không phát hiện nguy hiểm gì thì hắn mới thở phào rồi bước vào trong.

Con đường này có chút kì lạ, càng đi sâu vào trong thì con đường càng hẹp lại, cuối cùng nó chỉ còn một lối nhỏ vừa với một người đi vào, tình trạng của Khải Lâm bây giờ thậm chí còn không thể xoay người tất cả chỉ dựa vào linh thức. Nếu không vì cảm nhận được con đường này không xa có lẽ hắn đã quay lại lại từ lâu.

Rất may trong suốt con đường hắn không gặp một chút nguy hiểm nào.

Mất gần nửa nén hương không ngừng quan sát và di chuyển cuối cùng thì Khải Lâm đã rời khỏi không gian chật hẹp đó, vừa ra khỏi con đường kia ngay lập tức Khải Lâm ngây người với quang cảnh đập vào trong mắt hắn.

Chỉ thấy trước mắt Khải Lâm là một màu đỏ rực, xung quanh là những vách đá chênh vênh, trên đó có những cây nến đỏ của giống với nến cưới ngày xưa, mùi hương trong này không ngừng tỏa ra, đó là môt loại hương thơm rất đặc biệt có thể khiến bất kì ai khi ngửi được đều cảm thấy thư thái quên hết mọi chuyện trong lòng.

Khải Lâm nhíu mày nhưng bước chân vẫn chầm chậm đi tới. Nhưng ngay lúc này hắn cảm nhận được một sự mát lạnh dưới chân, liếc ánh mắt nhìn qua thì đó là một cũng nước nhỏ đọng lại.



Không quan tâm tới chuyện đó, Khải Lâm vẫn không ngừng đi tới, cuối cùng hắn đi đến gần vách đá bàn tay chạm nhẹ lên nó, thì đúng lúc này tiếng động kì lạ vang lên.

Khải Lâm giật mình vội lui người lại, dường như sau vách đá có một sinh vật gì đó tồn tại, tuy nhiên tiếng động kia chỉ vang lên một lần rồi lập tức biến mất.



Khuôn mặt Khải Lâm lập tức biến đổi khi hắn cảm nhận được sự rung động dưới chân, mặt đất như có thứ gì đó đang muốn bạo phát.

Cảm giác này hắn không có chút gì lạ lẫm, đây đúng là phong cách di chuyển của Nguyệt thú, ngay lập tức sự cảnh giác của Khải Lâm được đẩy lên cao độ.

Ngay khi cảm nhận được sự bạo phát dữ dội Khải Lâm lập tức vội tránh né rất nhanh ra xa, một xúc tu khổng lồ lập tức vung lên rồi đập mạnh về phía hắn, nhưng vì do đã quen với việc chiến đấu với Nguyệt thú nên hắn né tránh rất nhanh.

Hơi thở của Khải Lâm lập tức trở nên hổn hển, khuôn mặt có chút kinh hãi nhìn về phía cái xúc tu khổng lồ vừa mới tiến tới trước mặt.

Thứ Khải Lâm cảm thấy kinh hãi không phải là sự t·ấn c·ông của Nguyệt thú mà là sự xuất hiện của Nguyệt thú thật sự rất quỷ dị, linh thức của hắn căn bản không thể phát hiện ra con quái vật này, nếu không dựa vào sự rung động dưới chân chỉ sợ đến khi hắn bị đập c·hết cũng không biết bị làm sao.



Đúng lúc này xúc tu kia lại tiến tới, dưới cái nhìn của Khải Lâm, hắn có thể xác định được đám quái thú này vào khoảng cấp sáu, tám xúc tu đập về phía hắn.



Ngay khi Khải Lâm định né tránh một lần nữa thì một tiếng nói nữ tử vang lên:

"Định"

Chỉ một câu nói lập tức khiến cho con quái thú này dừng lại trên không trung.

Khải Lâm có thể cảm nhận nơi phát ra câu nói này, lập tức khắp người hắn lạnh đi, tiếng nói này đúng là phát ra từ phía sau lưng hắn tuy nhiên hắn lại không có chút phát hiện nào.

Cố gắng dữ bình tĩnh lại Khải Lâm vội vàng tiến đến vài bước sau đó xoay nhanh người nhìn về phía sau. Thứ đập vào mắt là một quang cảnh khiến toàn thân hắn không khác gì hàn băng. Tám cái xúc tu cực lớn cũng đang bị định trụ trên không tất cả đều đang hướng về phía hăn giống như muốn lập tức đập c·hết hắn vậy, nhưng thứ khiến Khải Lâm lạnh người đó chính là thân ảnh của một người đang đứng phía sau hắn.

Tại nơi đó một nữ tử trên bộ y phục cô dâu đang bước đến gần, nhưng vì linh thức của Khải Lâm lúc này không có tác dụng cùng với ánh sáng mờ ảo, đồng thời nữ tử này cũng có một cái khăn che mặt dẫn đến hắn không thể phân biệt rõ dung mạo của người này.

Tuy nhiên bộ dáng bước đi của nữ tử này trông thật quá l·ẳng l·ơ, dù không nhìn thấy mặt nhưng thân thể thon dài cùng bộ ngực và cặp mông căng phồng vẫn xuất hiện trong ánh mắt Khải Lâm.

Thấy vậy hắn vội ôm quyền nói,

"Vãn bối không biết nơi đây là nơi tĩnh tu của đại nhân, nên đã mạo phạm, ta sẽ lập tức rời đi ngay"

Nói xong Khải Lâm không khỏi liếc nhìn người này một cái, đáng tiếc hắn căn bản không thể nhìn thấy được cảm xúc của người này, nhưng hai chân vẫn chầm chậm lui về phía sau, khuôn mặt âm trầm linh hồn hăn tản ra một tia nhập vào trong hạt châu và nạp giới, bộ dáng giông như có thể tùy thời mà nghênh địch.

Thấy được bộ dáng của Khải Lâm nữ tử này bỗng dơ tay lên che mặt miệng cười khẽ, tiếng cười này có chút quỷ dị rơi vào tai khiến khuôn mặt hắn lập tức biến đổi, da gà toàn thân hắn lạ tức nổi hết lên, lông mao khắp người dựng đứng.

"Đừng sợ, là ta".