Chương 20: Đụng Độ Với Hắc Vân Bang
Vừa bước vào phòng lập tức Khải Lâm đã đưa cho Vương Thi Thi một cái ngọc giản,trong này có ghi chép lại phương pháp luyện thể từ tầng một đến tầng chín cho nàng, đây là một bản khá đầy đủ, tuy nhiên phương pháp này không hoàn toàn đầy đủ.
Mặc dù sau thời gian dài quan sát hắn có thể biết được nữ nhân trước mắt không phải là người thâm độc tuy nhiên bản năng trong người nhắc nhở hắn dù bất kì ai cũng không được tin tưởng hoàn toàn vì vậy sau một thời gian suy nghĩ hắn vẫn đưa ra quyết định này.
Cầm phương pháp này trên tay, ban đầu Vương Thi Thi có chút sửng sốt, ở Tam Thiên Châu, thì luyện thể phương pháp chỉ bắt đầu được chú trọng từ khi ma pháp đạt đến Ma Pháp sư trở lên.
Nhưng trước mắt nàng lại là một phương pháp luyện thể có thể nói là hoàn chỉnh, tác dung của thứ này không cần phải nói tới, vì nàng đã tận mắt chứng kiến chiến lực của Khải Lâm.
Ngây người trong chốc lát nàng mới cất tiếng hỏi:
"Khải đại ca, đây là...?"
Khải Lâm nghe vậy thì chỉ gật đầu, rồi hắn lại trầm ngâm trong chốc lát.
"Số lượng linh thảo cô không cần lo lắng, cô có khả năng hấp thụ lực lượng trong ma thạch vì vậy tu luyện sẽ khá dễ dàng, còn linh thảo có thể chúng ta có thể tính sau".
Câu này hắn cũng là nói sự thật, trong hạt châu kia vẫn còn số lượng linh thảo khá lớn, tuy nhiên hắn bây giờ vẫn chưa thể lấy ra được. Trước đây có thể lấy được đồ vật trong đó chính là nhờ huyết tế mà sinh ra lực lượng khổng lồ, linh hồn thực thể từ đó mà sinh ra nên hắn mới có thể xâm nhập vào trong đó.
Nghĩ đến đây Khải Lâm lại không ngừng nhìn lên chiếc nhẫn không gian trong tay, dựa vào việc này hắn có thể dễ dàng đoán ra được đẳng cấp của hạt châu rất cao.
Sau khi nói thêm vài câu với Vương Thi Thi hắn trực tiếp tìm một chỗ yên tĩnh suy tư.
Sở dĩ việc Khải Lâm đưa công pháp luyện thể cho nàng chính là muốn nâng cao thực lực của hai người. Dù sao đồng hành cũng nếu một người mạnh lên, thì thực lực cũng tổng thể cũng tăng lên. Dù không biết hoàn toàn tâm tính của Vương Thi Thi nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng sự quan sát của bản thân đối với nữ tử này.
Việc cần làm của Khải Lâm bây giờ là đột phá lên Pháp sư, tuy nhiên hắn cần suy sét đến yếu tố Luyện thể, sự cường đại của luyện thể chính hắn là người rõ ràng nhất.
Cứ thế ba ngày đã trôi qua, trong ba ngày này Khải Lâm không ngừng tìm hiểu tin tức về phương pháp tu luyện nhục thể.
Dựa theo thông tin mà hắn thu thập được từ những người khác thì tại phía Nam của Nguyên điện có một bộ lạc truyền thừa xa xôi, thứ những người này tu luyện chính là nhục thể và Ma pháp, hai thứ đan xen cùng phát triển khiến cho những người từ đây bước ra đều có chiến lực vượt qua người cùng cảnh giới.
Hắn còn nhớ bộ dáng kiêng kỵ của người kia khi nhắc tới tên của bộ lạc này: "Lạc Việt"
Qua quá trình tìm hiểu Khải Lâm cũng biết được việc tu luyện ma pháp và luyện thể căn bản không có quá nhiều sự mâu thuẫn mà trong đó còn có sự phụ trợ lẫn nhau. Quả nhiên trước đây hắn cho rằng đây là hai hệ thống tu luyện riêng biệt quả nhiên không sai.
Việc này đối với hắn chính là một tin tức tốt, dựa vào điều này mà nói việc đột phá lên Pháp sư không có gì là khó, với lực lượng thân thể như vậy nếu chỉ cần đủ linh khí không khó để hắn bước vào Pháp Sư, mà nhanh nhất chính là có một số lượng ma thạch đầy đủ.
"Ầm"
Đang ngồi cạnh cửa sổ suy tư, thì một tiếng động lớn vang lên.
Hai mắt Khải Lâm nhíu lại, rất nhanh cả thân thể hắn vội né tránh hắn lập tức né sang một bên.
Từ phía sau, ba chiếc phi tiêu với tốc độ cực nhanh cắm thẳng vào thành cửa sổ, nếu như hắn không né kịp thời hẳn là ba chiếc phi tiêu này sẽ cắm thẳng vào đầu hắn.
Ánh mắt hắn tỏa ra hàn quang lạnh lẽo nhìn về hướng mà phi tiêu xuất hiện.
Đứng ở đó là một nam một nữ, nam tử trên người khoác trên người một bộ bạch y, khuôn mặt khoảng ba mươi nhìn có chút ôn hòa nhưng ánh mắt màu đỏ trong rất quỷ dị, còn nữ tử bên cạnh cả người nều là màu đỏ, từ y phục, đôi mắt đến mái tóc. Nữ tử này ăn măc có chút hở hang, tấm vải mỏng chỉ che đi nửa ngực, đôi chân thon dài cùng với những hành động uyển chuyển thân mình trong có chút l·ẳng l·ơ.
Hai người này đứng đó một lúc thì một đám khoảng bảy tám người lục tục xuất hiện đứng ở phía sau. Không khó để nhận ra ngững người đó là tùy tùng của đôi nam nữ này.
Ngay khi hai người này xuất hiện, rơi vào ánh mắt Khái Lâm, hai mắt hắn lại càng nhíu chặt lại.
Vương Thi Thi lúc này cũng tiến tới bên cạnh.
"Ta và các vị không thù không oán, không biết hành động hôm nay là có ý gì"
Dựa vào sự quan sát của Khải Lâm hắn nhận ra tu vi của nữ tử kia là pháp sư, còn nam tử hắn nhìn không rõ, tuy nhiên bản thân hắn cũng không có chút nào kh·iếp sợ. Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Bào Chiến là do ngươi g·iết?"
Giọng nói nữ tử áo đỏ kia vang lên. Giọng nói này có chút quỷ dị, khi nghe vào tai khiến cho Khải Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy nhiên Vương Thi Thi bên cạnh hắn lập tức lại rơi vào mê mang.
Cảm thấy không ổn, hắn vội trả lời:
"Đúng vậy, các ngươi tới đây là vì hắn?"
Đại hán nghe vậy liền cười to.
"haha, tên rác rưởi đó tài không bằng n·gười c·hết thì c·hết ta vốn không quan tâm. Tuy nhiên lại bị một tên ngoại lai g·iết c·hết, chuyện này chúng ta không thể bỏ qua, tự chặt một chân một tay chúng ta có thể tha c·hết cho người, còn để chúng ta ra tay thì cả ngươi và nữ nhân của người đều phải c·hết".
Nghe vậy, Khải Lâm cười lạnh, ánh mắt
"Ta muốn biết các người sẽ không bỏ qua cho ta như thế nào?"
Đám người kia có chút ngạc nhiên khi thấy bộ dáng không có chút lo lắng nào của Khải Lâm thì khuôn mặt đều lộ vẻ khả nghi.
"Haha, đã rất lâu rồi không có không có người dám vỗ lễ trước Hắc Vân bang như vậy, ta thật sự muốn biết một tên cửu chuyển Thuật sĩ sẽ có gì lợi hại mà dám ngông cuồng như vậy"
Đại hán kia cười to như không thể tin vào những gì trước mắt, hắn đã gặp rất nhiều kẻ ngông cuồng nhưng cuồng vọng không biết sống c·hết như này thì là lần đầu hắn gặp.
Nếu như đại hán này thấy được cảnh Khải Lâm ra tay mấy ngày trước chắc chắn sẽ không giám thốt ra mấy lời như vậy, không chỉ hắn mà còn cả những người đứng phía sau hẳn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, lí do vì sao thì cũng chỉ có mình đám người này mới biết.
Nghe đến cái tên Hắc Vân, Khải Lâm bỗng nhiên trầm tư, mặc dù khuôn mặt cũng không lộ ra chút cảm xúc nào, thế lực này hắn đã từng nghe qua.
Hắc Vân bang là một trong hai thế lực không chịu sự quản thúc của những giai tầng của Vân thành. Hai thế lực này là Hắc Vân và Bạch Vân. Những thế lực này sau khi c·hiến t·ranh giữa hai thế lực lớn của Thiên Nguyên đại lục thì trong vòng bốn mươi năm tiếp theo luôn xuất hiện những bang phái nhỏ không ngừng thâu tóm thế lực. Tuy nhiên việc này lạ không bị Nguyên điện để ý tới.
"Trong này hẳn là còn rất nhiều thứ không rõ ràng, thông tin nơi đây của ta cũng quá ít, mọi chuyện hẳn là không đơn giản như vậy."
Trong lòng Khải Lâm nghĩ như vậy nhưng rất nhanh việc này bị áp chế lại. Ánh mắt nhìn về phía đám người phía trước, bao nhiêu suy tư của hắn cần phải thêm nhiều thông tin nữa mới có thể xác định, bây giờ trong lòng hắn có rất nhiều nghi hoặc nhưng cứ ở đây suy nghĩ thì cũng không phải là cách.
Tiếng nói của hắn bỗng vang lên, cùng với khuôn mặt không chút biểu cảm:
"Bào Chiến c·hết là do hắn đáng c·hết, không phục thì chiến, ta không có nhiều thời gian".