Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 17: Chiến Đấu Tới Cùng




Chương 17: Chiến Đấu Tới Cùng

Trong cơn đau nhức kịch liệt, Khải Lâm cắn răng cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng lăn người vào vòng tạm thời tránh thoát một đòn tạm thời giữ được tính mạng.

Trong lúc đó, từ phía xa Vương Thi Thi chạy tới, trong lúc hắn đang dần chìm vào mê mang thì một bàn tay mềm mại đỡ hắn dậy, cùng với đó là tiếng nỉ non ẩn chứa một chút bất lực khiến ai nghe thấy cũng phải não lòng.

"Khải đại ca, huynh không được ngủ, mau tỉnh dậy đi"

Hắn cố mở mắt ra, hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Vương Thi Thi đầy nước, nước mắt lăn xuống gò má, lúc này một cảm giác kì lạ bùng lên trong lòng hắn, một thứ gì đó quen thuộc mà hắn đã dần quên lãng đã dần mất đi lại hiện ra.

Bản thân hắn cảm nhận được hỉ nộ ái ố của bản thân, đây chính là cảm xúc con người, hắn có chút rung động trong lòng, một suy nghĩ ngay lúc này khiến hắn có chút hoảng hốt.

"Trước đây thứ ta mất đi không chỉ là kí ức, mà theo đó cảm xúc trong ta cũng vì đó mà dần dần không còn"

Trước đây vì cảm xúc trong người dần tiêu tán mà hắn nhưng hắn lại không phát hiện điều này dẫn đến hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ mà hắn cho là không quan trọng, hắn dần dần trở thành một người vô hồn nếu như thời gian càng lâu thì hắn nhất định sẽ thành một cái xác chỉ biết chém chém g·iết g·iết.

Những suy nghĩ này chỉ lóe lên chốc lát trong tâm thần của hắn, lúc này xúc tu kia lại tiếp tục vung ra cái mồm trong đó cũng há lên rất to như muốn nuốt trọn cả hai người.

Hắn định nói gì thì một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai.

"Khải Lâm đại ca, cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta trong suốt thời gian này, chỉ tiếc là ta không có gì báo đáp, ta không dám hứa đến kiếp sau vì ta không biết lúc đó còn có thể báo đáp đươc hay không."

Khải Lâm nhìn vào khuôn mặt dính đầy máu của nàng, bỗng nhiên trong lòng đau nhói, một sự bất lực bỗng nổi lên trong lòng, ánh mắt điên cuồng của hắn bị một sự bi thương che đậy đi.

Bỗng nhiên khóe môi Vương Thi Thi cong lên rồi nở một nụ cười sau đó nàng đặt hắn xuống đất ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía con quái thú kia.

Bàn tay đưa ra một bông hoa bốn cánh xuất hiện sau đó là một giọt máu từ mi tâm nàng rơi xuống, rất nhanh nó phát ra một đạo hào quang dịu nhẹ trong đó bắt đầu xuất hiện một lực xung kích về bốn phía.



"Tỏa Tâm Liên,"

Khí tức đó dần cuồng bạo t·ấn c·ông về bốn phía.

Đây là pháp thuật bảo mệnh của nàng, có lực lượng rất lớn tuy nhiên bây giờ nàng lại b·ị t·hương rất nặng không thể kích phát toàn bộ sức mạnh của pháp thuật này, tuy nhiên nàng lại sử dụng sinh mệnh để kích phát từ đó tạo ra một chiêu công kích mạnh nhất mà bản thân nàng có thể thi triển.

Dưới lực xung kích mãnh liệt hào quang bắt đầu lớn lên rồi dần tiếp xúc với xúc tu khổng lồ, tuy nhiên nhục thể của đám quái thú này phải nói là rất mạnh, dưới sự cuồng bạo của hào quang kia, xúc tu vẫn không ngừng t·ấn c·ông tới trực tiếp t·ấn c·ông vào bông hoa.

Cùng lúc này xúc tu nổ tan tành, đồng thời cả bông hoa cũng trực tiếp tan vỡ, sự tan vỡ này lập tức tỏa ra một luồng xung kích đẩy bay Vương Thi Thi về phía xa máu tươi từ khóe miệng không ngừng tràn ra, sinh cơ trong mắt nàng dần dần tiêu tán, hai giọt nước mắt bỗng nhiên chảy xuống, sau đó ý thức biến mất.

Tình cảnh này rơi vào mắt của Khải Lâm, tia máu trong mắt không ngừng hiện ra, hiến con mắt hắn đỏ hoe. Tâm tư trong lòng hắn rất phức tạp.

"A..."

Một tiếng thét trói tai vang lên, hai măt Khải Lâm nhắm chặt, hắn dựa vào trí nhớ bắt đầu vận chuyển chút khí lực còn lại trong cơ thể, răng hắn cắn vào lưỡi dòng máu đỏ tươi phun ra.

Dựa theo những gì Vương Thi Thi đã dạy, hắn bắt đầu thiêu đốt lực lượng trong cơ thể, từ sức mạnh đến máu của cơ thể ngay lúc đó thân thể hắn bắt đầu có sự thay đổi.

Một lực lượng cuồng bạo trong người hắn lập tức bạo phát, khoảng cách bao trùm của linh thức từ khoảng bảy mươi trượng không ngừng tăng lên chỉ sau khoảnh khắc đã lên tới vài trăm trượng nhưng đó dường như không phải cực hạn cuối cùng.

Lực lượng điên cuồng trong cơ thể Khải Lâm dường như tác động mạnh tới hạt châu, từ trong đó tản mát ra một tia khí tức màu vàng, dung nhập vào cơ thể hắn ngay lúc này bản thân hắn cảm nhận được có một bức tường đang ngăn cản sự bạo phát của sức mạnh trong người hắn. Bức tường này rất mỏng manh nhưng hắn lại rõ ràng mà cảm nhận được trong đó ẩn chứa một thứ gì đó mơ hồ có thể ngăn cản hết thảy.



Một cảm giác kì lạ giống như tâm thần hắn phân ra làm hai một cũng dần rõ ràng, đây chính là dấu hiệu của linh hồn thực chất đang được hình thành và sinh ra.

Đúng lúc này, ngay khi cảm nhận được cảm giác giống với lúc hắn bước vào không gian trong hạt châu, không chần trừ hắn lập tức dung nhập linh hồn này vào hạt châu.



Một cây Trường thương lập tức được hắn lôi ra, hắn vốn có cảm giác vật này kì quái và nguy hiểm trước đây hắn vốn không thể lôi được nó ra đây, tuy nhiên bây giờ với lực lượng này căn bản không khó để hắn lấy vật này ra.

Cầm Trường thương trên tay, cảm giác lạnh lẽo đó lại xuất hiện dung nhập vào thân thể hắn, nhưng lúc này hắn cố gắng áp chế bản thân không buông nó xuống.

Rất nhanh hai mắt hắn đàn chuyển sang màu đen, dưới khí tức không ngừng xâm nhập vào cơ thể quyền điều khiển thân thể của hắn dần biến mất. Dưới lực lượng này ý thức hắn bắt đầu có sự chuyển hóa, hai mắt đỏ lên trong đó còn ẩn chứa một đạo khí màu đen trông rất quỷ dị.

Trong đầu hắn những chú ngũ cổ xưa dần hiện ra, còn ở bên ngoài thân thể hẳn đang không ngừng bay lên, đột nhiên hắn quát to



"Xuyên Tâm Phá"

Cùng với tiếng quát đó là bàn tay vung ra, cây Trường Thương lập tức huyễn hóa ra thêm một thương ảnh, thương ảnh màu xanh lam nhưng lại được bao phủ trong đám khí đen quỷ dị.

Đám quái thú từ khi cây Trường Thương xuất hiện chúng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không biết chúng sợ hãi là Trường Thương hay đám khí đen bao phủ xung quanh nó, nhưng điều này Khải Lâm không quan tâm.

Mang theo bộ dáng sợ hãi định bỏ chạy thì Khải Lâm lập tức vung cây trường thương ra thương ảnh lập tức được thi triển, dưới một đạo thương ảnh tất cả đám quái thú lập tức nhục thể tan vỡ cùng với đó là đám khí đen bao phủ không ngừng ăn mòn máu thịt vung vãi ra toàn bộ đám quái thú trong tức khắc tan biến như chưa từng tồn tại.

Nơi đây dưới sự càn quét của đám khí đen chỉ trong một cái chớp mắt toàn bộ đã tiêu tan, khung cảnh xa mạc lại trở nên hiu quạnh trong ánh trăng mờ ảo, nhưng có thêm một sự lạnh lẽo nếu không tự thân trải nghiệm thì rất khó diễn tả thành lời.

Cảm giác thân thể suy yếu dần xuất hiện, Khải Lâm vội vàng tới xem tình hình của Vương Thi Thi, hắn phát hiện hơi thở của nàng vẫn chưa đứt đoạn vì thế vội bế nàng lên vai, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về khu rừng.

Tại một thung lũng có rất nhiều người đang tập chung ở đó, bên trên có một tế đàn, có hơn mười người ngồi ở đó.



Một nam tử trung niên mặc một bộ hoàng sam, đột nhiên mở mắt, trong tay người này có một cái ngọc bội.

"Rắc rắc..."



Ngọc bội trên tay đột nhiên tan vỡ, lập tức cả người nam tử này run lên, cả người vội bật dậy, ánh mắt đỏ hoe nhìn về mảnh vỡ ngọc bội trên tay hai dòng lệ nóng không tự chủ được mà rơi xuống.

"Ha...hah"

Một tiếng cười đầy thê lương vang lên, cùng với đó là một khí tức mạnh mẽ bùng lên khiến cho nhiều người cảm nhận được bỗng biến sắc.



Những người khác thấy vậy tâm tình đều khác nhau, có người bi thương nhưng cũng có người cười thầm trong lòng.

Trong một ngọn tháp lớn, một người đang ngồi trước một cái gương không ngừng nhìn những thứ xảy ra trong đó rất nhanh hình ảnh trong tấm gương biến mất

"Haha"

Một tiếng cười to vang lên, nhưng tiếng cười này lại là tiếng cười của sự vui mừng.

"Thiên cấp pháp bảo, không ngờ là thiên cấp pháp bảo"

Lời nói vang lên có chút quỷ dị, sau đó người này miệng lẩm bẩm gì đó, rồi bàn tay vung ra, rất nhanh từ trong tháp ba luồng khí xám bay ra dung nhập vào trời đất rồi hoàn toàn biến mất.

Ngồi trên ghế chủ tọa trong điện, trên tay người này cầm một cái cốc màu đen lên trong đó có những chất lỏng màu đỏ giống như máu tươi, ngay khi uống một ngụm người vào, đám khí đen trên mặt dần dần tiêu tan, hiện ra một bộ mặt giống như quỷ hai mắt hẹp dài màu đỏ tỏ rõ vẻ khát máu vô cùng.

Trong một khu rừng rậm rạp, dưới một gốc cổ thụ to lớn có hai người đang nằm đó, nhìn bộ dáng của hai người rõ ràng là một nam một nữ, hai người này không biết đã nằm ở đây bao lâu, chỉ thấy trên khắp cơ thể đều dính đầy bụi đất, quần áo trên người tả tơi, những v·ết m·áu đã khô cứng nhưng điều khác biệt là trên thân thể hai người không có bất kì một v·ết t·hương nào.

Một con quạ đen từ đâu bay tới đáp lên trên bụng người nam tử cái mỏ nhọn của nó không ngừng bổ vào da thịt người này.

Máu tươi chảy ra, có lẽ là do đau nhức, bỗng nhiên thân thể đó có cử động, ánh mắt nhắm nghiền lập tức mở ra, điều này khiến con quạ sợ hãi mà vội bay đi.