Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 21: Khoan Đã!




Chương 21: Khoan Đã!

Câu nói của Khải Lâm vang lên lại càng khiến cho đám người đại hán này tức giận.

"Ngông cuồng, c·hết đi"

Tiếng hét vang lên hơn bảy tám người phía sau lao lên, tất cả đều cầm một cái rìu trên tay vung ra hướng về phía hai người Khải Lâm.

Thấy vậy Khải Lâm định trực tiếp ra tay thì một tiếng nói vang lên.

"Để ta"

Vương Thi Thi bên cạnh vội mở lời, sau khi được Khải Lâm đưa cho quyển công pháp cùng một số lượng ma thạch nhất định dựa vào tu vi cửu chuyển thuật sĩ rất nhanh nàng đã luyện thể đến tầng thứ ba. Cảm nhận được lực lượng tăng lên vì vậy một trận chiến là cần thiết để kiểm tra thực lực bản thân.

Nghe vậy Khải Lâm gật đầu, bất giác thân thể lại lui thêm vài bước về phía sau, giành không gian cho nàng.

Trong đám người kia có một người cũng đạt đến cửu chuyển thuật sĩ, đám còn lại cũng chỉ đạt đến thất hoặc bát chuyển.

Vì muốn thử lực lượng thân thể vì vậy những đòn t·ấn c·ông của Vương Thi Thi căn bản không sử dụng đến ma pháp, thuần túy nàng sử sụng chính là sức mạnh thân thể.

Dưới nắm đấm của nàng thì từng tên từng tên một đều lập tức lăn đùng xuống, những tiếng kêu la do đau đớn vang lên, rất nhanh cả một đám lúc trước còn hùng hổ khí thế thì bây giờ đều nằm quằn quại trên mặt đất.

Với thực lực của nàng thì g·iết những người này không khó tuy nhiên trước khi ra tay Khải Lâm bên cạnh đã nói với nàng

"Giữ lại tính mạng cho bọn họ"

Vì vậy đám này chỉ b·ị đ·ánh cho xương cốt gãy lìa chứ không m·ất m·ạng.

Cảm thấy thực lực tăng lên, Vương Thi Thi không thể áp chế được sự vui mừng, quay sang nhìn Khải Lâm một cái, trên môi nở một nụ cười động lòng người.

Khải Lâm từ đầu luôn rất chú tâm mọi hành động, lập tức hai mắt nhíu lại, trên miệng quát lên:

"Muốn c·hết"



Vừa nói hắn vừa đi nhanh tới bên cạnh Vương Thi Thi, lập tức kéo nàng ra đằng sau.

Một thủ chảo với móng tay sắc nhọn lao tới chỗ của nàng mới vừa đứng, nếu như không tránh kịp hẳn là những ngón tay này sẽ chộp ngay vào cổ nếu vậy chỉ cần một chút lực sự sắc nhọn của những móng tay này hẳn là có thể trực tiếp xuyên qua cổ nàng khiến nàng m·ất m·ạng ngay lập tức.

Đây đúng là nữ tử áo đỏ kia, ngay khi Vương Thi Thi mất cảnh giác nàng đã trực tiếp ra tay, nếu như không phải Khải Lâm phản ứng kịp hẳn là tình cảnh bây giờ đã khác.

Hắn đứng đó ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt không chút cảm xúc, ngay khi thủ chảo kia chọp tới, bàn tay hắn nắm chặt ngay lập tức một quyền với hơn tám phần lực lượng của thân thể hắn, kết hợp với áp xúc linh khí được Khải Lâm tung ta.

"Răng rắc"

Tiếng xương cốt gẫy nứt vang lên, dưới sự v·a c·hạm mạnh mẽ này, thân hình Khải Lâm bị đẩy lùi ra sau vài bước, còn nữ tử kia thì thân hình bị phản chấn mạnh trực tiếp bị đẩy lui. May mà đại hán kia đỡ kịp nếu không hẳn cả người nàng sẽ va mạnh vào tường.

Tiếng kêu đau đớn vang lên, ánh mắt nữ tử kia dần lộ vẻ hoảng sợ. Ngay cả đại hán đứng đó khuôn mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.

"Các ngươi quả nhiên là người của Bộ tộc Lạc Việt, hôm nay ta thật sự rất muốn lãnh giáo xem thân thể của bộ tộc các ngươi mạnh tới mức nào"

Trong mắt đại hán này lóe lên kì dị, Khải Lâm có chút không phân rõ đây là thứ gì, nhưng xem biểu hiện hẳn là người này đang rất mong chờ một trận chiến, từ đó mà trên người này tỏa ra một khí thế có thể khiến người khác phải run sợ.

Nữ tử áo đỏ bên cạnh đại hán không cam lòng, nàng vẫn chưa sử dụng thủ đoạn thật sự của mình thì dưới một quyền của một tên cửu chuyển thuật sĩ đã lập tức khiến xương cốt cánh này nàng tan vỡ, vốn đính phục thù thì lại bị đại hán cản lại.

Nữ tử này hẳn là rất nghe lời đại hán này, khi nhìn thấy người này ra tay ánh mắt nữ tử trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Khải Lâm, trong đầu không biết suy tính bao nhiêu là chuyện.

Khải Lâm khi thấy đại hán kia như vậy, trong lòng lại trầm xuống, tu vi của người này hắn nhìn không ra, phán đoán cũng không được vì vậy hắn sinh ra một chút e ngại, đặc biệt dưới khí thế mà đại hán sinh ra hắn lại có cảm giác bị áp bức.

Nhưng rất nhanh cảm giác này bị Khải Lâm để sang một bên, trên con đường tu luyện bàn tay hắn đã dính không ít máu tươi, tình cảnh sinh tử cũng đã trải qua vì vậy chút cảm giác này sao làm khó được hắn.

"Phụng bồi"

Âm thanh không ẩn chứa chút cảm xúc nào vang lên.



Đại hán cười to một tiếng.

Đại hán này không lấy ra bất kì pháp bảo nào mà trực tiếp đi sử dụng sức mạnh thân thể lao tới.

"Lui ra sau một chút"

Lời nói vang lên sau, tiếng nói vang lên bên tai của Vương Thi Thi, khuôn mặt còn đang hoảng hốt với chuyện vừa mới xảy ra.

Trong lòng Khải Lâm bây giờ không một chút giao động nhưng hắn đã thật sự rất nghiêm túc để chờ đón sự t·ấn c·ông của đại hán.

Lần này hắn vung ra một quyền toàn lực đón đỡ với quyền của đại hán. Ngay tại lúc hai quyền v·a c·hạm với nhau một t·iếng n·ổ lớn vang lên, từ hai nắm đấm tỏa ra một luồng xung kích trực tiếp khiến cho những đồ vật trong phòng lập tức tan nát, đồng thời từ đây phát cũng tạo ra một lực phản chấn trực tiếp lên hai người.



Dưới lực phản chấn của hai quyền Khải Lâm lập tức lui ra phía sau cả thân thể đập mạnh vào tường, ngay cả đại hán kia cũng không khá hơn hắn là bao nhiêu.

Ngay khi đại hán lui về phía sau mặc dù sắc mặt càng khó coi nhưng cả người vẫn cố đứng thẳng hai tay chắp ra phía sau. Nếu như để ý kĩ sẽ thấy cánh tay của đại hán này đang run lên không ngừng.

Đứng đó đại hán không có ý định tiếp tục chiến đấu mà bỗng nhiên mở miệng.

"Chiến lực của các hạ thật sự rất mạnh..."

"Nói thẳng vào mục đích mà các người đi tới đây đi!"

Đại hán chưa nói được mấy câu thì đã bị Khải Lâm trực tiếp chặn họng. Khuôn mặt hắn vốn trước giờ đều không có chút cảm xúc nào, ngay cả khi vừa chiến đấu xong cũng vậy.

Đại hán và nữ tử kia ngay khi nghe vậy khuôn mặt hai người đều tỏ ra ngưng trọng, nhìn về phía Khải Lâm.

Bộ dáng của Khải Lâm dưới ánh mắt hai người này thì vẫn rất ung dung căn bản không lộ ra bất kì một điểm hạ phong nào trước mặt hai người.

"Tại sao ngươi biết?"

Đại hán sau một lúc do dự thì mở miệng hỏi.



Khải Lâm nghe vậy không trả lời ngay đến khi thấy hai người kia dường như đã không còn kiên nhẫn mới mở miệng nói.

"Thứ nhất, hai người vừa xuất hiện đã biết chúng ta không phải người ở đây, thứ hai các ngươi biết rât rõ hành tung của ta, thứ ba các người dường như có phán đoán về thân phận của chúng ta, cuối cùng là các ngươi xuất hiện ở đây, căn bản không phải là để gây sự mà là để thăm dò chúng ta. Ta không cho rằng Hắc Vân bang có đủ khả năng để tìm hiểu kĩ về bọn ta như vậy trong vòng ba ngày. Những điều này hẳn không phải là một sự trùng hợp đúng không?".

Chỉ mấy câu nói ngắn gọn nhưng lại khiến cho ánh mắt hai người kia liên tục thay đổi sau đó khi nhìn về phía Khải Lâm đã không còn băng lãnh như trước.



Thấy được sự biến hóa của hai người, Khải Lâm biết được sự phán đoán của bản thân là chính xác.

Ban đầu khi đám người này xuất hiện hắn chỉ có chút nghi ngờ, nhưng hai từ ngoại lai mà đại hán nói ra khiến cho suy nghĩ của hắn không ngừng xoay chuyển. Từ lúc vào đây hai người chưa tiếp xúc với quá nhiều người, đặc biệt thân phận của họ căn bản cũng chỉ có hai người kia biết, mà hai người kia biết thì thông tin cũng chỉ được đưa đến cao tầng trong thành chứ không phải là đưa cho những thế lực bên ngoài như vậy, nhưng cũng không loại trừ khả năng trong cao tầng của của Vân thành có người của Hắc Vân bang, tuy nhiên điều này là không khả thi.

Đây là lí do mà Khải Lâm không muốn Vương Thi Thi g·iết đám người này.

Những thứ trên kết hợp với thời gian tồn tại quỷ dị của những bang phái này mà hắn tìm hiểu được trong ba ngày, đặc biệt là hành động của đám người khi ra tay. Đám người này căn bản không ra sát chiêu, hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng một pháp sư cao cấp và một người mạnh mẽ hơn đó rất nhiều sẽ không có pháp thuật mạnh mẽ nào.

Vì vậy hắn đưa ra kết luận đám người này là người của Vân thành, ngay cả những thế lực trong thành hẳn đều do Vân thành điều khiển, mà người đó có thể chính là Thành chủ Vân thành. Còn những người phía trên hắn không cho rằng họ sẽ để ý tới hai người nhỏ bé như họ.

Suy nghĩ đến đây hắn thật sự khâm phục đám người này, bên ngoài tạo một bộ dáng với liên kết rời rạc nhưng ẩn sâu trong đó chính là một quá trình vận hành trơn chu và liên tục, tư duy của những kẻ bề trên kia đặc biệt là Nguyên điện thật sự rất đáng sợ.

Ánh mắt đại hán có chút chần chừ, hắn thật không ngờ được tâm tư người trước mặt lại sâu đến như vậy, lúc này một sự kiêng kị sinh ra trong lòng, mãi một lúc sau đại hán mới làm lễ, rồi mở miệng:

"Ta tên Tô Càn, tâm tư của các hạ thật sự khiến ta bái phục"

Thở dài một hơi, trong lòng Tô Càn đưa ra quyết định sẽ giữ thái độ không gây thù với người này, nữ tử bên cạnh thì dùng một ánh mắt có chút kì lạ nhìn hắn. Nghĩ vậy hắn vội mở miệng nói.

"Người đoán không sai, ta phụng lệnh Thành chủ tới thăm dò ngươi, hiện tại việc của ta đã xong, xin phép cáo từ!"

Nói xong hai người lập tức kéo đám người đang nằm trên đất rồi quay người định rời đi.

Khải Lâm thấy vậy trong hốc mắt nổi lên một chút hàn ý nhìn về đám người định rời đi. Từ miệng hắn phát ra một giọng nói âm trầm phát ra:

"Khoan đã!"