Chương 27: Thành chủ Vân Thành
Nam tử trung niên hét lên, mọi người thấy vậy lập tức lùi ra sau tránh xa nơi này, dù sao một kích của pháp sư trung cấp đỉnh cũng không phải trò đùa.
Khải Lâm thấy vậy chỉ cười lạnh, nếu không vì muốn nhìn cách tên này thi triển pháp thuật thì tên này đã không còn đứng đây rồi.
Dưới tiếng thét của nam tử trung niên, trên thanh đao kia xuất hiện một đạo đao khí mang theo lực lượng và tốc độ t·ấn c·ông tới Khải Lâm.
Dưới tình cảnh này, Khải Lâm vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, bàn tay hắn chậm dãi đưa lên một đạo băng thuộc tính ma pháp lập tức ngưng tụ trên tay kết hợp với sức mạnh nhục thân trực tiếp v·a c·hạm với đạo đao khí kia.
Chỉ thấy đạo đao khí kia khi tiếp xúc với cánh tay của Khải Lâm thì giống như một tia sáng bình thường chiếu lên một tảng đá căn bản không gây ra bất kì dấu hiệu gì tổn thương cho Khải Lâm, điều này trực tiếp khiến đám người ngây ngốc.
Tuy nhiên Khải Lâm cũng bị lui lại vài bước, hiển nhiên lực đạo của đạo đao khí cũng rất không nhỏ. Mặc dù vậy thì ngay khi lui lại vài bước ổn định thân hình ánh mắt Khải Lâm càng trở nên lạnh lẽo.
Lão bà Bạch gia đang đứng cạnh Tô lão bỗng nhiên cảm giác không ổn, vội quát lên:
"Dừng tay!"
Tuy nhiên lời nói của bà lão đã chậm, ngay lúc đạo đao khí mới tiêu tán, Khải Lâm không có chút chần chừ gì mà lao tới. Bàn tay nắm chặt, hắn vận dụng toàn bộ lực lượng thân thể, kết hợp với một chút băng lực ngay khi tiến tới gần nam tử trung niên kia lập tức tung ra.
Nam tửu trung niên đang ngây ngốc với tình cảnh trước đó cùng với tốc độ ra tay của Khải Lâm khá nhanh khiến người này phản ứng không kịp.
Chỉ thấy bộ ngực nam tử kia lập tức lõm xuống dưới một quyền của Khải Lâm, đồng thời lực tác động mạnh khiến cả nội tạng tan vỡ mồm phun ra máu tươi thân hình lui ra rất xa, máu tươi này có vài giọt vung lên mặt Khải Lâm,không chần chừ lập tức quyền thứ hai được vung ra trực tiếp khiến đầu lâu tan vỡ trên khắp một khoảng mặt đất, óc người rơi vãi ra.
Tình cảnh này khiến tất cả mọi người từ Bạch gia đến Tô gia khi nhìn thấy đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, duy chỉ có Vương Thi Thi mặc dù có chút không thích ứng kịp nhưng đây cũng không phải lần đầu nàng thấy hắn ra tay vì vậy khuôn mặt còn khá thong thả.
Thủ đoạn tàn nhẫn của Khải Lâm trực tiếp khiến ánh măt của mọi người lập tức có sự kiêng kị, ngay lão bà cũng hít một hơi lạnh, việc g·iết dễ dàng dứt khoát một Pháp Sư trung cấp đỉnh như vậy bà cũng làm được nhưng nhất định không thể ung dung như vậy.
Không để tâm tư bà lão này tiếp tục thì Khải Lâm trực tiếp dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bà lão. Bà lão thấy vậy mở miệng quát:
"Ngươi..."
Nhưng không để bà lão này nói hết câu thân ảnh của Khải Lâm đã vội lao tới, một quyền trên tay trực tiếp vung lên t·ấn c·ông về phía bà lão.
Dù gì cũng là một Ma Pháp Sư kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên vượt xa đám con cháu, bà lão này lập tức vung quải trượng ra, từ quải trượng này lập tức tạo thành một vòng bảo hộ ngăn chặn đòn công kích.
Nhưng có vẻ bà lão này đã đánh giá thấp lực công kích của Khải Lâm, ngay khi một quyền tiếp xúc với vòng năng lượng vòng năng lượng lập tức tan vỡ bà lão lập tức lui ra sau miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể bà lão bỗng nhiên xuất hiện hai thuộc tính băng hỏa không ngừng cắn xé nhau.
Việc này khiến bà lão cảm thấy vô cùng khó chịu, khuôn mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Khải Lâm dưới tác dụng của vòng năng lượng cũng trực tiếp bị lui ra hơn vài chục bước lúc này bàn tay hắn đã bị căng cứng, một cảm giác đau nhức không ngừng chuyền ra.
Bà lão lúc này thật sự nổi giận, trong tức khắc ánh mắt hiện lên sát khí, năng lượng ma pháp trong người không ngừng tuôn ra. Tô lão gia chủ lâp tức tiến tới đứng trước mặt Khải Lâm chuẩn bị đón đỡ một quyền của lão bà Bạch Gia, nhưng lúc này một tiếng ho nhẹ bỗng nhiên vang lên, một luồng sức mạnh to lớn lập tức bao phủ tới khiến khuôn mặt mọi người biến đổi.
Khải Lâm thấy vậy cũng lập tức thu quyền, dưới uy áp này hắn cảm nhận được một sự áp bức sinh ra trong cơ thể khiến, hắn cố gắng áp chế lại tuy nhiên lần này lại không được, rất may uy áp này chỉ sinh ra trong chốc lát rồi lại biến mất, nhưng điều này cũng khiến Khải Lâm kinh hãi trong lòng.
"Vào đi"
Một giọng nói uy nghiêm vang vọng bên tai từng người đứng nơi đây.
Nghe vậy đám người lập tức cung kính, ngay cả hai ma pháp sư bên cạnh là hai gia chủ của hai bang cũng lộ rõ vẻ ngưng trọng và kiêng kị sâu đậm, dưới lời nói này cũng lập tức chút bỏ tâm tư rồi vội hành lễ.
Trong lúc tiến vào, ánh mắt của từng người đều nhìn về phía Khải Lâm giống như nhìn một con quái vật vậy, thật sự thì hôm nay chiến lực mà Khải Lâm thể hiện thật sự là quá khủng bố, sự khủng bố này vượt qua nhận thức của đám người về sức mạnh của một pháp sư sơ cấp.
Bước vào cung điện phía trong cảm nhận của Khải Lâm đối với nơi đây chính là sự tối giản đến đáng kinh ngạc, nơi đây không được trang trí xa hoa khác hẳn với tưởng tượng của hắn, ở giữa điện có hai tượng đá khắc hình con hổ đang quay mặt mặt đối đầu nhau.
Phía trên có một cái ghế lớn nằm đối diện ngay với cửa vào, tại đó có một người đàn ông khuôn mặt nhìn thì rất trẻ nhưng mái tóc và bộ râu dài trông rất không được thực tế. Ánh mắt người này rất trong sáng có thần, ánh mắt đó lập tức trở nên sắc bén khi đám người đi vào, bỗng nhiên lão già giật mình kêu lên một tiếng rất nhỏ khi nhìn tới Khải Lâm và Vương Thi Thi.
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, đám người vừa bước vào lập tức cung kính hành lễ.
Khải Lâm cũng dễ dàng đoán được thân phận người này, mặc dù tu vi hắn không nhìn ra nhưng theo lời của Tô lão gia chủ thì người này đã đạt đến Ma pháp sư đại thành.
Người đàn ông này thấy vậy chỉ gật đầu. Một lát sau mới chầm chậm nói.
"Hôm nay ta triệu tập các ngươi tới đây là theo lệnh từ tổng bộ, các ngươi hẳn biết là chuyện gì".
Nói tới đây người đàn ông dừng lại ánh mắt đảo qua đám người, một lát sau mới nói tiếp.
"Dựa theo tình báo của tổng bộ thì Địa vực mãng hoang sau khoảng một năm nữa sẽ có b·ạo đ·ộng trên phạm vi lớn, điều này chắc chắn sẽ khiến Tế Hồn giáo quan tâm và cử người đến tranh đoạt bảo vật, vì vậy thông báo cho các ngươi chuẩn bị. Dựa theo lệnh của tổng bộ thì mỗi thành chọn ra hai ma pháp sư cùng năm người người khác tiến vào địa vực, các ngươi tự chuẩn bị cho tốt".
Nói xong người đàn ông này còn không quên tỏa ra một chút khí tức áp bức khiến khuôn mặt mọi người đều biến đổi.
Nghe vậy đám người cung kính gật đầu một cái, đột nhiên bà lão của Bạch gia lên tiếng:
"Thành chủ, ta còn có một chuyện xin người chủ trì công đạo"
Thành chủ nghe vậy lập tức hiểu chuyện gì, dưới linh thức khổng lồ của hắn sao không biết được chuyện xảy ra bên ngoài thì mọi chuyện vốn chỉ cần nhìn qua là hiểu hết nguyên do, vì vậy hắn lập tức dơ tay ra hiệu bà lão không cần nói.
Bà lão thấy vậy khuôn mặt bỗng nhiên âm trầm. Nhưng chưa kịp phản bác gì thì lời của người đàn ông này lập tức vang lên.
"Được rồi, tất cả lui ra tự quay về chuẩn bị cho tốt"
Nghe vậy bà lão có chút không cam lòng khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về phía Khải Lâm.
Khuôn mặt Khải Lâm cũng không được tốt chho lắm, từ trong ánh mắt hắn dần hiện ra một luồng sát khí, trong lòng nhủ thầm:
"Lão mụ c·hết tiệt này liên tục chêu trọc tới ta, người này nhất định phải g·iết"
Đúng lúc mọi người chuẩn bị rời đi thì âm thanh của Thành chủ vang lên.
"Ngươi ở lại"
Giọng nói vang lên, ngay lúc này thân thể Khải Lâm bỗng nhiên có một lực lượng giam cầm khiến hắn không thể nhúc nhích được. Dưới lực lượng này hắn cảm nhận được bản thân thật sự nhỏ bé giống như con kiến đang đối mặt với cả bầu trời vậy.
Khuôn mặt Khải Lâm lại càng âm trầm, Tô lão thấy vậy định mở miệng thì đám người còn lại ngoài Khải Lâm bị một cỗ sức mạnh cuốn bay ra ngoài cánh cửa lập tức bị đóng lại, khắp gian điện thất này lập tức bị một vòng năng lượng bao phủ, nhìn vòng năng lượng này Khải Lâm bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc nhưng hắn lại không nghĩ ra, nhưng rất nhanh ánh mắt hắnnhìn chằm chằm vào người đàn ông phía trên, cả người rơi vào trạng thái đề phòng cao nhất.
Ngay lập tức linh hồn lực hắn tản ra một đạo nhỏ tiến vào trong không gian hạt châu, tùy thời đều có thể lây binh khí ra.
Bộ dạng Khải Lâm cùng với những hành động nhỏ này lập tức rơi vào mắt người đàn ông, lập tức khuôn mặt lão có chút dở khóc dở cười. Cuối cùng mới mở miệng:
"Ngươi là Khải Lâm?"