Chương 18: Bước vào Ma Pháp Thế giới
Hai người này đúng là Khải Lâm và Vương Thi Thi.
Ngày đó khi Khải Lâm đưa Vương Thi Thi đi tới đây thì thân thể đã suy yếu cực độ. Cảm thấy được không ổn hắn vội vàng dựa vào chút linh hồn lực còn sót lại lôi hêt đám thảo dược trong hạt châu kia ra.
Vì không đủ thời gian để luyện chế linh dịch vì vậy hắn bất đắc dĩ phải nhai lấy linh thảo rồi từ miệng ép ra những tin túy của linh thảo rồi bón cho nàng. Sau đó hắn lấy hạt châu kia đặt trước ngực nàng, mong rằng tác dụng thần kì kia sẽ có tác dụng, sau cùng mới nối lại một vài chỗ xương bị gãy lại.
Còn vế phía Khải Lâm, hắn trực tiếp nhai nuốt hết đám thảo dược còn thừa lại rồi cuối cùng rơi vào hôn mê.
Mở mắt ra nhìn quang cảnh trước mắt,bàn tay hắn không tự chủ được mà vung lên ngay lập tức con quạ đen rơi xuống c·hết ngay tại chỗ.
Hắn cố lay người lập tức phát hiện có điều không đúng, sau khi quan sát trong lòng hắn cười khổ, cả người hắn khắp nơi đều là đất và đất. Vừa cử động xương khớp cả người hắn đã vang lên mấy tiếng lộp bộp, nghe rất giòn tai.
Ánh mắt hắn cũng đảo qua xung quanh thì thấy Vương Thi Thi cũng đang nằm đó, cả người nàng cũng không có gì tổn hao nhiều ngoài bộ y phục rách rưới kia.
Liếc ánh mắt nhìn qua thân thể nàng, ở nhiều nơi đã dính rất nhiều đất và bụi.
Chỉ trong chốc lát hắn bỗng nhiên thu lại ánh mắt, sau đó tiến tới gần linh thức tỏa ra kiểm tra thân thể nàng một lượt sau khi xác định rằng thân thể nàng chuyển biến tốt lúc này hắn mới yên tâm. Bàn tay đưa ra thu lại sợi dây chuyền hạt châu đặt trên ngực nàng.
"Ruốt cuộc ta đã hôn mê trong bao lâu"
Ý nghĩ này lóe lên, trong tâm thần không tự chủ mà nghĩ tới trận chiến đêm hôm đó, tuy nhiên lúc này hắn lại không thấy có bất kì cảm giác nào, giống như bản thân không hề tham gia vào trận chiến đó.
Khải Lâm chỉnh sửa lại chút y phục của bản thân, rồi lại nhìn về phía Vương Thi Thi đang hôn mê, sau một lúc suy nghĩ hắn quyết định đưa nàng đi tắm rửa.
Sau hơn hai ngày thân thể Vương Thi Thi bỗng nhiên có phản ứng bắt đầu động đậy, ánh mắt nàng từ từ mở ra, lúc này nàng đang nồi dưới một gốc cây, y phục trên người cũng gọn gàng hơn một chút.
Ánh mắt mê mang trong chốc lát, sau đó là hoảng hốt, cuối cùng lại rơi vào mê mang.
Đúng lúc này một tiếng nói vang lên bên tai
"Ngươi tỉnh rồi?"
Ánh mắt hướng về phía giọng nói phát ra, trong chốc lát nàng lại có chút ngây ngốc.
Một khuôn mặt không có gì là xa lạ, một nam tử với vết xẹo dài trên mặt, trên người mặc một bộ y phục da thú đã có nhiều nơi đã rách nát. Đây đúng là Khải Lâm
Tuy nhiên điều khiến nàng thật sự hoảng hốt đó là khuôn mặt hắn hiện tại lại càng giống như một người vô hồn, tình trạng này ngày càng nghiêm trọng hơn so với mấy ngày trước.
"Ngươi, ngươi vẫn ổn chứ?"
Nàng run rẩy hỏi, thật sự hình ảnh này khiến nàng bất giác cảm thấy trong lòng sinh ra một chút lo sợ.
Nghe vậy Khải Lâm nhíu mày, nhìn nàng bộ dáng có chút nghi ngờ.
Nhìn thấy một chút quen thuộc của hắn, ánh mắt nàng cũng dịu lại đôi chút, trong lòng lại không ngừng cảm thấy nghi ngờ, bất quá nàng lại không muốn hỏi.
"Tạm thời ở đây vài hôm, đến khi thân thể ngươi hồi phục thì chúng ta bắt đầu lên đường. Nếu ta không nhầm, dựa theo bản đồ cứ đi về phía trước cách hơn trăm dặm là tới Thiên Nguyên đại lục"
Nói xong Khải Lâm lập tức ngồi xuống đả tọa.
Mấy ngày trước sau khi tỉnh lại hắn phát hiện bản thân đạt đến giới hạn luyện thể, ngay cả tầng thứ ma pháp cũng đạt đến đỉnh, lúc này một cảm giác đột phá đang tới gần.
Theo như trong tầng cuối cùng luyện thể có nói:
"Để có thể đột phá luyện thể hắn cần phải trải qua một lần thoát thai hoán cốt, đây chính là một bước trọng yếu quyết định đến việc một người sẽ đi đến đâu trong con đường tu luyện trong tương lai"
Có rõ mục tiêu Khải Lâm dần tính toán các bước tiếp theo
"Đi tới đại lục hẳn là có thể tìm thông tin về những đồ vật để tăng xác xuất có thể tiến thêm một bước, chỉ khi đó hắn mới chính thức bước vào thế giới của ma pháp.
Thời gian không ngừng trôi rất nhanh một tháng đã trôi qua, trong suốt thời gian này Khải Lâm không ngừng tìm hiểu thứ được gọi là Xuyên Tâm Phá, đây là một mảnh vỡ trong kí ức của hắn còn sót lại.
Khi phát hiện điều này ban đầu Khải Lâm có chút kinh ngạc nhưng theo thời gian tìm hiểu lại không có thu hoạch được gì nên hắn quyết định tạm thời bỏ qua việc này, thời gian còn lại hắn cố gắng củng cố lại chiến lực bản thân.
Khả năng hồi phục của Vương Thi Thi trong thời gian này cũng khá nhanh, dựa vào lượng Ma thạch trong người, sau hơn một tháng thân thể nàng đã hồi phục được bảy tám phần.
Trong suốt thời gian này nàng thường rơi vào trầm tư, cảm nhận được sự đáng sợ của đám quái thú khiến nàng không khỏi có những suy đoán không lành về đám người đã tách ra trước đây.
Sau môt hồi thống nhất hai người quyết định rời khỏi đây hướng tới Thiên nguyên đại lục.
Mất hơn sáu ngày đường không gặp chút nguy hiểm nào hai người chính thức bước vào ranh giới của Thiên Nguyên đại lục. Vừa tiến vào đại lục chưa kịp thưởng thức cảnh sắc nơi đây, hai người Khải Lâm và Vương Thi Thi đã phải đối đầu với một đám c·ướp.
Ban đầu hai người vốn không để ý, và cũng không biết được thân phận của đám người kia.
Không may một đại hán có khuôn mặt dũ tợn tên Bào Chiến bất ngờ say mê với nhan sắc của Vương Thi Thi, xung đột từ đó mà sinh ra.
Lúc này đám c·ướp đang chặn đường hai người ở giữa một khe núi hẹp.
"Haha, không ngờ hôm nay thật may mắn, lại có thể gặp được một tiểu mĩ nhân ở đây"
Một tên nhanh mồm nhanh miệng vội lên tiếng.
"Haha, đúng vậy lão tử thật lâu rồi không được nếm thử mùi vị của nữ nhân, mấy còn điếm bên Vân thành nhìn nhiều khiến lão tử mất hết cả hứng"
Đây chính là lời nói của đại hán tên Bào Chiến, vừa nói hắn vừa dùng ánh mắt dâm tà đảo qua người của Vương Thi Thi.
Khải Lâm vẫn đứng đó khuôn mặt không có chút phản ứng nào, những người thấy thế khuôn mặt đều lạnh đi. Một tên gầy yếu trong đó chỉ tay ra.
"Ngươi..."
"Tránh đường"
Tên kia mới mở miệng thì lập tức bị Khải Lâm chặn họng, ngay khi đám c·ướp này xuất hiện chỉ liếc mắt qua hăn đã nhận ra tên mạnh nhất là Bào Chiến, khí tức trên người người này yếu hơn Vương Hạo rất nhiều, hẳn chỉ là pháp sơ cấp, việc này hắn cản bản không coi vào mắt.
Ánh mắt Bào Chiến bỗng lạnh đi, hắn dẽ dàng nhận ra hai người trước mắt cũng chỉ là thuật sĩ cửu chuyển, nhưng trong mắt một pháp sư sơ cấp như hắn căn bản không đáng nhắc tới, nhưng khuôn mặt không hiện ra chút cảm xúc này lại khiến cho hắn có một cảm giác lạnh lẽo khó nói nên lời.
"Ngươi..."
"Tránh đường hoặc c·hết"
Hai lần đều bị tiểu tử trước mắt ngắt lời khiến Bào Chiến tức giận.
"Đánh gẫy chân tiểu tử này rồi trói lại, còn nữ tử kia bắt qua đây! Hôm nay lão tử sẽ thưởng thức nữ nhân..."
Vẫn như cũ không để lười nói hắn nói xong thì một âm thanh lạnh lùng không ẩn chứa chút tình cảm nào vang lên:
"C·hết"
Đi cùng với đó là âm thanh từng bước chân vang lên, âm thanh đó cùng khuôn mặt lạnh lùng vô cảm chính là những hình ảnh cuối cùng mà đám người này cảm nhận được trong cuộc đời.