Chương 22: Đột phá Pháp sư
Nghe thấy lời nói âm trầm của Khải Lâm khuôn mặt đại hắn bỗng nhiên vui vẻ, một tiếng cười to vang lên:
"Haha, nên vậy"
Vừa nói đại hán kia vừa vung tay ra, một cái nạp giới xuất hiện trong tay vung ra, ném về phía Khải Lâm.
"Việc hôm nay là chúng ta lỗ mãng, nếu rảnh có thể đến chỗ của ta, Tô Càn ta nhất định sẽ hảo hảo tiếp đãi để giải quyết khúc mắc ngày hôm nay của chúng ta"
Nhìn thấy hành động dứt khoát của Tô Càn nhất thời khiến Khải Lâm có chút sửng sốt, hắn thật sự không ngờ người này lại có hành động không lường trước được như vậy.
"Phụt"
Ngay khi đám người Tô Càn rời đi hoàn toàn, trong phòng Khải Lâm bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên hắn b·ị t·hương khi giao kích một quyền với Tô Càn.
Vương Thi Thi thấy vậy vội đi tới đỡ hắn.
Ngồi lên trên giường Khải Lâm trầm ngâm, trong đầu hắn nổi lên không biết bao nhiêu suy tư.
"Tô Càn cho mời ta đến phủ của hắn, nhưng lại không nói chỗ cho ta biết, ruốt cuộc là hắn có ý gì? "
Sau đó linh thức hắn tỏa ra kiểm tra nạp giới, khuôn mặt không cảm xúc sau rất lâu bỗng nổi lên chút biến hóa.
Trong nạp giới hắn có hơn năm trăm viên ma thạch hạ phẩm cùng hai cái ngọc giản.
Sau khi xem xét hắn biết được đây là truyền âm phù, trên đó một chút chỉ dẫn nhìn qua hẳn là nơi ở của Tô Càn.
Ánh mắt Khải Lâm lóe lên tia sáng, nhưng rất nhanh biến mất.
Khải Lâm trong chốc lát không thể nghĩ ra mục đích của người này, nhưng rồi hắn vội loại bỏ hết những tạp chất trong đầu ra ngoài.
Việc cần làm bây giờ là đột phá lên Pháp Sư, sau khi trải qua trận chiến với Tô Càn hắn mới nhận rõ ra bản thân thật sự còn quá yếu ớt, người mạnh hơn hắn là rất nhiều, có lẽ bản thân hắn trong mắt những tồn tại kia căn bản không đáng để vào trong mắt.
Sau khi nói chuyện cùng Vương Thi Thi một lát, thì Khải Lâm để lại một cái ngọc giản truyền âm cùng một số lượng ma thạch cho nàng sau đó bản thân chuẩn bị đột phá lên Pháp Sư.
Việc đột phá lên Pháp Sư đối với Khải Lâm không khó, thân thể hắn vốn dĩ đã khai thông hết kinh mạch toàn thân, nếu không phải vì không có công pháp luyện thể tầng kế tiếp thì hắn cũng không nhất thiết phải nhanh chóng đột phá như vậy.
Sau khi biết Khải Lâm cần đột phá thì Vương Thi Thi lập tức hộ pháp bên ngoài, căn phòng rất nhanh được chia làm hai phần.
Ở phía trong Khải Lâm đang ngồi trên một tấm đệm dưới đất, xung quanh là rất nhiều ma thạch hạ phẩm mà Tô Càn đã để lại, chưa cần biết chúng có mục đích gì nhưng đống ma thạch này vẫn phải dùng, trong đầu hắn chỉ nghĩ:
"Nếu những người kia có ý xấu, ta sẽ lập tức bỏ chạy. Đại lục này rộng lớn như vậy sợ gì không có đất rung thân"
Hít thở thập sâu, loại bỏ tạp niệm hai mắt Khải Lâm nhắm chặt.
Dựa theo những chỉ dẫn quan trọng của công pháp hắn bắt đầu hâp thụ ma khí có trong ma thạch, quá trình này tốn một thời gian không ít.
Việc quan trọng và khác biệt khi đột phá lên Pháp sư đó là tính chất sức mạnh có sự tiến hóa. Đây là quá trình chuyển hóa lực lượng ma pháp từ thể khí sang thể lỏng. Để thực hiện điều này cần vô số lần áp xúc không ngừng ma khí để có thể hóa lỏng.
Cùng với nhục thể mạnh mẽ và kinh mạch đã được rèn luyện trong thời gian dài, chỉ mất chưa tới một ngày quá trình hấp thụ ma khí của Khải Lâm đã đạt giới hạn. Bước tiếp theo cần làm đó là không ngừng áp súc lượng ma khí trong cơ thể để hóa lỏng chúng.
Thời gian cứ thế trôi, rất nhanh bảy ngày đã trôi qua, trong thời gian này lượng ma thạch bên ngoài Khải Lâm tan vỡ hết, cùng với việc hấp thụ số lượng ma khí khổng lồ thì bên trong kinh mạch hắn cũng không ngừng áp súc, sau thời gian dài quá trình đột phá cũng dần dần hoàn thành.
Sau bảy ngày không ngừng hấp thụ và áp súc, lực lượng ma khí chảy trong người Khải Lâm dần trở nên tràn đầy.
Ngay khi quá trình chuyển hóa kết thúc, một lực xung kích rất lớn từ trong phòng tỏa ra khiến Vương Thi Thi bên cạnh giật mình trong lúc đả tọa.
Không gian xung quanh Khải Lâm trở nên dao động, thân ảnh ngồi khoanh chân trong đó dần trở nên mơ hồ, một lớp năng lượng không ngừng bao phủ bên ngoài thân thể hắn.
Linh thức Khải Lâm lúc này không ngừng tản ra, bây giờ hắn có thể hoàn toàn quan sát sự biến hóa trong cơ thể.
Chỉ thấy lượng linh khí đang chảy trong cơ thể bỗng nhiên đều bắt đầu hướng về đan điền rồi ngưng tụ.
Quá trình này diễn ra không lâu trong cơ thể hắn, dưới sự ngưng tụ không ngừng của linh khí dần dần hình thành một cái hồ linh thức lớn.
Đây được gọi là đan hải, đan hải này tùy vào tu luyện của mỗi người mà có kích thước khác nhau, đan hải càng lớn thì sau khi nén ép lại bước vài cảnh giới tiếp theo thì thực lực càng mạnh.
Nếu như có bất khì một vị ma pháp cao giai mà nhìn thấy thức hải của Khải Lâm hiện tại nhất định sẽ trở nên rung động, vì đan hải của hắn thật sự quá rộng lớn, rộng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Ngay khi đan hải hoàn toàn được hình thành Khải Lâm bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng khiến hắn trong nhất thời r·ối l·oạn.
Một nguy cơ sinh tử mà hắn đột nhiên cảm nhận được bỗng nhiên xuất hiện, tuy nhiên sau một lúc kiểm tra không có gì thì hắn mới thở dài một hơi, dĩ nhiên đây là cảm xúc trong đan hải của hắn.
Cùng với đan hải hình thành chính là quá trình nhưng tụ linh hồn. Đây chính là lực lượng có thể phát tán linh thức. Nếu gọi linh thức là con mắt thì linh hồn thực thể chính là cả một chỉnh thể ý thức. Nó không những giúp tăng cương linh thức mà ngay cả còn có khả năng phụ trợ điều khiển ma pháp trong cơ thể, đó là điều khiến pháp sư mạnh hơn thuật sĩ rất rất nhiều lần nếu không tính đến lực lượng thân thể mà hắn tu luyện.
Ngay lúc linh hồn sắp ngưng tụ hoàn thành thì cảm giác sinh tử lại hiện lên, điều này thật sự khiến cho Khải Lâm lạnh lẽo cả người.
Thứ khiến hắn kh·iếp sợ không phải là quá trình ngưng tụ có vấn đề mà chính là sự nguy hiểm vô hình mà hắn cảm nhận được.
Cắn răng một cái, lần này hắn không còn áp chế cảm giác trong lòng, mà trực tiếp chạm vào linh hồn đang ngưng tụ.
Một cơn đau đớn khiến Khải Lâm hét lên trong tâm thần. Rất nhanh hắn phát hiện trong linh hồn của hắn có một tia khí tím đang vờn quanh, khí tím này không ngừng lớn mạnh sau mỗi lần linh hồn hóa thực chất, nếu cứ để chuyện này tiếp diễn hẳn là không bao lâu tia khí tím này sẽ trực tiếp thôn phệ hắn khi lớn mạnh, điều này khiến hắn lạnh cả người, nhưng đi cùng đó chính là một sự không cam lòng.
Hai mắt Khải Lâm trong thức hải bỗng trở nên lạnh lẽo. Thân hình mở ảo dần hiện ra, sự lãnh lẽo đó nhanh chóng che đi một chút do dự còn sót lại. Hắn dơ tay ra rồi nắm chặt, linh hồn đang ngưng tụ bỗng nhiên tan vỡ.
Sự tan vỡ này khiến cho cả thức hải hắn b·ạo đ·ộng, từ trong đó một tia khí tím lao ra t·ấn c·ông thẳng tới Khải Lâm, giống như nó đang rất tức giận khi quá trình ngưng tụ bị phá vỡ.
Ngay lúc này Khải Lâm vội dựa vào thức hải trực tiếp điều động một luồng năng lượng bao quanh tia khí tím, sự đau đớn của tâm thần khi linh hồn bị phá vỡ khiến cho ánh mắt hắn trở nên điên cuồng.
"Vì ngươi mà ta không thể ngưng tụ linh hồn, thật đáng c·hết"
Câu nói của Khải Lâm vang lên, ánh mắt hắn đỏ hoe nếu như không phải ở trạng thái mờ ảo hẳn là huyết lệ đã chảy xuống.
Lúc này hắn không quan tới tới những chuyện khác, sự điên cuồng như chiếm chọn tất cả người hắn.
Trong vòng năng lượng không ngừng có những tia năng lượng nhỏ giống như cái kim liên tục đâm vào tia khí tím kia. Hăn đây là muốn cắn nuốt thứ kia.
Bên ngoài thân thể hắn giờ này cũng có biến động, chỉ thấy trên khóe môi hắn không ngừng chảy ra máu tươi, xung quanh hắn lại xuất hiện hai khí trắng và tím không ngừng đấu đá nhau.
Vương Thi Thi thấy hết tình cảnh này, nhưng lại không thể giúp được gì, khi nàng chạm vào tầng năng lượng này lập tức một vật chất quỷ dị t·ấn c·ông nàng khiến nàng giật mình kinh hoàng.
Tiếng thét không ngừng vang lên trong tâm thần Khải Lâm, không biết qua bao lâu, chỉ thấy thức hải hắn dần mơ hồ đi, lúc này quá trình căn nuốt cũng đã đến giai đoạn cuối.
Thân thể hắn suy yếu cực độ, lúc này mọi thứ đã dần mơ hồ đi, sau cùng dưới ý chí cầu sinh mãnh liệt mà hắn vẫn cố giữ được một chút tỉnh táo.
Đúng lúc này, tia khí tím sau mọt thời gian dài dãy giụa cuối cùng cũng bị thức hải của Khải Lâm cắn nuốt sự cắn nuốt này cũng khiến đan hải của Khải Lâm bị tổn thương, một luồng năng lượng khổng lồ từ trong đó không ngừng khuếch tán.
Một tia ấm áp không ngừng dung nhập vào thân thể Khải Lâm, đây đúng là khí tức của hạt châu trên ngực hắn, đan hải lúc này dưới sự bồi dưỡng của nguồn năng lượng kia mà dần ngưng thực trở lại, sâu bên trong đó chính là linh hồn thực chất đang được ngưng tụ.
Xung quanh linh hồn khí tức màu tím lượn lờ xung quanh tuy nhiên hiện tại nó lại không còn trạng thái cuồng bạo như trước, sau đó hình ảnh mờ dần rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Bên ngoài thân thể Khải Lâm, luồng năng lượng bao phủ thân thể hắn yếu dần, nhưng vẫn không biến mất.
Một ánh mắt mờ ảo hiện ra trong một vùng chiến trường đầy c·hết chóc.