Chương 24: Chiến Tô Gia Chủ
Dưới sự thiêu đốt không ngừng, tình trạng của Khải Lâm dần dần trở nên suy yếu, đúng lúc này hạt châu đeo trên cổ hắn lại có tác dụng lập tức tỏa ra một tia ánh sáng dịu nhẹ dung nhập vào thân thể hắn.
Dưới lực lượng này nghiệp hỏa đang cuồng bạo không ngờ lại có dấu hiệu dịu đi không ít, nhưng phải mất hơn một canh giờ thì ngọn lửa trên người Khải Lâm mới biến mất.
Lão già trên không khuôn mặt trở nên trầm ngâm một lúc rồi thân thể biến mất, thân ảnh hắn đứng đấy nhưng kì lại là không có bất kì một ai phát hiện ra.
Khải Lâm ngay khi thoát khỏi sự thiêu đốt của ngọn lửa cuồng bạo này lập tức bộc phát tốc độ sau đó tiến thẳng vào rừng sâu.
Kinh biến nới đây lập tức bị một lực lượng thần bí phong tỏa lại, tất cả mọi chuyện xảy ra nơi đây giống như chưa từng xuất hiện. Tuy nhiên chuyện này vẫn được truyền tai nhau trong một số bộ phận nhỏ.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, tại trong một hang động nhỏ.
Khải Lâm đang ngồi khoanh chân trên một mỏm đá xung quanh cơ thể là hai luồng sáng đỏ và xanh không ngừng dung hòa. Trên người hắn có rất nhiều thay đổi, vết sẹo trên mặt giờ đây hoàn toàn biến mất, ngay cả khuôn mặt hắn bây giờ cũng không còn thấy được sự vô cảm như trước.
Dường như quá trình thức tỉnh của ngọn lửa đã h·ành h·ạ Khải Lâm không ít, nhưng ngược lại nó cũng giúp hắn rất nhiều đồng thời từ đó mà lấy lại một số thứ vốn nên thuộc về hắn.
Trong suốt một tháng này Khải Lâm không ngừng dung hòa hai thuộc tính Ma pháp lại với nhau, sở dĩ hắn phải làm vậy là vì từ lúc thức tỉnh hai thuộc tính này không ngừng bài trừ lẫn nhau khiến cho hắn phải chịu dày vò suốt thời gian này.
Cũng trong thời gian này hắn cũng dành ra ít thời gian để nghiên cứu cây Trường Thương nằm trong hạt châu thần bí, kết hợp với những gì nhìn thấy được trong giấc mơ kì lạ kia, rất nhanh hắn học được pháp thuật đầu tiên.
"Xuyên Tâm phá"
Đây là một pháp thuật dựa theo khả năng biến hóa của ma pháp trong cơ thể kết hợp với quá trình thay đổi liên tục mà áp súc, từ đó tạo ra lực công kích với sức mạnh cực lớn.
Tuy nhiên hiện tại Khải Lâm cũng mới chỉ tạo ra được một thương ảnh, trình độ còn cách biệt quá lớn với pháp thuật tạo ra chín thương ảnh kia. Đồng thời trong thời gian nghiên cứu Xuyên Tâm phá hắn cũng phát hiện trên Trường thương vẫn còn hai luồng phong ấn mà với tu vi hiện tại của hắn thì vẫn chưa có tư cách để động tới.
Dưới sự thiêu đốt điên cuồng của ngọn lửa, tất cả đồ vật của Khải Lâm lâp tức bị thiêu cháy hoàn toàn. Thứ suy nhất còn sót lại chính là viên hạt châu thần bí. Thậm chí ngay cả sợi vòng cổ gắn hạt châu cũng bị thiêu cháy đến không còn một vết tích.
Điều này càng làm Khải Lâm thêm hoài nghi về vật thần bí này.
Đồng thời sau khi đột phá lên pháp sư, Khải Lâm dường như phát hiện được trong đầu hắn dường như có một tầng sương mù bao phủ, che hết kí ức của hăn, điều này khiến Khải Lâm có chút o sợ, nhưng từ đó hắn cùng càng muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của mình.
Suy tư hồi lâu, cảm thấy được thân thể đã tốt hơn khá nhiều, cố gắng áp chế tất cả suy nghĩ trong đầu lại Khải Lâm quyết định phải đi xuống núi đi tới chỗ Vân thành.
"Không biết Thi Thi hiện tại như nào rồi?"
Khải Lâm tự lẩm bẩm trong lòng.
Hắn mất dấu của Vương Thi Thi, ngọc giản thì bị thiêu cháy vì vậy cũng không có cách gì liên lạc với nàng được, nhưng vẫn còn một người hẳn có thể tìm đó là Tô Càn.
Trong một con hẻm nhỏ trong Vân thành xuất hiện một người toàn thân là lá cây che đi vài chỗ quan trọng, dưới chân hắn là vài tên nam tử đã hôn mê.
Từ trong con hẻm nhỏ bước ra, một nam tử khoảng hai mươi tuổi khuôn mặt khá thanh tú, mái tóc dài buộc lên thả phía sau lưng, trên người mặc một bộ lam y, hai tay chắp sau lưng, trông không khác gì một vị công tử thế gia.
Người này đúng là Khải Lâm.
Sau khi xuống núi hắn trở thành một tên nghèo kiết xác vì vậy cũng bất đắc dĩ phải làm làm một số chuyện, đồng thời thay đổi giao diện bản thân một chút.
Dựa theo trí nhớ Khải Lâm bắt đầu xem xét sau đó đi về hướng phủ của Tô Càn. Với tốc độ hiện tại của hắn không quá lâu để tìm đến nơi, trong lúc chạy tới linh thức của hắn không ngừng tỏa ra mong tìm được Vương Thi Thi nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Nếu như là hắn của một tháng trước thì hẳn là không quan tâm tới nàng, nhưng sau khi đột phá hắn lại cảm thấy luôn thiếu một thứ gì đó bên cạnh, đây dường như là một điều rất quan trọng, nhưng hắn lại không thể nhớ ra.
Mãi cho đến khi tới gần phủ Tô Càn, Khải Lâm mới giật mình. Dưới linh thức của hắn, hắn nhìn thấy trong gian sảnh điện trong phủ có vài người đang ngồi nói chuyện, đứng đầu là một lão già có chút già nua đang thượng vị ở ghế cao nhất ngay giữa điện.
Xung quanh là một vài người đang ngồi ở hai bên trong đó có hai người Khải Lâm nhận ra. Bất ngờ đó là Tô Càn, người còn lại bất ngờ chính là Vương Thi Thi.
Ngay khi linh thức Khải Lâm tỏa ra, rất nhanh lão già trên ghế chủ tọa rất nhanh phát hiện sau đó là đến Tô Càn rồi đám người khác trong đó có cả Vương Thi Thi, hiển nhiên trong một tháng này nàng cũng đột phá lên Pháp Sư, thậm chí nàng còn hoàn toàn củng cố thực lực ở Pháp Sư sơ cấp.
Lão già âm trầm bỗng nhiên mở miệng, việc tự ý tản linh thức lào nhà người khác vốn là một điều khá n·hạy c·ảm trừ khi là bản thân phải mạnh mẽ hơn đối phương rất nhiều.
"Không biết vị bằng hữu nào tới thăm Tô phủ cả ta xin mời hiện thân"
Câu nói của lão già mang theo một cỗ sức mạnh khiến cho câu nói đó vang khắp Tô phủ, một số người tu vi yếu lập tức hai tai ù ù.
Khải Lâm nhíu mày sau khi cảm nhận được sự uy áp trong lời nói.
"Đây là muốn lập uy sao?"
Trong lòng hắn nghĩ thầm, nhưng rất nhanh cũng cảm thấy là do bản thân vì vậy hắn cũng nhẹ nhàng hơn.
"Vãn bối là một người bạn của Tô huynh muốn đến đây bái phỏng"
Nghe vây, Tô Càn lập tức tỏ ra nghi hoặc, Vương Thi Thi thì trong lòng như có suy đoán, ánh mắt cũng suy tư.
"Nếu là bằng hữu của Càn nhi thì xin mời"
Nghe vậy, Khải Lâm cũng không chần chừ mà tiếng vào trong Tô phủ, ngay khi đi sắp tới trước điện phủ thì một đám hạ nhân lập tức chặn hắn lại thấy vậy hắn cũng không tỏ ý gì.
Đám người phía trong lúc bày cũng đi ra.
Tô Càn ban đầu còn có chút mong chờ nhưng lập tức khuôn mặt trầm xuống, ngay cả biểu cảm của Vương Thi Thi cũng vậy.
Tình cảnh này khiến Khải Lâm có chút ngạc nhiên, nhưng cũng dễ dàng nhận ra vấn đề, trong lòng không ngừng cảm thán.
"Chỉ là một vết sẹo mà lại phá hủy dung nhan của ta đến như vậy sao?"
"Không biết các hạ là ai, Tô Càn ta đã quen biết ngươi khi nào?"
Ánh mắt lướt qua Tô Càn khiến người này lập tức trầm giọng hỏi.
Nghe vậy Khải Lâm không lập tức tức trả lời ngay mà khóe miệng bỗng nở một nụ cười, ánh mắt có vài phần khiêu khích lướt về phía lão già đứng đầu.
Thấy vậy lão già bỗng nhiên nhìn hắn có chút thâm ý.
"Vãn bối có một thỉnh cầu, muốn tỉ thí một chiêu với tiền bối"
Nghe vậy tất cả mọi người đều sửng sốt, bọn họ đều có thể nhìn ra tu vi của Khải Lâm chỉ mới là Pháp sư sơ cấp, vậy mà lại muốn khiêu chiến với gia chủ Tô gia.
Từng ánh mắt cổ quái dần hiện ra, sau đó là tiếng cười lạnh của đám người.
Vương Thi Thi thấy vậy thì gương mặt có chút thất vọng, mặc dù có cảm giác trước đây cũng không khiến nàng chắc chắn nhưng giờ nàng lại có thể xác định đến bảy tám phần.
Gương mặt trẻ tuổi này, trẻ hơn người trước đây quá nhiều, cùng với tính cách cũng không thể nông nổi như vậy.
"Haha, xưng tên ngươi ra lão phu sẽ cho ngươi...."
Lão già khuôn mặt bỗng chốc âm thầm, là một trong ba Ma Pháp Sư của Vân thành danh vọng cực cao mà lại bị một tên nhóc mới chỉ là Pháp Sư sơ cấp khiêu chiến, điều này khiến lão tức giận mà cười phá lên.
Nhưng chưa kịp nói xong thì lão lập tức im lặng nhíu mày,chỉ thấy Khải Lâm vốn còn đứng đó thì giờ thân ảnh hắn đã trực tiếp lao tới, cùng với đó là một câu nói vang vọng.
"Cứ đánh đi rồi biết cũng không muộn."