Chương 33: Kinh Biến
Tô lão dù gì cũng là một Ma Pháp Sư, sự từng trải và ánh mắt nhìn người đương nhiên những người trẻ tuổi khó có thể so sánh.
Hành động của Trấn Thiên Thu lão có vài phần nhìn ra, vì vậy sau khi thấy hành động của Vương Thi Thi lập tức bị lão ngăn lại. Mà Vương Thi Thi cũng không phải một nữ tử lỗ mãng, dù sao nàng cũng là một đại tiểu thư của một gia tộc lớn, tính cách và tư duy cũng không phải như tuổi bề ngoài của nàng vì vậy sau một lúc suy nghĩ nàng cũng dần cảm thấy có chút không đúng.
Trần Thiên Thu ngay khi bắt Khải Lâm ném lên thì dường như không còn quan tâm tới đám người khác, thân ảnh lập tức bay lên sau đó đáp lên đạo hào quang lên, sau đó người này vung tay triệu hồi lại Quỷ Khôi sau đó phi hành rời đi.
Ngay khi người này rời đi không lâu thì Ma trận trong vòng trăm trượng cũng dần tiêu tan, sau hơn vài canh giờ thì ánh nắng ngày mới cũng hiện ra, quang cảnh nơi đây lập tức hiện rõ ra, hơn hai mươi người đi tới đây, hiện tại cũng chỉ còn lác đác vài người, trên cát mảnh vỡ thân thể máu thịt vãi ra đỏ cả một vùng, khung cảnh thật khiến người khác rùng mình.
"Thi Thi cô nương, thương thế trong người cô như nào rồi?"
Giọng nói của một nam tử khôi ngô trên người mặc một bộ y phục màu vàng kim.
Lại nói về Khải Lâm
Sau khi bị Trấn Thiên Thu bắt đi, hắn dần nhận ra đạo hào quang trước đây giống như một cái thuyền giấy, thuyền giấy này di chuyển với tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió bên tai cũng không ngừng vang lên.
Khác với Phi Cô bản thân Khải Lâm khi bị ném lên đây, chỉ sau một lúc thân thể của hắn lại cử động được bình thường, hiển nhiên trong mắt Trấn Thiên Thu chút tu vi của hắn căn bản không được người này để vào trong mắt, mà quả thật mọi chuyện đúng là như vậy,
Người này từ khi bắt hai người họ khuôn mặt không có chút thay đổi nào, thậm chí ngay cả một lời người này cũng lười nói ra, cho đến khi Phi Cô tỉnh lại ánh mắt của hắn mới đảo qua nàng một chút.
Khải Lâm ngay từ đầu đã không muốn dính dáng tới chuyện này vì vậy hắn chỉ ngồi ở một bên, trong lòng bắt đầu suy tính cách thoát thân khỏi người này.
Tu vi của Trấn Thiên Thu rất mạnh đây là điều không cần phải bàn cãi, thậm chí đối phương còn là một Ma trận sư cấp năm vì vậy có đến tám chín phần là trên thuyền này cũng ẩn chứa Ma trận, nhưng chỉ vì tu vi của Khải Lâm quá yếu mà không thể nhận ra.
Khải Lâm mặc dù không tham gia bất kì chuyện gì liên quan đến đám người này, nhưng trong lúc suy tư hắn vẫn có thể cảm nhận được dường như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Phải nói rằng Trấn Thiên Thu quả đúng là một lão hồ ly, với tu vi của người này căn bản không cần động bất kì tay chân gì sau khi bắt hai người mà luôn luôn giữ im lặng, từ đó tạo ra một áp lực vô hình nếu như có bất kì động thái khác lạ nào nhất định sẽ có sơ hở và lập tức bị phát hiện.
"Trấn Thiên Thu! Tế Hồn giáo các ngươi ruốt cuộc có ý đồ gì
Tiếng nói của Phi Cô vang lên xóa tan bầu không khí quỷ dị nơi đây. Trần Thiên Thu ngay khi nghe vậy lập tức người khẩy.
"Mục đích ta đã nói rõ ràng từ trước, hẳn trí nhớ của ngươi không phải là tệ đến như vậy chứ?"
Nghe vậy, Phi Cô lập tức nhíu mày. Khải Lâm bên cạch mặc dù không muốn quan tâm cuộc trò chuyện của hai người tuy nhiên do khoảng cách khá gần nên mọi chuyện căn bản là hắn nghe rất rõ ràng.
"Cha ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi"
Cảm giác bị trêu chọc khiến nữ tử này dần hiện lên khuôn mặt lạnh tanh, lời đe dọa cũng từ trong miệng mà phát ra.
"Ha ha, không lẽ cha ngươi sẽ trực tiếp tới Tế Hồn giáo để tìm ngươi sao? Chuyện này người khác không biết nhưng trong cao tầng thì cũng không phải bí mật gì, đường đường là con gái của Nguyên điện chủ ta sẽ không ngu ngốc đến nỗi tin ngươi thật sự không biết bất kì điều gì về chuyện này"
Lời này nói ra, Khải Lâm bên cạnh lập tức sửng sốt ánh mắt hắn không ngừng đảo qua nữ tử này vài cái, đôi mắt không tự chủ được mà dừng lại trên khuôn mặt cùng một số nơi lồi lõm trên người nữ tử này vài cái, nhưng kết quả là hắn bị một ánh mắt không chứa chút thiện ý nào nhìn lại khiến hắn chỉ có thể giả vờ ho nhẹ để cho qua việc này.
"Khụ khụ"
Ngồi nghe hai người này nói chuyện giống như rất hăng say, tuy nhiên trong đầu Khải Lâm lúc này bỗng nhiên hiện lên bao nhiêu là tâm tư cùng những cách để rời khỏi nơi đây, tuy nhiên dường như hắn đã đánh giá thấp thủ đoạn của Trần Thiên Thu này.
Đồng thời trong lúc nghĩ cách thoát khỏi người này, thì Khải Lâm cũng bí mật sử dụng linh thức kiểm tra lại một số đồ vật trong nạp giới và hạt châu trên ngực hắn.
Phía trong nạp giới hiện tại vẫn còn một số đồ vậy mà sau một thời gian suy sét hắn có thể dùng để thoát thân được, thì đúng lúc này Trần Thiên Thu từ đầu không quan tâm gì tới hắn bỗng lần đầu đảo ánh mắt qua.
Ánh mắt người này đảo qua lộ ra vẻ thâm thúy, bộ dáng trẻ tuổi nhưng lại có hành động như một lão nhân khiến cho mọi chuyện càng thêm quỷ dị.
Ngay khi đối mắt với người này, toàn thân Khải Lâm bỗng nhiên run lên, dưới ánh mắt này hắn cảm nhận được một uy áp đè lên người trong uy áp đó còn như ẩn dấu một con mắt vô hình như nhìn xuyên qua mọi tâm tư bí mật trong lòng hắn.
Khải Lâm hít thở sâu một hơi, cố gắng tránh ánh mắt của người này, sau đó cố áp chế cảm giác khó chịu trong người rồi đứng lên làm lễ:
"Vãn bối Khải Lâm ra mắt Ma Pháp Sư đại nhân"
Thấy được trong tình trạng này mà Khải Lâm vẫn có thể giữ bình tĩnh được trong lòng Trấn Thiên Thu lại có vẻ khá hài lòng, trong chốc lát uy áp trên người Khải Lâm giảm đi không ít, điều này cũng khiến hắn thở phào một hơi.
"Ngươi và bộ tộc Lạc Việt ruốt cuộc có quan hệ như nào?"
Nghe vậy, Khải Lâm có chút sửng sốt không hiểu, hắn có chút không xác định được ruốt cuộc tại sao từ trước tới nay khi nhìn thấy hắn ai cũng cho rằng hắn là người của bộ tộc này.
Như nhìn thấy được nghi hoặc hiện lên trên mặt Khải Lâm, Trấn Thiên Thu bỗng nhíu mày trong chốc lát uy áp lại bao phủ, lần này áp lực đè lên người Khải Lâm càng áp bức hơn. Lúc này ngay cả tâm tư chạy trốn mà hắn suy tính trong một khoảng thời gian trước cũng bị uy áp này khiến cho gần như tiêu tan.
Phi Cô bên cạnh không xa nghe vậy, hai mắt cũng nheo lại, hiển nhiên nàng cũng đã từng có nghi hoặc này, bất quá khi đó trên người Khải Lâm có khí tức nồng đậm của Tế Hồn giáo khiến cho suy nghĩ của nàng bị lệch lạc đi.
"Đại nhân, vãn bối thật sự chưa từng tiếp xúc với bộ tộc trong lời của ngài"
Khải Lâm cũng chỉ có thể cười khổ, dưới uy áp mạnh mẽ mà cố gắng mở miệng.
Trấn Thiên Thu nghe được câu trả lời của Khải Lâm thì gật đầu, với một người đã sống vài trăm năm thì hắn dễ dàng phân biệt thật giả trong lời nói của Khải Lâm.
Bỗng nhiên khuôn mặt của Khải Lâm ngốc chệ khi nghe lời nói tiếp đó của Trấn Thiên Thu:
"Người trẻ tuổi, ngươi có muốn bái ta làm thầy?"
Câu nói này không chỉ khiến Khải Lâm ngây ngốc mà Phi Cô cũng sửng sốt lập tức ánh mắt trào phúng nhìn về phía Khải Lâm, trên môi cũng nở một nụ cười lạnh.
Khải Lâm sau giây phút ngốc chệ thì tỉnh táo lại rất nhanh, sau một lúc suy nghĩ dường như đã quyết định hắn chuẩn bị làm lễ để bái sư như người này nói.
Tâm tư duy nhất của hắn bây giờ không phải là mục đích thu nhận đệ tử của người này mà đây gần như là một tia sáng giúp hắn có thể tạm thời thoát khỏi c·ái c·hết vì vậy sau thoáng chốc suy nghĩ hắn không chút do dự mà đưa ra quyết định.
Nhưng đúng lúc này kinh biến xảy ra, ngay khi Khải Lâm sắp làm lễ bái sư thì cả thân thể hắn lập tức run lên, một âm thanh quen thuộc đúng lúc này lại vang lên.
Đây đúng là tiếng trống mà hắn đã nghe được cách đây không lâu, tuy nhiên lần này hắn lại không có cảm giác điên cuồng như trước mà thay vào đó hắn cảm nhận được trong cơ thể máu huyết đang sôi trào, sự sôi trào này không khiến người ta điên cuồng mà nó dường như khiến cho hắn nổi lên sự tự tôn, một sự bất khuất không cam lòng với tất cả.
Ngay khi kinh biến xảy ra trên người Khải Lâm, Trấn Thiên Thu và Phi Cô cũng lập tức nhíu mày, ánh mắt nhìn về khoảng đại địa phía trước.
Không gian trên thuyền lập tức tĩnh lặng, vẻ mặt của người đều lập tức biến đổi trông rất khó coi.