Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 29: Trở Lại




Chương 29: Trở Lại

Cùng với lời nói vang lên, một nam tử thân hình mảnh mai, khuôn mặt thanh tú, y phục trên người mang hơi hướng của nữ nhân với một bộ y phục đỏ đậm kết hợp với dáng đi khá uyển chuyển, phong thái này rất dễ khiến người khác lầm tưởng đây là một nữ tử.

Người này tên Chẩn Thư là người mà Khải Lâm quen biết được khi đi tới đây, hắn là một trong những thế hệ trẻ của Phong thành được chọn để tiến vào trong bên trong địa vực. Người này có một sở thích kì quái đó là có hứng thú với nam nhân, từ ngày đó gặp mặt đến bây giờ người này luôn bám víu lấy hắn, sau khi biết được sở thích của người này khiến cho Khải Lâm dường sụp đổ, cuối cùng phải chọn bế quan để tránh mặt người này trong vài ngày. Nhưng không ngờ...

*Tiếng mở cửa*

Khải Lâm bước ra với khuôn mặt lạnh lùng.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Nghe thấy vậy Chẩn Thư có chút bất mãn nhưng cũng pha thêm chút chêu chọc.

"Khải ca ca, huynh tại sao lại có bộ dáng này, cười với ta một cái ta nói cho huynh nghe!"

Khải Lâm không biểu hiện cảm xúc gì, ngay cả một câu cũng không nói, sau đó tính trực tiếp dời đi.

Thấy vậy Chẩn Thư có chút bất đăc dĩ, giọng nói pha thêm chút nữ tính vang lên bên tai Khải Lâm.



"Ta thấy nhóm người của tiểu mỹ nhân kia tìm huynh đó"



Nghe thấy vậy, Khải Lâm lập tức hiểu ra đồng thời tản linh thức ra ngoài, trong vòng hơn hai trăm trượng nới nây lập tức rơi vào linh thức của Khải Lâm, sau khi xác định được vị trí của Vương Thi Thi hắn lập tức phi nhanh ra ngoài mà không có chút chần chừ.

Chẩn Thư bất ngờ vì hành động của Khải Lâm, nhưng rất nhanh hắn vội chạy theo, miệng thì không ngừng oán trách Khải Lâm.

Sau khi cắt đuôi được tên này, Khải Lâm đi gặp một số người quen, bất ngờ khi tới chỗ Vương Thi Thi thì hắn gặp được đám người Vương gia mà trước đây tách ra. Sau khi nói chuyện hắn biết được đã có vài người t·hiệt m·ạng khi chạy trốn. Bốn người thì Vương Hạo c·hết, Lý Giai Kỳ thì b·ị t·hương, tu vi đến giờ vẫn chưa hồi phục.

Ba người này sau khi được người của Phong thành cứu, thì thông tin bọn họ sống sót rời khỏi đây rơi vào tai nguyên điện vì vậy lập tức họ trở thành người nhất định phải tiến vào nơi đây.

Cuối cùng hắn biết được thêm một tin nữa là các Ma Pháp sư đã họp vào đưa ra thống nhất chia sáu thành thành hai nhóm để tiến vào Mãng Hoang địa vực. Mà Vân thành được sắp xếp với Phong thành và Địa thành.

Ngay khi nghe tin này Khải Lâm lập tức to đầu, hắn nghĩ tới Chẩn Thư điều này khiến hắn rất là bất đắc dĩ, đám người xung quanh thấy vậy chỉ nhìn hắn với ánh mắt cổ quải, hiện nhiên họ cũng có chút hiểu biết chuyện này.

Sau một ngày cuối cùng nghỉ chân tại Đoài thôn, sau đó dưới sự tập hợp nhanh chóng và dẫn đường của sáu vị Ma Pháp sư của ba thành hơn hai mươi người trực tiếp theo hướng phía Tây Bắc tiến sâu vào trong địa vực.

Trong lòng Khải Lâm có chút cảm thán nhìn nơi đây, không lâu trước đây hắn gần như đã sắp bỏ mạng ở nơi đây, ánh mắt liếc qua hắn phát hiện Vương Thi Thi cũng đang nhìn hắn, hai người bất giác trên môi đều mỉm cười.

Nụ cười của Vương Thi Thi rất đẹp, giữa sa mạc cát mênh mông và nguy hiểm có được nụ cười của giai nhân thật sự là khó cầu.

Lập tức chuyện này thú hút một số ánh mắt của những người đang chú ý tới nàng, trong đó có một nam tử khôi ngô của Địa thành tên là Kim Ô bỗng nhiên nhíu mày nhìn về phía Khải Lâm người này mặc một bộ y phục màu vàng trên vai có hai hình hai cái mặt trời ánh mắt hiện ra địch ý, Khải Lâm cũng phát hiện ra việc này nhưng căn bản không để ý tới, điều này khiến trong mắt nam tử kia hiện lên địch ý.

Dòng cảm xúc của Khải Lâm bị cắt đứt với một tiếng gọi khiến hắn rùng mình.



"Khải ca ca"



Đây đúng là Chẩn Thư, người này khi đến cạnh Khải Lâm bằng cảm giác mạnh mẽ hắn dường như cũng phát hiện ra ánh mắt của tên kia, lập tức hắn cũng dùng một ánh mắt nhu tình nhìn về phía Kim Ô, điều này khiến tên kia lập tức rùng mình nổi cả da gà vội thu ánh mắt lại.

Qua việc này đầu Khải Lâm bông chốc nổi lên vô số chuyện, với những kẻ có địch ý với hắn nhất định phải xử. Vì vậy hắn nhỏ nhẹ bắt đầu nói thứ gì đó Chẩn Thư, nhưng hành trình của mọi người vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong.

Rất nhanh sau một ngày dường dưới sự phi hành liên tục nhóm ngươi Khải Lâm đã tiến vào sâu hơn trăm dặm, vì trong tay có một bản đồ riêng do Thành chủ Vân thành đưa cho nên rất nhanh hắn xác định được vị trí của bản thân, mục tiêu đám người Ma pháp sư đi đến hắn là một ốc đảo rộng lớn nằm cách họ không xa.

Ốc đảo ở trong bản đồ chỉ là một cái chấm rất nhỏ so với tổng thể bản đồ rộng lớn như một cái lòng chảo khổng lồ. Lòng chảo này chia ra làm ba phần gồm: Cao nguyên phía trong địa vực, ách thổ trung gian và vòng ngoài địa vực. Vòng ngoài chính là nơi rộng lớn nhất với khoảng cách từ đường tiếp giáp phía trong đến ranh giới bên ngoài có thể lên tới trăm ngàn dặm ở khoảng cách xa nhất, vùng ách thổ trung gian phạm vi có chút khiên tốn hơn bên ngoài, còn cao nguyên phía trong thì dường như chưa có ai tiến vào nên không có tư liệu, tuy nhiên sự nguy hiểm của từng nơi thì khỏi cần bàn tới.

Bầu trời dần tối dần, đây là lúc bắt đầu có thể xuất hiện sự t·ấn c·ông đột ngột của đám nguyệt thú. Trong lúc này linh thức của Khải Lâm tản ra cực hạn, do một số đặc thù trong cách tu luyện giúp linh thức hắn có phạm vi khếch tán xa hơn với người trong cùng cấp bậc.



Đùng, đùng



Một t·iếng n·ổ lớn ngay lúc này vang lên, điều này khiến cho đám người lập tức giật mình, dưới vô số linh thức không ngừng quét qua, hình dáng ốc đạo dần dần được mọi người định hình trong đầu, lập tức một tiếng nói vang lên.





Đại hán dẫn đầu của Địa thành là một người đàn ông trung niên, khoảng ba mươi tuổi chỉ tay về phía ba tên nam tử trong đó có một người chính là Khải Lâm, lập tức hắn liền hiểu ra.

Ba người được chọn ngoài Khải Lâm thì hai người còn lại là người của Phong thành, một người của Vân thành, chính là đám con cháu của lão bà Bạch gia trong vân thành. Cả ba người nhìn qua đều có tu vi kém nhất trong nhóm vì vậy bị kêu đi kiểm tra, hiển nhiên họ được coi là những con tốt thí cờ.

Khải Lâm trong lòng bỗng cảm giác phẫn nộ, nhưng bên ngoài không biểu hiện gì, dù sao tu vi của người đàn ông trung niên này nghe nói cũng là Ma pháp sư trung cấp, căn bản hắn không phải đối thủ vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy xuống, tuy nhiên ánh mắt hắn cũng kịp đảo qua nhớ kỹ hình dáng người này.

Thân ảnh ba người nhảy xuống lập tức cả cơ thể bị bão cát bao quanh khiến cho tầm nhìn của đám người bị hạn chế, duy chỉ có đám Ma Pháp Sư với linh thức mạnh mẽ mới có thể phát giác ra vài phần.

Vừa đặt chân xuống dưới đất tâm thần Khải Lâm khẽ động, hắn bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất rung lên sau đó kèm theo một âm thanh kì lạ, ngay khi rơi vào tai hắn lập tức luyện thể thuật bị rung động, khiến hắn dường như sắp quỳ sụp xuống, nhưng rất nhanh cảm giác này biến mất khiến cho toàn thân Khải Lâm lập tức đổ mồ hôi đầy mình.

Hắn liếc qua hai người bên cạnh nhưng phát giác ra hai người này dường như không có phản ứng gì với việc này.

Sau một lúc kiểm tra, Khải Lâm dường như không phát hiện nguy hiểm gì lập tức lấy ngọc giản truyền âm thông báo cho đám người phía trên.

Đồng thời lúc này Khải Lâm cũng phát hiện được nơi đây giống như một không gian tách biệt, ở trong đây linh thức hay bất kì cử động của hắn dường như đều bị giảm một nửa điều này khiến khuôn mặt hắn trở nên ngưng trọng vì vậy hắn mới nhanh chóng truyền âm cho mọi người.

Không ngừng bước đi trên cát dưới sự bao phủ của bão cát, bỗng nhiên mặt đất lại dường như rung lên, tiếng động khi nãy hắn nghe được lại vang lên bên tai, lần này âm thanh này xuất hiện với cường độ lớn hơn.

Một cảm giác bất an bỗng nhiên nổi lên trong lòng, cùng lúc này đám người phía trên sau khi nhận được truyền âm của Khải Lâm mà cũng lục tục đi xuống. Còn hai nam tử đi cùng hắn thì người Bạch gia kia không cần nói, nhưng còn người của Phong thành không biết Khải Lâm đã dở thủ đoạn gì mà cũng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của hắn.

Đám người từ phía trên đi xuống lập tức họ cảm nhận được gì đó bất thường và quỷ dị nơi đây.

Bỗng một tiếng nói của một nữ tử trong đám người vang lên.

"Có nguy hiểm"