Chương 35: Tử Mệnh Chú
Chương 35: Tử Mệnh Chú
Tiếng nói của Trần Thiên Thu vang lên:
"Tử Mệnh chú"
Hai mắt của Khải Lâm co lại, lúc này cả người hắn đã sắp có thể rời khỏi con thuyền nhưng tốc độ của Tử Mệnh chú quá nhanh khiến hắn gần như không thể né kịp, lúc này thuấn di phù cuối cùng cũng phải sử dụng.
Ngay khi thân thể hắn biến mất xuất hiện tại một nơi ở ngoài con thuyền thì đúng lúc này ba đạo đao quang trực tiếp tiến tới với lực đạo cực nhanh.
Rời khỏi con thuyền lúc này Khải Lâm phải hoàn toàn phải chịu toàn bộ áp lực của cơn bão thân hình lảo đảo dẫn đến phản ứng không kịp, ba đọa đao mang thì một đạp bị trượt còn hai đạo chém thẳng vào người hắn. Lúc này hai tay của Khải Lâm chỉ theo bản năng mà dơ ra, toàn bộ ma pháp trong người được vận chuyển đến cực hạn đón đỡ đạo đao mạng này.
"A"
Tiếng thét của Khải Lâm vang lên, hai tay hắn dính đầy máu tươi, nhưng rất nhanh bị cát che đi hết, thân thể hắn suy yếu dần khiến cho khả năng tự chủ trong bão cát dần mất hoàn toàn kiểm soát.
Đúng lúc này kinh biến lại tiếp tục xảy ra.
Đạo khí tím nay khi Khải Lâm thuấn di né được lúc này vẫn không tiêu tan, sau khi phóng ra xa hơn một đoạn, đạo khí này trực tiếp đổi phương hướng tiếp tục lao về phía Khải Lâm, lần này Khải Lâm đã không còn sức chống cự, tuy nhiên ngay khi đạo khí tím tới gần ánh mắt hắn sáng lên như nhớ ra điều gì đó.
Chiếc nhẫn trên tay hắn sáng lên, ngay lập tức một cây trường thương hiện ra, một cảm giác lạnh lẽo lập tức xâm nhập vào thân thể Khải Lâm, tuy nhiên lần này hắn lại không cảm nhận được sự bá đạo c·hết chóc như lần trước dường như là do hạt châu trên ngực hắn không còn phản ứng dẫn đến việc này.
Ngay khi trường thương xuất hiện, khí tức lạnh lẽo bao phủ toàn bộ nơi đây, ngay cả lốc xoáy dưới khí tức này dường như cũng bị đinh trệ, ngay cả con thuyền sắp biến mất trong thông đạo đen kịt kia cũng dường như bị chậm lại.
Trấn Thiên Thu và Phi Cô trên thuyền ngay khi cảm nhận được khí tức này, khuôn mặt của hai người lập tức rất khó coi, trong đó còn không thể ẩn chứa được sự sợ hãi, b·iểu t·ình này gần như là lần đầu trong đời mà hai người biểu hiện ra, một cảm giác c·hết chóc lập tức bao phủ cả cơ thể và tâm thần của hai người.
"Đây, đây ruốt cuộc là pháp bảo gì?"
Giọng nói run rẩy của Phi Cô vang lên.
Tất cả những chuyên này gần như là xảy ra trong nháy mắt, tốc độ lan tỏa của khí tức lạnh lẽo này thật sự là nhanh ngoài sức tưởng tượng.
Ngay lúc này Khải Lâm cầm Trường Thương Trên tay không một chút do dự vung ra, dưới một vung toàn bộ ma pháp trong người hoàn toàn cạn kiệt, ngay cả ma thạch trong người hắn cũng không kịp sử dụng, ý thức hắn dần mơ hồ Trường Thương ngay lúc này cũng lloes lên rồi biến mất.
Dưới một vung của Khải Lâm, một Thương ảnh xuất hiện trực tiếp lao tới mang theo sự lạnh lẽo đến cực điểm trực tiếp v·a c·hạm rồi chém tia khí tím làm đôi, sau đó gần như tiêu tán, tuy nhiên do thực lự của Khải Lâm lúc này quá yếu nên không thể hoàn toàn tiêu trừ đạo khí tím này khiến cho một tia khí tím mỏng manh vẫn không tiêu tan mà bay tới cạnh Khải Lâm lập tức dung nhập vào.
Cùng lúc này, con thuyền đan biến mất khỏi thông đạo kia, tuy nhiên ngay khi thông đạo sắp hoàn toàn tiêu tán thì đạo thương ảnh từ công kích của Khải Lâm lập tức xâm nhập vào.
"Ầm...ầm"
Tiếng nổ lớn vang lên tạo thành một luồng xung kích phát ra trước khi thông đạo kia hoàn toàn biến mất.
Cơn lốc vẫn không ngừng càn quét, thân thể của Khải Lâm lúc này cũng hoàn toàn biến mất không biết đi đâu, sự việc vừa rồi diễn ra hoàn toàn trong cơn lốc khổng lồ, ngoài ba người trong đó ra thì không còn ai biết ruốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tại một núi cát cao trong sa mạc, một con thuyền có chút hư hại đang nằm đó, trên thuyền có một nam một nữ, nam trông bộ dáng khá chật vật, trên người v·ết m·áu còn đọng lại đang ngồi đả tọa, còn lại là một nữ tử xinh đẹp tuy nhiên khuôn mặt có chút tiều tụy, đang bị một vòng sáng bao quanh không thể cử động. Đây đúng là hai người Trấn Thiên Thu và Phi Cô.
Tại trong một vùng sa mạc cát vô tận, nơi đây có những kim tự tháp san sát cùng với tượng nhân sư cao lớn sừng sững giống như một kì quan giữa lòng xa mạc.
Một tiếng xé gió vang lên, từ trên trời một thứ gì đó đang lao xuống, do ma sát liên tục với không trung khiến vật này không ngừng tỏa ra khói đen tạo thành một vệt đen dài trên bầu trời.
Thứ này mang theo tốc độ cực nhanh lao xuống đất
"Ầm"
Một tiếng động lớn vang lên, tại nơi mà vật này rơi xuống khắp xung quanh hơn ba mươi trượng đất cát bay lên tung tóe.
Mãi cho đến hơn một canh giờ sau, khi cát dần dần lắng đọng tầm nhìn cũng được khôi phục thì nơi đây đã tạo thành một cái hố lớn.
Tại trung tâm của cái hố này có một thứ đen thui đang ở đó, nếu nhìn kĩ thì đây chính là một con người, đặc biệt trên người này còn có một hơi thở.
Mất một thời gian dài nằm dưới ánh nắng gay gắt, người này mở mắt ra, ngay khi mở mắt ánh mặt trời lóe lên khiến hắn vội che hai mắt lại, sau đó cả thân thể từ từ đứng lên.
Sau khi định hình lại kí ức trong đầu người bỗng dơ tay trên tay hắn một cái nhẫn lóe lên sau đó xuất hiện một ít nước và quần áo sau đó cố gắng làm sạch đống tro đen trên người.
Không mất bao lâu thì người này đã loại bỏ đám tro đen trên người, một khuôn mặt nam tử có chút ánh tuấn bộ dáng khoảng hai mươi tuổi trên người mặc một bộ lam y xuất hiện. Người này đúng là Khải Lâm.
Hoàn tất xong một số chuyện tất yếu, lúc này Khải Lâm mới nghĩ lại những chuyện xảy ra trước đó, hắn còn nhớ rõ trước khi rơi vào hôn mê thì cơ thể hắn vẫn bị một đạo khí tím mờ ảo xâm nhập. Việc này khiến hắn lập tức ngồi đả tọa kiểm tra lại cơ thể.
Sau một lúc kiểm tra, bản thân Khải Lâm phát hiện đạo khí tím trong cơ thể hắn dường như dựa vào một cách nào đó mà đã lớn mạnh trở lại như lúc được Trấn Thiến Thu thi triển, điều này khiến Khải Lâm nhíu mày.
Hắn phát hiện ra công dụng của đạo khí tím này có một công dụng duy nhất đó là xâm nhập vào kinh mạch và đan hải của hắn sau đó gây ngừng trệ quá trình tiến hóa của hai thứ này, nói cách khác việc này cũng giống như một cách phong ấn không cho tu vi của hắn tăng lên.
Sau một lúc suy nghĩ thì Khải Lâm cũng biết được thâm ý của người kia:
"Hẳn là muốn ta không thể đột phá sau đó phải tự mình đi tìm ngươi, thủ đoạn thật sự không tệ"
Hiểu được mọi chuyện thì lúc này Khải Lâm chỉ có thể thở dài nhưng rất nhanh hắn nhận ra điều không đúng. Hai mắt hắn lập tức nhắm chặt, một tia linh thức được tỏa ra ngoài quan sát xung quanh, còn lại thì tiến hết vào đan hải.
Trong một chốc vừa rồi ngay khi thuộc tính Hỏa Ma pháp của hắn vận chuyển Khải Lâm có thể cảm nhận được tia khí tím kia lập tức co lại.
Thuộc tính Hỏa Ma Pháp này của Khải Lâm gọi là Nghiệp Hỏa, ngày đó dưới sự chỉ điểm của Thành chủ Vân thành và hơn nửa năm tìm hiểu hắn cũng dần dần xác nhận và hiểu thêm phần nào công dụng của loại hỏa diễm này.
Nghiệp hỏa có thể xưng là chí tôn của lửa, nó là ngọn lửa sinh ra từ địa ngục, hình thành dưới oán khí, chấp niệm, dục vọng của sinh linh.
Sự bá đạo của nó dường như có thể đốt cháy và tịnh hóa vạn vật trong trời đất, sinh ra là thuộc tính ma pháp vì vậy nó bị áp chế sức mạnh rất nhiều, nếu như muốn phát huy hết thực lực của loại hỏa diễm này cần phải có một thân tu vi cực mạnh cùng với một ý trí cường đại, đây là yêu cầu cần thiết để có thể áp chế được tính cuồng bạo và sử dụng nó.
Mang theo một chút suy đoánn cùng cảm giác mơ hồ vừa xảy ra, Khải Lâm lập tức vận chuyển sau đó ngưng tụ một luồng nghiệp hỏa trong đan hải.
Ngay khi Nghiệp Hỏa dần hình thành trong đan hải, ngay lập tức thân thể Khải Lâm liền có sự thay đổi.
Dưới sự thay đổi này khuôn mặt hắn không ngừng hiện lên vẻ kích động, trong miệng lẩm bẩm.
"Đây chính là Tử Mệnh mà người kia tự hào hay sao?"