Chương 23: Thuộc Tính Ma Pháp Thức Tỉnh
Nơi đây là một chiến trường tinh không, tinh cầu san sát vô số, khí tức c·hết chóc bao phủ khắp nơi.
Một thân ảnh gầy cao trên người khoác một bộ hắc bào tay cầm trường thương đang không ngừng chém g·iết, tử khí trên người này vô cùng nồng đậm.
Ánh mắt màu đỏ máu kia đang dần dần hiện rõ ra, mặc dù thân ảnh vẫn mờ ảo nhưng vẫn có thể nhận ra thân phận người này.
Thân ảnh mờ ảo này đúng là Khải Lâm.
Ngay khi hắn xuất hiện ở đây, mặc dù là khá mờ ảo nhưng sự biến hóa trên mặt hắn thì vẫn nhìn thấy rấy rõ.
Cảnh tượng này không phải là lần đầu tiên hắn thấy, vẫn là thân ảnh kia, vẫn là cây Trường Thương kia, vẫn là chiến trường đầy máu kia nhưng địa điểm lại khác nhau hoàn toàn. Lần đầu hắn nhìn thấy cảnh tượng này là ở một phiến đại lục, nhưng hình ảnh bây giờ lại ở trong một mảnh tinh không.
Tại trong chiến trường đó, nam tử kia không ngừng chém g·iết, một thân một mình tay cầm trường thương mà chiến đấu, dưới sự chém g·iết không ngừng của nam tử kia, những t·hi t·hể dần dần được chất lên thành từng ngọn núi cao, khắp nơi nhuộm một đỏ quỷ dị, tình cảnh này rơi vào mắt Khải Lâm khiến hắn cảm nhận được một sự lãnh lẽo trong lòng.
Khải Lâm nhìn chằm chằm vào nam tử kia, nói đúng hơn là cây Trường Thương trên tay, lập tức hắn trở nên ngây ngốc.
Đó đúng là cây Trường Thương nằm trong hạt châu thần bí trên người hắn, lúc này một suy đoán động khiến hắn có chút không giám tin hiện lên trong đầu.
"Pháp bảo cấp cao đều có linh tính, người này không lẽ chính là chủ nhân của hạt châu thần bí này?"
Nam tử kia đang chém g·iết bất chợt dừng lại, khuôn mặt cùng ánh mắt đảo qua phía sau, sau đó ánh mắt nhíu lại như phát hiện gì đó
Mặc dù người này hoàn toàn không có chút che dấu gì, nhưng Khải Lâm đứng đó vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này.
Rồi tình cảnh tiếp theo khiến hai mắt Khải Lâm mở to, ánh mắt không thể tin được.
Chỉ thấy trước mắt nam tử kia là một đội quân cực lớn, mang theo khí tức quỷ dị không ngừng lao tới. Nhìn tình cảnh này nam tử kia không có bất kì sự sợ hãi nào, dáng đứng vẫn hiên ngang, đột nhiên Trường Thương trên cánh tay bỗng lóe lên.
Cả thân hình nam tử bỗng chốc nâng lên bay cao lên tận chín tầng trời, trường thương trên tay bỗng nhiên xuất hiện những đồ án kì lạ, cùng lúc này bên cạnh cây trường thương không ngừng hiển hiện ra Thương ảnh, đầu tiên là một thương ảnh, rồi hai thương ảnh, ba thương ảnh,... Cuối cùng là tận chín thương ảnh. Với mỗi lần một thương ảnh xuất hiện từ trong đó lại không ngừng phát ra khí tức bạo ngược một luồng uy áp khủng kh·iếp từ đó phát ra khiến cho thân hình mờ ảo của Khải Lâm lập tức tan biến.
Trong một căn phòng nhỏ ở tửu quán tại Vân thành.
Vương Thi Thi đang ngồi trên một cạnh một chiếc giường nhở bên trên có một nam tử đang nằm đó.
Khuôn mặt nàng đang hiện rõ vẻ lo lắng, nhưng trong đó cũng có vài phần bất lực nhìn về phía nam tử kia.
Đó đúng là Khải Lâm, từ ngày hôm đó xảy ra dị biến trong quá trình đột phá hắn lập tức rơi vào hôn mê sâu, trong suốt thời gian này Vương Thi Thi luôn bên cạnh chăm sóc hắn.
Nàng vốn không cần phải làm như vậy, nhưng khi nhìn thấy hắn hôn mê đi, tình trạng ngày càng sấu, không biết làm sao trong lòng nàng lại không yên, muốn ở bên cạnh để bảo vệ hắn trong lúc hắn suy yếu này.
Dù sao hai người cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử với nhau, đặc biệt tại một nơi xa lạ này nàng bị chia tách với những người cùng gia tộc hiện giờ cũng chỉ có hắn là người đã cùng đồng hành trong thời gian dài, từ đó mà sinh ra chút đồng cảm với người quen nới xứ lạ.
Ngay lúc này trên giường Khải Lâm bỗng nhiên mở mắt, ngay khi ánh mắt hắn mở ra, một lực lượng khổng lồ cũng dần dần tản ra, điều này khiến Vương Thi Thi giật mình, chén trà đang cầm trên tay bất giác rơi xuống.
Khải Lâm sau khi tỉnh dậy lập tức ngồi phắt dậy, khuôn mặt trở nên tái nhợt, cả người mồ hôi không ngừng chảy ra làm ướt cả quần áo, tình cảnh quỷ dị mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ thật quá kinh tâm.
Nhưng rất nhanh hắn cố áp chế sự sợ hãi cố gắng tập chung đưa bản thân vào trạng thái tu luyện.
Sự thay đổi trên người hắn khiến hắn có chút phát giác. Ngay khi hắn đả tọa tâm thần không ngừng đắm chìm cảm nhận sự biến hóa của cơ thể.
Hắn thấy được đan hải hoàn toàn được ngưng tụ, tại trong đan hải một tia khí tức quen thuộc dần hiện ra, một làn khói trắng không ngừng vờn quanh người trong thức hải.
Hắn nhìn thấy linh khí trong cơ thể đang thay đổi, một sự vui mừng lập tức lấn áp hết thảy suy tư trong lòng
"Đây là thuộc tính ma pháp đang hình thành"
Bên ngoài thân thể hắn lập tức có một khí tức lạnh lẽo tỏa ra, tất cả đồ đạc xung quanh hắn cũng không ngừng bị ngưng kết hóa thành băng liêu.
Sự biến đổi này nhất thời khiến thân thể Khải Lâm không kịp phản ứng một sự đau đớn khiến cả người hắn run lên.
Nhưng không dừng lại ở đó ngay khi quá trình thực tỉnh sắp hoàn tất thì trong thức hải hắn, làn khí tím bị hắn cắn nuốt trước đây lại tự dung nhập vào lượng linh khí chưa chuyển hóa lập tức khiến sự thực tỉnh thuộc tính của hắn phân chia thành hai chiều.
Dưới sự lạnh lẽo của băng thì bùng lên sau đó là sụ nóng chảy của lửa, tuy nhiên ngọn lửa này lại khá khác lạ, nó có màu đỏ đậm, Khải Lâm khi nhìn ngọn lửa này một cảm giác bỗng nhiên hiện lên trong tâm thần hắn giống như ngọn lửa này có thể t·hiêu r·ụi mọi thứ trong trời đất.
Những diễn biến của ngọn lửa chỉ xuất hiện trong tâm thần hắn nhưng rất nhanh nó lập tức lan tỏa ra ngoài thân thể. Ngọn lửa này bùng phát dữ dội lập tức khí tức băng lãnh tiêu tan, thay vào đó là một sự nóng bỏng đến tột độ.
Vương Thi Thi lập tức phát hiện sự biến hóa nơi đây, không chỉ nàng mà trong khu vực vài trăm trượng sự nóng bỏng cũng không ngừng lan ra. Sau khi cảm giác được nguy hiểm thì nàng lập tức chạy ra ngoài, sau đó cố gắng lui ra xa.
Sức nóng ngày càng tăng lên, lúc này những thứ xung quanh Khải Lâm đã bị t·hiêu r·ụi hoàn toàn, ngay cả quần áo trên người hắn cũng vậy. Cơ thể hắn dưới ngọn lửa thiêu đốt bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt hắn giống như mãnh thú điên cuồng bước ra.
Thân thể t·rần c·huồng cùng với sự nóng bỏng của hỏa diễm không ngừng la ra, trong chốc lát cả tửu quán này bị t·hiêu r·ụi, nơi đây mặc dù không có nhiều người qua lại nhưng cũng không phải không có người.
Một vài bóng ảnh vội lao ra chạy trốn, nhưng đa số là không chạy kịp lập tức bị ngọn lửa trên người hắn t·hiêu r·ụi hình thần câu diệt.
Những người chạy thoát ra khỏi phạm vi của ngọn lửa lúc này mới quay lại nhìn về phía ngọn lửa phát ra, nhưng lại không nhìn rõ được nơi đây.
Khải Lâm hiện tại đã bị ngọn lửa cuồng bạo bao trùm nhưng biểu hiện của hắn đều hiện ra vẻ đau đớn dữ dội, khuôn mặt nhăn nhó giống như phải chịu một sự đau đớn rất lớn.
"A...a..."
Môt tiếng thét dài đau đớn vang lên rơi vào tai tất cả mọi người còn sống sót trong phạm vi vài trăm trượng.
Lúc này tại một gian điện thất rộng lớn, một người đàn ông đã bước vào trung niên, chiều cao khiêm tốn đang ngồi đả tọa bỗng nhiên mở mắt ra, khuôn mặt lập tức trở nên ngưng trọng, thân hình lập tức biến mất.
Ngay khi xuất hiện thân ảnh người này đã ở trên bầu trời cách chỗ Khải Lâm không xa, hai mắt nhíu lại. Sự ngưng trọng lại càng nhiều, sau một lúc suy tư lão mới tự lẩm bẩm:
"Đây là, Nghiệp hỏa".
Sau khi nhìn một lát nhưng không thể nhìn rõ được Khải Lâm, người này lập tức lẩm bẩm.
"Đây ruốt cuộc là ai? Không lẽ..."