Chương 19: Mơ Hồ Đột Phá
Thân ảnh Khải Lâm bước ra, tốc độ bỗng nhiên bạo phát lao vào đám người. Hắn chưa từng g·iết người tuy nhiên hắn không phải một người chưa từng trải qua việc sống c·hết, vì vậy trong mắt hắn đám người này không khác gì đám quái thú chặn đường đi của hắn.
"Đã là kẻ muốn gây bất lợi cho ta thì đều phải c·hết"
Đây là ý niệm duy nhất trong đầu hắn bây giờ.
Đám người này có mười hai tên cộng với tên Báo Chiến là mười ba. Lập tức mười hai quyền được tung ra, đám thuật sĩ với tu vi cao nhất chỉ là bát chuyển lập tức thân thể tan vỡ mà m·ất m·ạng.
Báo Chiến đứng một bên quan sát hết thảy mọi chuyện thấy vậy hai chân hắn run rẩy, đột nhiên hắn cảm giác được giữa hai chân ươn ướt nhưng lúc này hắn không giám ho he nửa lời, khuôn mặt của hắn trắng bệch không còn một giọt máu.
Cả đời hắn g·iết người không phải là ít, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn g·iết người hủy thi như vậy cũng là lần đầu hắn thấy, trong mắt hắn bây giờ Khải Lâm không khác gì một tên hung thần ác sát.
"Đây rõ ràng là một tên giả hươu ăn thịt cọp"
Trong lòng hắn chửi thầm nhưng khuôn mặt lại không lộ vẻ gì.
Sở dĩ người này chưa c·hết là vì Vương Thi Thi ngăn cản, mặc dù nàng cũng lạnh người với thủ đoạn của Khải Lâm nhưng nàng lại muốn từ người này tìm hiểu chút thông tin nơi đây, nghe vậy hắn cũng không có ý kiến gì.
Sau một thời gian tra khảo hai người cũng dần có được một vài thông tin quan trọng, còn tên kia được ban ơn dưới một cái nắm tay của Khải Lâm trực tiếp m·ất m·ạng, thân thể sau cùng vẫn được giữ lại.
Theo như lời người này nói thì Thiên nguyên đại lục phân chia từ thấp đến cao gồm sáu thành, trên sáu thành có ba phân bộ, trên ba phân bộ là Nguyên điện. Còn một nửa còn lại bị Tế Hồn giáo chiếm lĩnh, mỗi năm mươi năm một lần giữa hai thế lực này lại xảy ra xung đột, và c·hiến t·ranh xảy nổ ra. Theo như lời tên kia nói thì thời gian đến lần c·hiến t·ranh lần tiếp theo là hơn bốn mươi năm sau.
Đặc biệt trong thiên nguyên đại lục có rất nhiều vùng hiểm địa trong đó có rất nhiều cơ duyên tạo hóa, những việc này mới là thứ hai người Khải Lâm quan tâm.
Từ trong đám c·ướp này, hai người lấy được một vài thứ quan trọng, trong đó điều đặc biết là một chiếc nhẫn.
Vương Thi Thi khi thấy vật này lập tức hai mắt sáng lên, dưới sự giải thích của nàng, thứ này được gọi là nạp giới, hay giới chỉ tùy vào cách gọi của từng người. Đây là một loại không gian trữ vật nghe nói chỉ từ những tồn tại từ Ma Pháp Sư mới có thể tạo ra, không ngờ ở đây lại có thể dễ dàng gặp được, tùy phẩm phẩm chất mà chia làm bốn loại; hạ, trung, cao, và đỉnh giai.
Nghe vậy hai mắt Khải Lâm sáng lên, sau đó lập tức đeo vào ngón tay, việc mở vật này chỉ cần dựa vào linh lực sau đó điều khiển là có thể dễ dàng lấy và cất đồ trong đó.
Vì chỉ có một cái nên hắn nhìn về phía Vương Thi Thi, nàng như hiểu ý chỉ mỉm cười lắc đầu tỏ ý, sau đó hai người lại xem những đồ vật khác.
Sau một lúc khi không còn thứ gì hai người mới rời đi, rất nhanh hai người đi đến một thành trấn nhỏ sau đó biến mất trong đám người, đến khi xuất hiện lại hai người đã đổi một bộ y phục khác.
Khải Lâm chọn cho mình một bộ y phục màu lam cả người hắn bây giờ nếu bỏ qua vết sẹo dài trên mặt thì không khác gì một thế gia công tử.
Còn Vương Thi Thi mặc một bộ hồng y, tấm lụa mỏng quấn trên người cùng với nhan sắc tuyệt mĩ của nàng lập tức khiến rất nhiều người chú ý.
Hai người bây giờ đang đứng trước một cổng thành rộng lớn, chỉ cần nhìn qua kiến trúc có thể nhận ra nới đây là một nền văn minh có chút cổ xưa, ngay cả trang phục của đám người này cũng khá cổ xưa, chính vì vậy họ mới phải nhanh chóng thay đổi y phục để dễ hòa nhập vào nơi đây. Sau khi xem xét bản đồ thì hai người dần xác định được nơi đây là Vân Thành.
Hai người nhìn nhau một cái, rồi cùng tiến sâu vào trong thành.
Tuy nhiên khi đến gần thì lập tức Khải Lâm cảm nhận như có một bức tường vô hình ngăn cản bước chân của hai người.
Bỗng nhiên hai thân ảnh xuất hiện chặn chặn hai người lại, hai thân ảnh kia là hai nam tử khoẳng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, sau khi phát hiện hai người Khải Lâm chỉ là cửu chuyển thuật sĩ thì hai người kia lạnh giọng nói.
"Đưa lệnh bài thân phận ra đây"
Nghe vậy, Khải Lâm nhíu mày, Vương Thi Thi bên cạnh thấy vậy vội vàng hỏi.
"Xin hỏi hai vị đại gia, xin hỏi hai vị đại gia cái gì là lệnh bài thân phận, chúng ta từ ngoài đến đây rất mong hai vị chiếu cố thêm"
Vừa nói nàng vừa bước lên, trong tay cầm hai khối ma thạch nhét vào tay hai người .
Hai người này thấy vậy khuôn mặt cũng dịu đi, lúc này mới bắt đầu giải thích.
Như lời hai người này nói thì lệnh bài thân phận để tránh những người của Tế Hồn giáo xâm nhập vào, đồng thời có nó các ngươi mới có thể vào thành tham gia những gì diễn ra trong đó.
Một nam tử bỗng nhiên nhìn qua Vương Thi Thi, nhan sắc nàng đúng là rất dễ khiến nam nhân mê mẩn, sau đó lướt qua Khải Lâm, ngay khi ánh mắt chạm nhau nam tử kia lập tức cảm nhận được hàn khí bùng trong lòng. Trên người Khải Lâm dính không ít máu tươi, hơn nữa do hắn mới g·iết người, điều này khiến nhất thời hắn không thể kiềm chế được khí tức lạnh lẽo tỏa ra.
Người bên cạnh cảm thấy được không ổn vội giơ tay ra, hai tấm lệnh bài xuất hiện, đưa cho hai người sau đó mở kết giới ma trận cho hai người đi vào.
Thân ảnh hai người kia cũng dần biến mất, khuôn mặt khi biến mất còn có chút ngưng trọng.
Tiến vào trong thành, nơi đây rất đông đúc người đặc biệt hơn tất cả những người sống ở đây đều tu luyện ma pháp.
Ánh mắt Khải Lâm lướt qua đám người xung quanh rồi đến những phòng trọ bên đường, rồi đến từng rạp buôn bán khác nhau một lượt sau đó thu ánh mắt lại.
Một số người đi đường cũng chú ý tới kì dị của Khải Lâm, dù sao khuôn mặt hắn cũng khá dữ tợn với vết sẹo dài trên mặt, nhưng trên người lại khoác một bộ lam y, đặc biệt bên cạnh còn có một nữ tử xinh đẹp đi cùng.
Vương Thi Thi bên cạnh khuôn mặt có chút không được thoải mái, dù sao những ánh mắt khác khi nhìn nàng đều ẩn chứa thêm một vẻ dâm dục khó cưỡng.
Việc làm hiện tại là tìm một nơi để nghi ngơi vì vậy sau một lúc suy tính hai người bước vào trong một tửu lâu nhỏ, nơi đây vốn khá yên tĩnh ít người qua lại, vì vậy khi thấy có khách vào ông chủ ở nơi đây mặt hớn hở đi tới chào khỏi.
"Không biết lão nô có thể giúp gì cho hai vị khách quan?"
Ánh mắt Khải Lâm lướt qua thì phát hiện lão già này mới chỉ ở tam chuyển thuật sĩ, nhưng bộ dáng thì thật sự có chút già nua. Đây hẳn là những người trên con đường tu luyện không có bước tiến hoặc là người của một số gia tộc lớn nên mới quyết định làm những việc này để hưởng thụ quãng đời còn lại, hoặc làm con mắt của gia tộc đó.
Ánh mắt lão già không ngừng liếc qua đánh giá hai người, tuy nhiên lão lại không nhìn rõ được nông sâu, rồi không tự chủ được mà dừng lại trên người Vương Thi Thi một chút nhưng rất nhanh bị lão thu lại.
Vì đang dùng linh thức thăm dò nơi đây nên những hành động của lão già đều rơi vào trong ánh mắt Khải Lâm.
Ánh mắt hắn lướt qua người lão già một cái, lập tức cả người lão già bỗng trở nên lạnh lẽo, điều này khiến hắn có chút run rẩy.
"Chuẩn bị cho chúng ta một phòng cỡ trung ở đây"
Nghe vậy lão già đang run sợ lập tức hít sâu môt hơi, khuôn mặt lại trở nên lấy lòng, nhưng trong lòng lại bất mãn.
"Nhìn hai người này ăn mặc cũng không đến nỗi nhưng lại quá keo kiệt"
Chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lão già vẫn tỏ ra mỉm cười.
"Không biết hai vị muốn ở chỗ chúng ta trong bao lâu, nơi ở của chúng ta là nơi tốt nhất ở đây mà giá cả lại phải chăng, mỗi tháng chỉ mất năm viên ma thạch hạ phẩm"
Nghe vậy Khải Lâm gật đầu, lời lão già nói hắn vốn không tin nhưng cũng không để ý, năm viên ma thạch hạ phẩm trực tiếp được hắn lấy ra đưa cho lão già sau đó theo chỉ dẫn mà tiến lên lầu.
Sở dĩ Khải Lâm muốn lập tức tìm nơi nghỉ chân là vì ma pháp trong người hắn không ngừng dao động giống như có dấu hiệu đột phá nhưng hắn lại không có cảm nhận về bất kì biến hóa nào của cảnh giới phía trên, điều này khiến hắn mơ hồ có cảm giác không ổn.
Đi theo sau, Vương Thi Thi có chút không được thoải mái, ban đầu chọn một phòng nàng đã có cảm giá không ổn, tuy nhiên nàng lại không giám nói ra, trong đầu nàng hiện rất nhiều suy nghĩ, đến khi di tới trước cửa phòg ánh mắt nàng dần dần trở nên kiên định.
Sau khi tiểu nhị dẫn đường rời đi thì một tiếng nói bỗng vang lên bên tai nàng.
"Vào thôi, ta có chuyện muốn nói với cô"