Chương 31: Ma Trận Sư, Tế Hồn Giáo
Phi Cô lui lại hơn bảy bước mới ổn định lại được thân hình, khuôn mặt nàng lập tức trở nên ngưng trọng, hai tay dấu trong áo không ngừng run lên.
Ánh mắt Phi Cô lập tức sắc lạnh, sau khi nhìn về phía Quỷ Khôi thì lập tức mở miệng:
"Trấn Thiên Thu, đây là cách hành sự của Tế Hồn giáo các người hay sao? Ngươi còn muốn trốn đến khi nào!"
"Haha, Phi Cô đã mở lời lão phu sao dám không nghe"
Một giọng nói như của một đứa trẻ con nhưng lại pha lẫn thêm một chút già nua vang lên, nghe vào tai thật sự rất quỷ dị, cùng lúc này một luồng ánh sáng như phá toái bầu trời đêm, trong đó còn ẩn chứa một đạo ánh sáng màu xanh không ngừng lao tới.
Trong đạo ánh sáng đó, có một nam tử, người này trông giống một đạo sĩ, trên người mặc một bộ đồ âm dương, khuôn mặt bị một tầng sương đen bao phủ, trên cổ đang đeo một cái vòng được tạo ra với rất nhiều đầu lâu, từ đó từng đạo khí tím không ngừng hiện ra.
Người này bộ dáng ung dung, hai tay chắp sau lưng cứ vậy mà bay nhanh tới, ngay khi cách đám người hơn trăm trượng thì người này mới dừng trên không trung ánh mắt đảo qua tất cả đám người phía dưới, khuôn mặt người này cũng dần hiện ra, bột bộ râu dài che đi nửa khuôn mặt người này.
Khải Lâm lập tức cảm nhận được một sự uy áp không kém gì với Thành chủ Vân thành, mà dường như uy áp này còn mạnh hơn không ít. Hiển nhiên tu vi người này thấp nhất cũng phải là Ma Pháp Sư đại thành, điều này khiến Khải Lâm kinh hãi.
Không chỉ Khải Lâm mà bất kì ai cảm nhận được uy áp phát ra từ người này đều có vẻ mắt rất khó coi, nhất là một số Ma Pháp Sư dường như biết đến người này.
Sau khi đảo mắt một lượt thì ánh mắt người này dừng lại trên người Khải Lâm, bộ dáng người này có chút cổ quái, hai tay vuốt nhẹ râu trên mặt, sau đó mới từ từ nói:
"Không tệ, Không tệ"
Hai từ không tệ liên tiếp được người này nói ra, hiển nhiên đây là một sự đánh giá rất cao của một Ma Pháp Sư đại thành đối với Khải Lâm.
"Dưới sự thúc dục của Tử Mệnh Chú của ta mà vẫn có thể giữ được tỉnh táo, tiểu tử nhà ngươi thật sự khiến lão phu rất thưởng thức"'
Nghe đến đây sắc mặt của Khải Lâm chưa có quá nhiều biến hóa thì một số người bên cạnh ngay khi nghe được ba từ "Tử Mệnh Chú" thì khuôn mặt lập tức biến đổi.
"Tử Mệnh Chú, đệ ngũ tôn giả của Tế Hồn Giáo, Ma trận sư cấp năm, Trần Thiên Thu"
Câu nói này được phát ra từ một Pháp sư Cao cấp là Kim Ô người từng có xích mích với Khải Lâm lên tiếng lập tức khiến khuôn mặt mọi người lập tức lại càng khó coi.
Hiển nhiên thanh danh của người này thật sự rất không nhỏ.
Khải Lâm nghe vậy lập tức sửng sốt, thế lực của Tế Hồn giáo hắn cũng đã từng tìm hiểu được đôi chút, các giai vị được chia ra thành: binh lính được gọi là giáo sĩ, rồi đến hình đường, chấp pháp, trưởng lão và Tôn giả rồi cuối cùng mới đến Giáo chủ.
Không ngờ được lần đầu tiếp xúc với Tế Hồn giáo lại trực tiếp đối mặt với một vị Tôn giả của Tế Hồn giáo, mà lại còn là một Ma trận sư cấp năm. Đây ruốt cuộc là người có tu vi khủng bố tới mức nào.
"Trần Thiên Thu không phải giữa Nguyên điện và Tế Hồn giáo đã có giao ước không x·âm p·hạm lẫn nhau trong năm mươi năm hay sao? Không lẽ các ngươi vậy mà muốn hủy giao ước này?"
Phi Cô khuôn mặt có chút ngưng trọng lên tiếng.
Nghe vậy Trần Thiên Thu khuôn mặt thản nhiên nhìn về hướng đám người, ánh mắt người này lập tức lộ ra một chút vẻ thâm thúy.
"Haha, Tế Hồn giáo trước nay chưa từng e ngại Nguyên điện, vậy mà các một đám ngây thơ các người còn muốn dùng một cái giao ước nhỏ nhoi để ràng buộc hành động của chúng ta, thật nực cười".
Nói xong ánh mắt người này lóe lên, khóe môi lập tức cong lên nở một nụ cười quỷ dị.
"Hôm nay lão phu xuất hiện chỉ muốn mời Phi Cô tới Tế Hồn giáo của chúng ta làm khách, nàng hẳn là sẽ không tư chối đâu chứ?"
"Vậy thì phải xem ngươi có tư cách không đã"
Lời nói của Trần Thiên Thu dường như đã động chạm không ít đến lòng tự tôn của Phi Cô, lập tức khuôn mặt nàng trầm xuống, tâm tình bình lặng lạnh lùng trên khuôn mặt cũng vì thế mà không còn.
Ngay cả thần sắc của đám người cũng lập tức biến đổi kịch liệt, với một Ma Pháp Sư đại thành chỉ cần năm Ma Pháp Sư còn lại của ba thành hợp lực hẳn là có thể dành chiến thắng, tuy nhiên bất kì ai trong này cũng biết người này còn là một Ma trận sư cấp năm, chiến lực hợp lại của người này thật sự không thể đong đếm, thậm chí chiến đấu vượt cấp cũng không phải không có khả năng.
Nghe vậy Trần Thiên Thu cũng chỉ cười lạnh, hôm nay có thể coi là trận chiến mà hắn nói nhiều nhất, nếu không phải có mệnh lệnh của tổng bộ hắn với thân phận và tu vi của hắn đã không cần nhiều lời với đám người như vây.
"Haha..."
Một tiếng cười dài của Trần Thiên Thu vang lên, ngay lập tức ánh mắt hắn lóe lên u quang.
Từ trên người Trần Thiên Thu lập tức có từng đạo khí tím vờn quanh, uy áp cũng từ đó mà tỏa ra, lập tức hai tay người này múa may, chỉ trong vài cái hơi thở trong vòng bán kính trăm trượng xung quanh đám người lập tức xuất hiện hơn sáu mươi tư cây cờ từng cây cờ không ngừng biến hóa liên tục.
Tình cảnh này rơi vào mắt Khải Lâm lập tức khiến hắn nhíu mày, hắn đã từng nghiên cứu không ít về ma trận, vì vậy chỉ cần lướt qua hắn lập tức nhận ra những cây cờ này được gọi là trận kỳ.
Cách phân biệt đẳng cấp của mỗi ma trận sư chính là dựa vào việc Ma trận sư đó có thể điều khiển bao nhiêu trận kỳ. Từ khi bắt đầu tu luyện để có thể bắt đầu bày bố ma trận thì khả năng điều khiển trận kì tối thiểu phải là hai những người này được gọi là sơ cấp Ma trận sư, chỉ đến khi có thể điều khiển đến bốn trận kì mới chính thức được gọi là Ma trận sư cấp một, tám trận kỳ là Ma trận sư cấp hai, cứ thế mỗi cấp bậc phía sau số trận kỳ sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Số lượng trận kì càng nhiều thì sự biến hóa của Ma trận sẽ càng lớn, sức mạnh cũng vì thế mà tăng lên không ngừng tùy thuộc vào loại Ma trận mà Ma trận sư bố trí.
Nhìn đến hơn sáu mươi tư trận kỳ không ngừng biến hóa xung quanh, Khải Lâm lập tức kinh hãi, hắn hiện tại nếu dùng toàn lực có thể điều khiển đến mười một trận kỳ, nhưng việc này cũng khiến bản thân hắn rơi vào tình trạng suy yếu ngay lập tức do linh thức và linh hồn lực cạn kiệt, vì vậy hắn có thể cảm nhận được Ma trận này sẽ đáng sợ như thế nào.
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, suy nghĩ của Khải Lâm chỉ diễn ra trong chốc lát. Ngay khi đám trận kỳ bắt đầu biến hóa khuôn mặt mọi người lập tức khó coi.
Từng đạo hào quang trong ma trận ngay lúc này lập tức ngưng tụ ra từng lưỡi đao sắc bén sau đó từ không trung lập tức phi xuống t·ấn c·ông đám người.
Thấy vậy tất cả mọi người lập tức thi triển ma pháp của bản thân không ngừng tránh né những đao khí đó, từng đạo hào quang ma pháp và Pháp thuật lại lóe lên, giữa mỗi lần v·a c·hạm tiếng vang của pháp bảo tan vỡ lại vang lên.
Một Ma Pháp Sư đại thành cùng với Ma trận cấp năm thật sự không phải là một việc tầm thường.
Rất nhanh tiếng thét vang lên, chỉ thấy một vài người sau trong khi chống đỡ không được lập tức bị đao mang xoẹt qua, thân thể trực tiếp tan vỡ, linh hồn những người này ngay khi xuất khiếu lập tức bị một đám khí đen quấn quanh sau đó hoàn toàn biến mất.
Khải Lâm ngay khi Ma trận bắt đầu được triển khai hắn đã lập tức đưa tâm thần vào trạng thái phòng thủ tốt nhất, trong lúc né tránh đao mang hắn không ngừng quan sát sự biến đổi của các trận kỳ, tuy nhiên càng nhìn hắn càng kinh hãi, sự biến đối này hắn căn bản không thể nhìn ra một chút nào.
Đúng lúc này trong linh thức của Khải Lâm bỗng nhiên lóe lên một hình ảnh khiến hắn có chút hốt hoảng.
Ở cách hắn không xa Vương Thi Thi đang sử dụng một tấm giáp cốt vờn quanh thân thể giáp cốt này là một trong những vật mà Khải Lâm đã tặng nàng để phòng thân.
Chỉ thấy nàng không ngừng né tránh từng đạo đao mang giáp cốt mỗi lần v·a c·hạm với đao mang đều xuất hiện hư hại, cho đến khí giáp cốt kia chịu hơn năm đạo đao mang t·ấn c·ông thì lập tức tan vỡ, thân thể nàng lập tức bị lực phản chấn đẩy văng ra một ngụm máu tươi lập tức phun ra.
Đúng lúc này từ phía sau Vương Thi Thi vừa lui ra rất nhanh hình thành một đạo đao khí trực tiếp chém về phía nàng với tốc độ cực nhanh khiến nàng không kịp né tránh.
"Cẩn thận".