Chương 26: Đụng độ Bạch Vân bang
Đám người Tô gia nghe vậy lập tức hiểu ý của Khải Lâm, vì vậy đều tươi cười mà đáp ứng.
Sau một thời gian trò chuyện với đám người Tô gia Khải Lâm cũng có được một số thông tin mà hắn cần biết.
Theo như lời đám người này nói, thì Nguyệt thú đúng là đám quái thú mà hắn đã từng chiến đấu trong xa mạc, mà nơi hắn đi qua chỉ mới là vùng rìa của toàn bộ sa mạc. Sa mạc này được gọi là Địa vực Mãng Hoang, một vùng đất tràn đầy nguy hiểm và c·hết chóc, nó nằm ngoài Thiên Nguyên đại lục và là địa phận giáp ranh với Tây bắc đại lục.
Sau đó hắn còn biết được mỗi hai mươi năm tại phía trong nơi đây sẽ xuất hiện một đợt b·ạo đ·ộng lớn, mỗi lần b·ạo đ·ộng sẽ xuất hiện rất nhiều cơ duyên và pháp bảo, nếu là người may mắn đi tới đây chắc chắn sẽ có được rất nhiều chỗ tốt. Mà thời gian b·ạo đ·ộng sắp tới chỉ hơn một năm sau.
Khi nghe đến đây Khải Lâm không khỏi có chút hứng thú, mặc dù biết nguy hiểm nhưng hắn vẫn có cảm giác mong chờ. Sự biến hóa của cơ thể sau khi đột phá cùng với trí nhớ mơ hồ dường như hắn quên đi một vài thứ rất quan trọng vì vậy hắn thật sự rất muốn nhanh chóng tăng lên thực lực rồi tìm cách lấy những thứ hắn đã quên đi đó. Đây thuần túy là một loại cảm giác trong lòng hắn giống như một loại bản năng không thể chống cự.
Sau khi biết thêm được một số thông tin, thì Khải Lâm quyết định cáo lui, tuy nhiên hắn lại được Tô gia nhiệt tình mời mọc trở thành trưởng lão Vinh dự của gia tộc. Ban đầu hắn còn có chút không bằng lòng tuy nhiên khi biết được những đãi ngộ mà hắn sẽ nhận được khi giữ chức vụ này thì lập tức đồng ý.
Cuối cùng khi thấy Vương Thi Thi có chút tâm sự thì hắn mới cùng nàng đi về.
Đi trong hậu viện của Tô gia, một nam một nữ sánh vai bước đi, dưới ánh trăng mờ hình ảnh này thật dễ khiến người khác đắm say từ đó mà sinh lòng ngưỡng mộ.
"Thi Thi muội có tâm sự gì sao?"
Tiếng nói của nam tử vang lên xóa tan không khí vắng lặng này. Hai người này đúng là Khải Lâm và Vương Thi Thi.
Nghe vậy Vương Thi Thi có chút không được tự nhiên nói:
"Khải đại ca, huynh...huynh... Ruốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?"
Khải Lâm dường như hiểu được ý của Vương Thi Thi hắn bỗng chốc không biết nói gì đúng lúc này trước mắt hai người xuất hiện một đình viện.
"Vào trong kia ngồi đi,rồi chúng ta từ từ nói!"
Khải Lâm bỗng nhiên nói khiến Vương Thi Thi có chút hốt hoảng, trong chốc lát nàng thật sự có chút hốt hoảng, trong lòng không biết suy tư như nào.
Ngồi xuống đình viện, Khải Lâm cùng nàng nói tới một số chuyện của hắn, đương nhiên nội dung chính là sự thay đổi thất thường của hắn.
Tiếp đó Khải Lâm cũng từ Vương Thi Thi mà biết tới một số sự việc liên quan đến nàng và những người khác vào đây.
Tối nay nàng nói rất nhiều, từ những việc trong quá khứ của nàng cho tới những việc liên quan tới người khác nàng đều nói ra. Khải Lâm bên cạnh chỉ im lặng lắng nghe không nói câu nào, hắn có thể hiểu và cũng có thể đồng cảm với nàng, tại một nơi xa la mà không có tung tích của người thân thì đó chính là một loại mất mát.
"Ít ra nàng còn biết những người thân quen với mình, còn ta căn bản bây giờ là không có ai cả"
Nói chuyện một thời gian dài, thì Vương Thi Thi phát hiện ra sự suy tư của Khải Lâm, là một nữ nhân thì trực giác của nàng khá nhạy bén vì vậy nàng vội đổi chủ đề.
"Khải đại ca, xin lỗi"
Khải Lâm nghe vậy chỉ mỉm cười lắc đầu.
Vương Thi Thi sau một lúc chần chừ rồi dường như quyết định thứ gì đó bỗng nhiên nàng nói ra một việc khiến cho Khải Lâm nhất thời không thể bình tĩnh được.
"Huynh hẳn là biết tới bộ tộc Lạc Việt?".
Cứ thế hai người ngồi nói chuyện với nhau suốt gần một đêm, việc mà hai người nói với nhau cũng chỉ có hai người biết tới.
Trong hai ngày sau đó, Khải Lâm tự nhốt mình trong phòng không ngừng tiêu hóa những thông tin mà hắn nghe được. Hôm này đang ngồi đả tọa thì hắn bỗng nhận được ngọc giản truyền tin của Tô Càn kêu gọi, vì vậy hắn mới ra ngoài.
Vì đã trở thành trưởng lão của gia tộc vì vậy những chuyện này đều thông chi cho hắn thì không có gì lạ.
Vừa mở cửa hắn đã thấy Vương Thi Thi chờ đợi hắn, sau khi chào hỏi vài câu hai người cùng nhau đi tới sảnh điện của Tô gia.
Vừa đến nơi, Khải Lâm đã phát hiện mọi người đã tập chung khá đông đúc, thấy hai người xuất hiện đám người Tô gia không ngừng tiến đến chào hỏi, mất một lúc hắn mới biết được thành chủ Vân thành có lệnh tập hợp.
Khi nghe được tin này Khải Lâm không có phản ứng gì mang theo chức danh trưởng lão vinh dự của Tô gia cùng họ đi tới Vân thành, cũng nhờ việc này mà Khải Lâm được thử cảm giác phi hành trên không.
Mất hơn một canh giờ, đám người họ đi tới trước một kiến trúc cổ kính ngay tại trung tâm của Vân thành, sau đó họ dừng chân trên tầng cao nhất của đại điện Vân thành.
Ở đây có một đám người đã đến trước, khi thấy sự xuất hiện của Tô gia đám người kia lập tức tỏ thái độ không hài lòng.
"Tô gia các người lúc nào cũng chậm chạp như vậy sao?"
Lời nói của một lão bà da mặt nhăn nheo mái tóc bạc trắng bỗng vang lên. Dưới sự giới thiệu của Tô lão gia gia chủ thì Khải Lâm lập tức nhận ra đây là gia chủ của Bạch gia cũng là người đứng đầu của Bạch Vân bang, một trong ba ma pháp sư của Vân thành.
Tô lão gia chủ nghe vậy chỉ âm trầm trả lời:
"Là các người đến sớm, chứ không phải do chúng ta đến muộn"
Lão bà nghe vậy có chút không hài lòng nhưng cũng không nói gì, bỗng chốc ánh mắt lướt qua đám người Tô gia, rồi dừng lại trên hai thân ảnh của Khải Lâm và Vương Thi Thi.
"Đây hẳn là hai vị trưởng lão vinh dự của Tô gia, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi không tệ, nếu như hai người đồng ý gia nhập Bạch gia những gì Tô gia cho hai người Bạch gia đều có thể gấp đôi lên".
Lời nói của lão bà chính là trắng trợn c·ướp người, điều này khiến Tô lão gia chủ nhíu mày đang định nói thì tiếng nói lạnh lùng của Khải Lâm vang lên:
"Không hứng thú"
Khải Lâm trực tiếp trả lời thậm chí không thèm liếc mắt nhìn bà già này một cái. Vương Thi Thi bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì.
Điều này khiến bà lão cảm thấy không thoải mái, là người có danh vọng cực cao trong vân thành từ trước tới giờ chưa có ai dám có thái độ với lời nói như này với bà.
Đôi môi bà lão máy động, trong chốc lát một nam tử trung niên khoảng ba mươi tuổi của Bạch gia bước ra.
"Đúng là người trẻ tuổi, không biết trên biết dưới để hôm nay ta dạy cho ngươi cách làm người"
Nói xong nam tử đó trung niên đó lập tức tiến tới chỗ Khải Lâm, Tô lão gia chủ thấy vậy định ngăn chặn thì lão bà của Bạch gia vội cản lão lại.
"Chuyện của tiểu bối, thì để chúng tự giải quyết Tô Lão sẽ không vì vậy mà bất mãn chứ?"
Vừa nói bà vừa quay nhìn về phía Khải Lâm, với ánh mắt không mấy thiện cảm mà không thấy Tô lão gia chủ bỗng nở một nụ cười châm trọc.
Nam tử trung niên Bạch gia là một Pháp sư trung cấp đỉnh sắp tiến vào cao cấp, ngay khi rời khỏi hàng ngũ gia tộc thì trên bàn tay bỗng nhiên lóe ra một đạo ánh sáng xanh, bàn tay dơ ra tạo thành hình thủ chảo chụp về phía Khải Lâm.
Khải Lâm khuôn mặt âm trầm, việc vô duyên vô cớ bị trêu chọc khiến hắn rất không thích, hai măt lập tức trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt thành quyền, ngay khi thủ chảo cách cổ hắn không xa, một quyền trực tiếp được vung ra. Quyền này của hắn thuần túy là sức mạnh thân thể chứ chưa chứa bất kì sức mạnh ma pháp nào.
"Ầm"
Một quyền một chảo v·a c·hạm một tiếng động lớn lập tức vang lên, một lực xung kích mạnh mẽ xuất hiện, chỉ thấy thân thể Khải Lâm vẫn đứng yên nhưng nam tử trung niên kia lập tức bị lui lại hơn vài trượng thân thể đập mạnh xuống đất, tình cảnh này làm cho những người Bạch gia lập tức sững sờ, khuôn mặt của lão bà Bạch gia cũng trở nên âm trầm.
Nam tử trung niên đang nằm dưới đất có lẽ là cảm thấy nhục nhã lập tức bàn tay đưa vung ra, chiếc nhẫn trên tay lóe lên, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cây đao lớn.
Ngay khi thanh đao xuất hiện người nam tửu trung niên bỗng nhiên dung nhập ma pháp vào bên trong một cây đao có ẩn chứa thủy thuộc tính ma pháp xuất hiện. Thây vậy Khải Lâm lại không trực tiếp ra tay, vì là lần đầu nên hắn muốn nhìn thật kĩ người khác ra tay.
"Cương Phong trảm"