Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 2: Kiểm tra tư cách




Chương 2: Kiểm tra tư cách

Chương 2: Kiểm tra tư cách.

Câu nói của Khải Lâm thật sự không có chút nào nể mặt tới Hạ gia. Hạ Doãn ban đầu vốn muốn nhục mạ Khải gia vì ở Thiên Thủy thành việc một thiếu gia đi lấy một thi nữ đúng là chuyện đáng mất mặt, nhưng rồi câu nói của Khải Lâm lại khiến cho Hạ gia b·ị đ·ánh một cú thật đau. Chẳng khác nào Hạ gia lại muốn c·ướp đoạt nữ nhân của người khác đặc biệt nữ nhân đó lại không đáng giá trong chính lời nói của Hạ Doãn. Việc c·ướp đoạt nữ nhân người khác cũng tương đương việc tự hủy hoại đi thanh danh của bản thân, cả đời người đó sẽ phải sống trong khinh bỉ và sự chế giễu của người đời.

Điều này khiến ông ta có chút âm chầm, quay lại nhìn về phía hai đứa con của ông ta, sau đó liền quay sang nhìn Khải Lâm định mở miệng khiển trách, lúc này cha hắn đứng bên cạnh thấy thể vội vàng chen lời:

"Haha Hạ tộc trưởng, mọi người đi đường nhiều ngày đều đã mệt mỏi bây giờ nên đi nghỉ ngơi sớm, để tránh ảnh hưởng đến kiểm tra ngày mai, chúng ta xin phép cáo từ trước"

Không để cho Hạ gia một khoảnh khắc được phản hồi ngay khi nói xong cha hắn liền ôm quyền sau đó đưa mọi ngượi lên lầu, khi bước lên cầu thang còn không quên vỗ vai hắn mỉm cười gật đầu tán thưởng, Yên Nhỉ bên cạnh thì vẫn cúi đầu không biết nàng đang nghĩ gì chỉ là đôi môi vẫn luôn cắn chặt, còn mẹ hắn vẫn vậy từ nhỏ tới lớn lúc nào ánh mắt luôn như vậy, ánh mắt yêu thương hết mực hắn có thể cảm nhận được.

Ở lại dưới sảnh là Hạ gia, khuôn mặt Hạ Doãn thật sự không dễ coi, mất một lúc ông ta mới hừ nhẹ một tiếng sau đó quay đầu rời đi, không khí trong sảnh cũng dần dần trở lại bình thường.

Khách sạn này cao đến năm tầng nới mà đám người Khải Lâm ở là ở tầng thứ ba, đi thang bộ lên đến tận đây khiến người hắn mệt mỏi mới bước vào phòng hắn đã thấy một chiếc giường mềm mại, không ngần ngại hắn lập tức nằm xổm lên giường, phía sau hắn có một người đàn ông đã có tuổi đi vào phòng, thấy vậy hắn lên tiếng:

"Lý thúc người cứ đặt ở đó đi, còn lại ta tự sắp xếp giờ ta phải nghỉ ngơi đã"



Nghe hắn nói vậy người đàn ông kia mìm cười gật đầu sau đó đi ra đóng cửa lại, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Tiếng gõ cửa vang lên khiến hắn thức dậy, lúc này trời đã tối, tiếng nói của Yên Nhi vang lên.

"Thiếu gia, xuống dùng bữa tối, lão gia và phu nhân đang đợi người"

Từ trên giường bật dậy Khải Lâm có chút mệ mỏi ngáp ngắn ngáp dài mãi đến một lúc lâu sau hắn mới mở cửa, đứng trước cửa là một thiếu nữ nhỏ nhắn dễ thương theo thói quen hắn dơ tay lên véo má nàng một cái rồi mỉm cười:

"Đợi ta lâu chưa?"

Chỉ thấy nàng ôm má lắc đầu ánh mắt nhìn hắn có chút ai oán, sau đó hai người cùng nhau đi xuống phòng ăn. Sau khi ăn xong họ có đi dạo quanh thành mua mua một ít đồ đồng thời đây cũng là cơ hội để kết giao với một số người. Là một thương gia quan hệ rộng chưa bao giờ là xấu cả.

Ngày hôm sau, khắp các ngõ ngách của học viện Thiên Thủy đều trở nên tấp nập người, tất cả đều háo hức đi tới trung tâm quảng trường của học viện.

Khải Lâm và gia đình hắn cũng không ngoại lệ. Học viện này hắn cũng từng nghe qua nhất là từ hai ngày trước khi đến đây, cha mẹ hắn cũng đã nói hết những gì họ biết về học viện này, những điều đó khiến hắn có chút hiếu kì đồng thời cũng có chút mong đợi.



Đi được một đoạn thì xuất hiện một cánh cửa đứng ở trước là một thanh niên, họ đều mặc bộ y phục màu trắng xanh nhìn qua đây hẳn là đồng phục của học viện.

Khi mọi người tiến lại càng nhiều chỉ thấy bốn người kia dơ tay lên trong tay xuất hiện một lá phù miệng bốn người lẩm bẩm thứ gì đó thì bốn lá phù lập tức sáng lên sau đó bốn luồng ánh sáng bay lên hợp lại trên không sau đó chiếu xuống dưới cái cổng. Cái cổng phút chốc biến mất hiện ra là hai con đường mỗi con đường đều có một vòng xoáy ánh sáng xuất hiện.

Điều này khiến những người có mặt tại đó đều tỏ ra vẻ hâm mộ, còn Khải Lâm thì càng không phải nói, mười sáu năm qua đây là thứ li kì nhất mà hắn từng thấy qua, trong lòng hắn bỗng nhiên có sự khao khát học tập ma pháp một cách mãnh liệt.

Người nam tử đứng đầu trong bốn người đột nhiên mở miệng.

"Người tham gia khảo thí đi theo con đường bên phải, còn lại đi sang đường bên trái, người làm trái lệnh sẽ bị học viên trục suất ngay lập tức"

Nghe thấy vậy mọi người không khỏi có chút xôn xao một số còn tỏ ra lo lắng, còn ở phía trước bốn người kia căn bản không để ý tới, trong mắt họ căn bản những người khác hông hề tồn tại.

Một lát sau lục tục có người bước vào, có người thứ nhất sau đó mọi người cũng dần vào theo, Khải Lâm đứng đó một lúc thì bỗng nhiên có tiếng đập vai khiến hắn giật mình, quay lại thì đó là cha hắn, bên cạnh là mẹ hắn đang mỉm cười nhìn hắn, bàn tay lại giơ ra vuốt vuốt đầu hắn.

"Lâm Nhi đi thôi con"



"Vâng, mẹ"

"Thiếu gia,....."

Yên Nhi bên cạnh đang định mở lời thì trực tiếp bị hắn kéo lại sau đó nhìn về phía cha mẹ.

"Con đưa cả Yên Nhi vào kiểm tra"

Chỉ thấy cha mẹ hắn xua xua tay sau đó bước vào quầng sáng bên trái, ánh sáng lóe lên sau đó hai người liền biến mất. Chỉ còn hắn và Yên Nhi ở đó, nàng đang định nói gì đó thì bị hắn chặn lại sau đó kéo nàng bước vào con đường dẫn tới nơi để khảo thí.

Vừa đi tới quầng sáng hắn cảm giác được có một lực hút nhẹ, từ đó ánh sáng không ngừng lóe lên điều này khiến hắn phải nhắm mắt lại cảm giác lâng lâng trong chốc lát đến khi mở mắt ra, trước mắt hắn là một quảng trường rộng lớn, mà nới hắn đứng là trên một bậc thang bước xuống dưới, ở dưới đó đã có rất nhiều người đến từ trước.

Đang ngơ ngác với quang cảnh trước mắt thì hắn cảm nhận được một chút mềm mại ở bàn tay, nghiêng sang nhìn thi thấy Yên Nhi cũng đang ngơ ngác với mọi chuyện. Thấy vậy hắn lắc nhẹ tay điều này khiến nàng giật mình, sau đó kéo nàng cùng đi xuống quảng trường.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì khắp cả quảng trường bỗng nhiễn xuất hiện một áp lực vô hình tiếp sau đó cả quảng trường đột nhiên rung lên dữ dội, trong khoảnh khắc này một đạo ánh sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống trung tâm quảng trường, từ đó bước ra một nam một nữ, nam tầm hai mươi lăm, khuôn mặt thanh tú, nữ khoảng hai mươi xin đẹp như hoa cả hai người đều mặc quần áo xám trên đó còn có những hoa văn rất kì lạ. Hai người đứng đó tà áo tung bay theo gió hiện ra vẻ xuất trần.

Sau khi hai người này xuất hiện cả quảng trường bỗng chốc trở nên im lặng, sự im lặng này mang đến một áp lực vô hình khi áp lực dần dần bước tới đỉnh điểm thì tiếng nói từ nữ tử vang lên.

" Chào mừng các ngươi đến với ngày kiểm tra tư cách để gia nhập học viện Thiên Thủy. Tư cách gia nhập sẽ được linh châu quyết định, bất kể ai có thể khiến linh châu phát ra hào quang thì người đó đủ tư cách, học viên thông qua kiểm tra sẽ được phân chia thành bốn cấp bậc: học viên thường, học viên một sao đến ba sao tùy vào đánh giá của linh châu,...".