Chương 25: Dằn Mặt
Bóng ảnh Khải Lâm rât lao tới rất nhanh, Tô Càn thấy vậy lập tức ra ngăn cản.
Việc này không ngoài dự đoán của Khải Lâm, hắn trực tiếp không để ý tới Tô Càn cả người vội lách qua sau đó một quyền được tung ra, trong đó ẩn chứa chút lực lượng Băng thuộc tính, kèm theo sức mạnh thân thể của Khải Lâm khiến Tô Càn lập tức bị lui ra xa hơn mười trượng, thân hình lập tức va mạnh vào tường.
Sau đó hắn không dừng lại mà trực tiếp lao tới lão già.
Nhìn thấy tình cảnh của Tô Càn, ánh mắt của lão già khi nhìn Khải Lâm lập tức ngưng trọng, không chỉ lão mà bất kì ai nhìn thấy cảnh này cũng đều biến sắc.
Tiến tới gần lão già, Khải Lâm trực tiếp vung một quyền, quyền pháp chứa bảy phần lực lượng của hắn, trong đó ẩn chứa băng hỏa thuộc tính đan xen dù không thể điều khiển hoàn toàn nhưng hắn cũng có thể sử dụng một phần. Đây là kết quả sau hơn một tháng hắn điều hòa hai thuộc tính này, từ đó mà tạo ra cách điều khiển riêng.
Thấy vậy lão già lập tức thúc dục ma pháp trong cơ thể, một bàn tay dơ lên, một đọa ánh sáng màu vàng trực tiếp xuất hiện rồi dung nhập vào cánh tay lão, bàn tay lão xoay chuyển vào vòng như tụ lực sau đó vung ra một quyền trực tiếp đối đầu với quyền của Khải Lâm.
"Ầm, ầm"
Một tiếng ầm vang lên, một lực xung kích cực mạnh cuốn bay tất cả đồ vật trong vòng chục trượng xung quanh, những thứ trong vòng hai ba trượng trực tiếp bị trấn nát vụn.
Cùng với đó thân hình Khải Lâm lui lại ba mấy chục bước, còn lão già trực tiếp bị trấn lui ra bay tám bước, trong cổ họng lão một ngụm máu sắp lên tới miệng thì bị lão cố nuốt lại.
Ánh mắt lão già nhìn về phía Khải Lâm hiện rõ vẻ kiêng kị nhưng lập tức b·iểu t·ình liền trở nên khó coi, trong lòng nổi lên sự kinh hãi.
Dưới ánh mắt của lão Khải Lâm vẫn đứng đó, bộ dáng ung dung như chưa xảy ra chuyện gì, trên mặt còn nở một nụ cười rất tươi.
Bộ dáng ung dung của Khải Lâm rơi vào ánh mắt bốn phía đều khiến tất cả mọi người biến sắc, trong lòng họ rung động.
Khuôn mặt hắn thật sự rất trẻ, nhưng dưới một quyền với ma pháp sư mà vẫn có thể ung dung thập chí là chiếm thượng phong, điều này thật khiến thế giới quan của mọi người bị lung lay về sự cường đại của Ma Pháp Sư.
"Sao có thể chứ? Tổ gia là một vị Ma Pháp Sư đó"
"Đây hẳn cũng là một vị Ma Pháp Sư đại nhận, nhưng khắp Vân thành cũng chỉ có ba vị ma pháp sư, mà đại nhân này không thể nào là hai vị đó".
Khải Lâm đứng đó mỉm cười nhưng trong lòng cũng có chút rung động. Sau khi đột phá hắn có thể cảm nhận được luyện thể của hắn lại tăng lên ở một mức độ mới, đây không giống đột phá mà là một loại thuần túy tăng lên lực lượng.
Ban đầu Khải Lâm cũng có suy đoán nhưng không ngờ khi kết hợp với một chút thuộc tính ma pháp nó lại có lực lượng lớn đến như vậy.
"Người này hẳn là một Ma Pháp Sư, nhưng đột phá chưa lâu, với lại những người này hẳn có nhiều pháp thuật cường đại, nếu như ta sử dụng toàn lực liệu có thể chiến đám người này một trận hay không? Đương nhiên chuyện này là không tính lúc ta sử dụng trường thương kia"
Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng giới thiệu.
"Vãn bối là Khải Lâm, hôm nay có chút mạo phạm mong Tô gia có thể bỏ quá cho!"
Nói xong hắn lập tức nhìn về phía Vương Thi Thi với khuôn mặt đang ngây ngốc.
"Ây da, Thi Thi muội cũng ở đây à, thời gian này không tìm được muội ta rất lo lắng đấy!"
Khải Lâm thực chất làm như vậy một phần là vì muốn kiểm chứng sức mạnh, một phần khác là do khi hắn tản linh thức ra thì cũng nghe được một chút nội dung mà đám người này nói hình như là về "Nguyệt Thú" gì đó nhưng hắn không quan tâm việc đó, thứ khiến hắn quan tâm chính là thái độ của đám người này khi nói chuyện với Vương Thi Thi giống như là ra lệnh và thúc ép, giống như họ đang lấy cung nàng vậy.
Nhìn thấy tình cảnh này không biết làm sao mà Khải Lâm luôn có một cảm giác không thoải mái, kèm theo đó là một sự mất mát, giống như có một người nào đó cũng từng khiến hắn bảo vệ như vậy.
Vương Thi Thi có chút ngây ngốc sau đó là chút sửng sốt.
Ngây ngốc là khi biết thân phận Khải Lâm trong một bộ dáng khác, sửng sốt là vì cách nói chuyện và hành động của hắn. Nhưng rồi nàng như nhận ra điều gì đó, trong lòng bỗng nổi lên chút ấm áp, đôi môi bỗng nở nụ cười nhìn về phía Khải Lâm.
"Ta cũng rất lo lắng cho huynh, Khải đại ca".
Khải Lâm cũng có chút lúng túng khi nàng nói vậy, nhưng hắn không để lộ ra ngoài, tự tôn của nam nhân trong hắn không cho phép. Nhưng phải công nhận rằng nụ cười của nàng rất đẹp, nó đủ để khiến cho bất kì ai khi nhìn vào đều phải say mê, mơ mộng, dù không phải lần đầu hắn thấy, nhưng lại là lần đầu hắn cảm nhận, chứ không phải như lúc trước như một kẻ vô hồn vậy.
Tô Càn bên cạnh cuối cùng cũng xác minh được thân phận của Khải Lâm, nhưng rồi hắn lại cảm thấy rung động với chiến lực mà Khải Lâm thể hiện ra ngoài. Sau đó miệng hắn lẩm bẩm như nói gì đó, khuôn mặt của Tô laoc gia chủ lập tức thay đổi.
Đám người Tô gia thấy cách nói chuyện của hai người như vậy, một số người thông minh lập tức như hiểu ra gì đó, Tô Càn cũng vậy trong lòng bỗng cười khổ:
"Ruốt cuộc hai người này quan hệ tốt như nào chứ, mà chỉ một chút thái độ của Tô gia khiến hắn như vậy?"
Lão già cũng không biết nói gì, lão là một người đã sống thành tinh, chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra mục đích của Khải Lâm. Đây rõ ràng là trực tiếp dằn mặt Tô gia.
Rồi lão lại nhìn về phía Vương Thi Thi rồi mở miệng ôn hòa.
"Vương tiểu thư không biết có gì không hài lòng với sự chiêu đãi của Tô gia mấy ngày hôm nay hay không?"
Nàng nghe vậy có chút ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ý. Hẳn lão già này là muốn nhờ nàng để giải tỏa áp bức này.
Mục đích của Khải Lâm nàng cũng nhìn rõ vì vậy cũng thuận thế mà để chuyện này chìm xuống một cách êm đẹp.
Sau đó nàng đi tơi cạnh Khải Lâm, không biết do cố ý hay vô tình mà đứng phía sau hắn một chút như biểu thị thân phận và quan hệ hai người.
Sau khi chào hỏi vài câu thì đám người Tô Càn mời Khải Lâm đến yến tiệc coi như là để hòa giải cũng như bồi đắp quan hệ giữa Tô gia và hắn. Tô gia chủ đương nhiên cũng không có ý kiến ý, sau khi nhìn thấy thực lực của Khải Lâm lão đã lập tức có ý kết giao.
Trong sảnh điện, sơn hào hải vị được bày biện rất khá nhiều đồ vật, Khải Lâm sau khi nhìn qua có chút khâm phục thủ bút của những người này. Những đồ vật mang lên đây đều có ẩn chứa một chút linh khí, nếu nói theo cách gọi ma của ma pháp thì là ma khí.
"Haha. Khải Lâm huynh đệ tuổi còn trẻ mà đã có một thân tu vi cao cường cùng với mĩ nhân bên cạnh, thật là đều khiến người khác ngưỡng mộ, lão phu xin được kính huynh đệ một ly".
Lời nói của gia chủ Tô gia khiến mọi người trong sảnh điện đều tỏ ra rất ngạc nhiên, mặc dù họ biết lực chiến của Khải Lâm mạnh mẽ nhưng không ngờ lại được gia chủ Tô gia đề cao như vậy, hơn nữa một quyền trước đây cũng chỉ là trong lúc Tổ gia của họ không kịp đề phòng đồng thời bản thân của lão cũng chưa thi triển bất kì pháp thuật nào.
Nhất là khi nhìn về hình bóng Vương Thi Thi bên cạnh, những nam tử của Tô gia đều không khỏi cảm thán, đồng thời còn mang thêm sự ngưỡng mộ đối với Khải Lâm.
Vương Thi Thi bên cạnh thì lại không được tự nhiên cho lắm, không ngờ lão già này lại cho rằng nàng với hắn là loại quan hệ đó, đồng thời nàng cũng có chút không rõ tình hình cho lắm, tại sao Khải Lâm chỉ trong môt tháng lại có nhiều biến hóa như vậy, Khải Lâm hiện tại so với Khải Lâm trước đây nàng biết thật sự như trời và đất
Khải Lâm cũng thấy được bộ dáng của nàng, dường như cũng biết suy nghĩ của nàng nhưng lại không có lên tiếng, vì hắn cảm thấy việc này cũng không có gì bất lợi với hắn.
Sau một lúc nói chuyện, Khải Lâm cũng bắt đầu nói về chuyện chính mà hắn đang thắc mắc trong lòng.
"Tô lão gia chủ, Tô huynh tại hạ còn có một chút thắc mắc, mong hai vị có thể giải đáp giúp ta!"