Chương 28: Đoài thôn, Mãng Hoang địa vực
Khải Lâm nghe thấy câu hỏi của người đàn ông thì lập tức nhíu mày, khuôn mặt âm trầm trong chốc lát hắn không thể hiểu được mục đích của người này.
"Ngươi hẳn là người thức tỉnh song thuộc tính ma pháp hơn một tháng trước"
Người đàn ông lại tiếp tục mở miệng nói.
Nghe vậy trong lòng Khải Lâm lập tức khẽ động, mặc dù hắn biết việc ngọn lửa b·ạo đ·ộng hôm đó hẳn gây tới sự chú ý của rất nhiều người nhưng hắn không ngờ lại có người chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra thân phận của hắn.
"Thành chủ đại nhân, ta không hiểu ngài đang nói gì?"
Nghe vậy người đàn ông chỉ mỉm cười ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Khải Lâm một cái rồi lập tức chuyển chủ đề dường như việc này với lão không có gì quan trọng.
"Mục đích ta gọi ngươi ở lại là có chuyện muốn giao cho ngươi làm, đương nhiên ta sẽ không để ngươi làm không công"
Sau một lúc xác định được người này thật sự không có chủ ý gì với bản thân Khải Lâm mới thả lỏng tâm thần một chút, tuy nhiên sự đề phòng của hắn vẫn không có chút gì giảm đi.
"Xin thành chủ cứ giao phó, nếu có khả năng, vãn bối nhất định sẽ vì thành chủ mà ra sức làm việc"
Người đàn ông tỏ vẻ hài lòng, bàn tay lóe lên lập tức một bản đồ bay về phía Khải Lâm, thấy vậy hắn lập tức nhận lấy, liếc qua một cái thì hắn dường như nhận ra vật này. Thấy đồ vật trên tay, Khải Lâm mang theo rất nhiều nghi hoặc nhìn về phía Thành chủ
"Thành chủ đại nhân, đây là...?"
Thành chủ thấy phản ứng của Khải Lâm thì chỉ gật đầu một cái.
Bên ngoài hai nhà Tô gia và Bạch gia vừa bị Thành chủ cho ra bên ngoài lúc này vẫn chưa có ai rời đi.
Trên mặt bà bão Bạch gia bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, bà ta thật sự rất trông chờ bộ dạng của Khải Lâm khi đi ra, ánh mắt thì lãnh lẽo vô cùng.
Còn Tô lão và một số người Tô gia thì khuôn mặt đều rất khó coi, còn Vương Thi Thi thì sự lo lắng bất an hiển hiện rõ trên khuôn mặt.
Sau hơn một canh giờ chờ đợi, ngay khi không còn chờ đợi được nữa nàng đang mang ý định xông vào tuy nhiên ngay lúc này cánh cửa đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Khải Lâm chầm chậm bước ra, khuôn mặt còn có chút ngây ngẩn.
Vương Thi Thi vội chạy tới chỗ hắn nhưng nàng lập tức nhíu mày, chỉ thấy lão bà Bạch gia ngay khi thấy tình trạng Khải Lâm vội lao tới, Tô lão cũng đang chú ý tới Khải Lâm thấy vậy trực tiếp lao ra đón đỡ một quyền của bà lão.
Đúng lúc này từ Khải Lâm cũng tỉnh lại từ trạng thái ngẩn ngơ trước đó, sau khi phát hiện mọi chuyện hắn dùng một đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà lão. Vương Thi Thi cũng vội chạy đến bên cạnh hắn.
"Khải Lâm đại ca, ngươi không sao chứ?"
Thấy được bộ dáng có chút lo lắng của Vương Thi Thi hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó rời đi, bà lão Bạch gia sau khi không thể đắc thủ dường như nghĩ tới điều gì đó rồi cũng không tiếp tục ra tay, nhưng khuôn mặt của người này thật sự có chút không dễ nhìn có thể thấy lão bà này hẳn là rất hận Khải Lâm.
Tại Tô phủ.
Khải Lâm ngồi trong phòng suy tư về những gì mà thành chủ đã nói với hắn, đặc biệt là những việc liên quan tới sức mạnh bản thân. Trên tay hắn cầm một cái ngọc giản và một tấm bản đồ trong đó chính là Địa vực Mãng Hoang, hắn chỉ nhìn lướt qua một cái.
"Những thứ thành chủ cho ta rất không bình thường, dù có muốn ta đi lấy đồ vật giúp hắn căn bản cũng không cần phải như vậy, chuyển này nhất định có uẩn khúc".
Khải Lâm từ lúc trở về Tô gia thì lập tức trở về phòng không gặp mặt bất kì ai, dường như nhận ra tâm trạng Khải Lâm không tốt vì vậy Tô lão cũng ra lệnh không cho phép ai quấy rầy hắn.
Thành chủ này muốn hắn lấy giúp một gốc thảo dược tên Địa Tâm Liên đặc điểm và hính dáng đều được lão miêu tả rất rõ. Nhưng thù lao mà lão cho hắn mới thật sự khiến hắn lo lắng. Suy nghĩ một hồi lâu không ra hắn quyết định tạm gác chuyện này sang một bên.
Ba ngày sau, không biết giữa Khải Lâm và Thành chủ đã nói gì mà hắn đi tới gặp Thành chủ sau đó dựa theo chỉ dẫn mà tiến vào thư viện của Vân thành,nới đây là điều mà chỉ Thành chủ cùng một số người đặc thù của một số người mới có thể đi vào.
Từ đó Khải Lâm gần như biến mất trong suốt một khoảng thời gian dài. Tuy nhiên việc này lại không gây ra động tĩnh gì trong Tô gia, tất cả cũng do sự an bài chu toàn của Vương Thi Thi.
Vào một ngày của nửa năm sau, Khải Lâm với tinh thần hưng phấn một lần nữa xuất hiện trong Tô gia, khoảng cách đến ngày tiến vào Địa vực Mãng Hoang cũng chỉ còn hơn một tháng.
Trong một căn mật thất lớn, nơi đây có rất nhiều ngăn sách giống như một bảo tàng, một người đàn ông khuôn mặt âm trầm đang nhìn về bốn phía, đây đúng là thành chủ của Vân thành, tuy nhiên người này bây giờ giống như đang kìm nén gì đó nhìn về bốn phía xung quanh đồ vật đã bị mất đi hơn một phần ba, cuối cùng chỉ có thể hít sâu rồi thở ra.
"Tiểu tử ngươi đúng là quá tham lam".
Khải Lâm đang cùng Vương Thi Thi ngồi trong đình viện ngồi nói chuyện, sắc thái của hắn bây giờ thực sự rất tốt. Trong suốt nửa năm nay tu vi của Khải Lâm không có tăng tiến thêm một chút nào, việc này là do thành chủ Vân thành đã nhắc nhở hắn khi biết hai loại thuộc tính trong người hắn không thể dung hòa vì vậy tạm thời dạy hắn cách áp chế để tu vi không tăng lên.
Tuy nhiên thu hoạch thật sự của hắn chính là số kiến thức cực lớn về ma pháp, chỉ cho tới bây giờ hắn mới có thể coi là có chút hiểu biết về thế giới ma pháp rộng lớn này, trong đó không thể không kể đến việc luyện tập ma trận của hắn.
Chỉ trong thời gian phải gọi là ngắn này dưới sự tìm hiểu và không ngừng thôi hóa, sự hiểu biết về ma trận và bố trí ma trận thật sự đã di được một con đường khá xa. Nếu bây giờ gọi hắn là Ma trận sư cấp ba thì cũng không quá.
Sau một lúc nói chuyện Khải Lâm tặng một bộ công pháp hệ mộc cho Vương Thi Thi, quyển công pháp này goi là Hóa Vạn Độc Hoa, rất phù hợp với thuộc tính Mộc của nàng. Sau đó hắn còn tặng cho nàng một số pháp bảo phòng thân mà hắn lấy được từ thư viện. Rồi hai người thảo luận một chút về những chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới, hắn cũng không quên đi gặp đám người Tô gia một lúc sau đó tiếp tục bế quan.
Mãi cho tới khi chỉ cách ngày lên đường khoảng nửa tháng, hắn mới xuất quan tập hợp cùng mọi người tại chính điện Vân thành.
Lần này đi do hai người dẫn đầu là chủ của hai nhà Tô và Bạch tu vi của hai người đều là Ma Pháp sư Sơ cấp riêng với Tô lão thì người này trong hơn nửa năm cũng đã củng cố tu vi ở Ma Pháp Sư sơ cấp, sau đó là Khải Lâm, Tô Càn Và Vương Thi Thi Thi và hai nam tử của Bạch gia nhìn tuổi thì còn khá trẻ nhưng tu vi đều là Pháp sư trung cấp, một người gần đạt tới Pháp sư cao cấp, tương đương với Vương Thi Thi trong suốt hơn nửa năm tu luyện.
Việc sắp xếp này ban đầu là do hai nhà tự xếp nhưng không biết tại sao sau đó thành chủ lại thay đổi quyết định cuối cùng tự chỉ thị xuống. Ban đầu bà lão Bạch gia kịch liệt phản đối nhưng không biết sau khi nói chuyện cùng thành chủ thì từ đó liền trở nên im lặng.
Hình dung chung hắn trở thành người có tu vi kém nhất ở đây.
Dưới sự nhắc nhở của Thành chủ, đám bảy người bước lên một cái hồ lô để đi tới Đoài thôn, một thôn nhỏ giáp ranh với Địa vực Mãng Hoang để tập hợp cùng đám người của năm thành còn lại.
Mất hơn mười ngày trong tình trạng không ngừng phi tốc đám người Khải Lâm cũng tới được Đoài thôn, khác với suy nghĩ của Khải Lâm nơi đây lại rất tâp nập người, thật sự không giống với nơi sát với vùng quái thú hoành hành.
Đám người đáp xuống tại một địa phận tại phía tây của thôn, sau đó chờ đợi những người khác hơn bảy ngày mới có thể tập hợp đầy đủ.
Trong suốt thời gian này Khải Lâm cũng dần hiểu toàn bộ thế lực của Nguyên điện. Sáu thành sau dựa theo thứ tự là: Vân, Phong, Lôi Vũ, Hoàng, Địa. Trong đó Hoàng với Địa là hai thành thuộc phân điện mạnh nhất đồng thời cũng có thực lực mạnh nhất, sau đó mới tới những thành sau.
Cũng trong thời gian này, do là người có tu vi kém nhất đồng thời lại có một nữ tử xinh đẹp đi theo dẫn tới việc Khải Lâm bị người của một số thành chú ý. Điều này gây ra không ít rắc rối, thảm hại nhất chính là liên tục bị đem ra thành mục tiêu công kích của những người khác, khiến hắn rất đau đầu. Nhưng dường như có lí do nào đó mà việc này lại không khiến Khải Lâm bộc lộ tính cách của hắn như thường ngày.
Hôm nay hắn đang ngồi trong phòng kiểm chứng lại một số việc thì một giọng nam tử có chút trưởng thành vang lên khiến cho toàn thân hắn lập tức nổi hết cả da gà, cái đầu lập tức to như cái đấu mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân.
"Khải ca ca".