Chương 16: Ta Không Cam Lòng
Khắp vùng xa mạc rộng lớn này rất nhanh bị màn đêm bao phủ, tầm nhìn dần dần bị thu hẹp lại.
Ánh trắng bắt đầu sáng tỏ, trăng đêm nay lại sáng hơn trăng đêm trước, dưới ánh sáng có chút thanh đạm từ phía trên nhìn xuống dễ dàng thấy được hai bóng ảnh đang dùng tốc lực không ngừng tiến tới phía trước.
Hai người này đúng là Khải Lâm và Vương Thi Thi.
Khuôn mặt hai người đều khá âm trầm, vì hai người có thể rõ ràng chuyện gì sắp xảy đến.
Dưới tốc lực không ngừng của hai người thì khoảng cách để rời khỏi xa mạc này đã được thu hẹp lại nhưng để có thể đi tới đó còn rất xa.
Đang tức tốc chạy đi bỗng nhiên Khải Lâm dừng lại. Trong linh thức của hắn dần dần rõ ràng ở phía trước có một đám quái thú số lượng không nhỏ, giống như chúng đã biết trước nơi đây sẽ có người đi qua mà chờ sẵn để mai phục.
Thấy hắn dừng lại, Vương Thi Thi cũng trực tiếp áp chế lá bùa dưới chân sau đó đứng bên cạnh hắn. Ánh mắt đảo qua, mở miệng nói:
"Chúng đến rồi?"
"Đúng vậy, ở phía trước cách chúng ta hơn bảy mươi trượng"
Khải Lâm lạnh lùng mở miệng nói.
Nghe thấy vậy, Vương Thi Thi có vài phần rung động. Nhưng rất nhanh cố bình tĩnh lại, khuôn mặt ngưng trọng.
"Chúng ta..."
"Không còn cách nào, chỉ còn cách g·iết hết đám quái thú này để phá vòng vây"
Khải Lâm vừa trả lời ánh mắt lại không ngừng đảo qua, cùng với đó là linh thức không ngừng xâm nhập vào dưới đất, chỉ đáng tiếc hắn vẫn không tra ra được bất kì thứ gì.
Có lẽ là do tu vi mà khả năng quan sát dưới đống cát này lại chỉ có hơn mười trượng, không thể vượt qua, hẳn là còn quái thú này ở sâu hơn mười trượng vì vậy hắn mới không thể phát hiện được nó.
Nói về quái thú mà Khải Lâm e ngại nhất phải nói đến con có bảy xúc tu kia, nếu so về phương diện thân thể thậm chí hắn cồn không bằng, điều duy nhất hắn có chút nhỉnh hơn đó là về tốc độ, tuy nhiên chiến đấu trong tình trạng tiêu hao lớn như vậy với con kia thật sự không phải là một cách làm thông minh.
Tuy nhiên, tình trạng bây giờ là bất đắc dĩ, đám quái thú kia là những kẻ đi săn, mà hai người họ chỉ là những con mồi của chúng, tuy nhiên con mồi này lại có một ý chí phản kháng muốn vùng vẫy để tìm một đường sinh cơ.
Xung quanh hai người, đám cát bụi bắt đầu b·ạo đ·ộng, từ trong đó một cái xúc tu nhô lên mang theo lực lượng cực mạnh vung về phía hai người, rất nhanh chóng hai người tránh né tránh được.
Tiếp sau đó là một đàn quái thú năm cúc tu hơn chăm con xuất hiện bắt đầu tiến về phía hai người họ.
Hai người lập tức lao vào chiến đấu, rất nhanh đám quái thú này bị hai người giải quyết nhanh gọn.
Từ trong đám bầy nhầy bắt đầu hình thành hơn ba mươi quái thú sáu xúc tu, điều này cũng không ngoài sự dự đoán của hai người.
Ánh mắt Khải Lâm ngày càng lạnh, hắn đã từng thử qua lực lực lượng thân thể của đám này, căn bản không yếu hơn hắn, quay lại nhìn về phía Vương Thi Thi hắn định nói gì đó thì nàng nhanh hơn một bước:
"Ta không sao"
Nghe vậy hắn cũng không quan tâm được nhiều lại bắt đầu lao vào tiếp tục chiến đấu, quá trình chiến đấu của hắn gần như là vận dụng vào lực lượng thân thể từ đó không ngừng tung ra những cú đấm với lực lượng cực lớn.
Điều này có một điểm lợi đó là mỗi công kích của hắn đều rất mạnh nhưng lại mang đến một cái hại đó là tiêu hao thể lực rất nhiều, lượng linh khí mà cơ thể hấp thụ không kịp bù vào so với lượng tiêu hao.
Mãi cho đến khi hắn tung ra hơn mười quyền, thể lực tiêu hao một lượng lớn mới có thể g·iết c·hết được một con quái thú sáu xúc tu.
Bên cạnh Vương Thi Thi cũng giải quyết được một con quái thú sáu xúc tu nhờ một vật kì dị trên tay nàng, thứ đó giống như một bông hoa bốn cánh.
Thời gian không cho phép hai người nghỉ ngơi, ngay khi giải quyết được hai con quái thú, thì những con còn lại lại trực tiếp lao tới.
Đối đầu với sự t·ấn c·ông điên cuồng như vậy rất nhanh một tiếng "A" vang lên.
Dưới linh thức của Khải Lâm hắn nhìn thấy một xúc tu lớn đập mạnh lên ngực của Vương Thi Thi, khiến nàng bị bay xa hơn mười trượng, miệng phun ra một ngụm máu tươi, da thịt trên cơ thể có nhiều nơi bị đập nát hiến máu nhuộm đỏ cả y phục.
Nàng vội lấy ra một vài viên ma thạch hạ phẩm sau đó hấp thụ, nhưng trong lúc đó xúc tu tiếp tục vung tới thẳng vào đầu nàng, cái mồm trong cái xúc tu đó cũng há rộng ra, giống như sau khi đập c·hết nàng cái mồm đó sẽ trực tiếp nuốt nàng vào trong bụng.
Thấy tình cảnh nảy, Khải Lâm không kịp nghĩ nhiều, nếu với tốc độ của hắn căn bản không kịp đi tới đó, đúng lúc này một xúc tu cũng vụt ngang qua, lợi dụng lúc này, hắn dựa vào lực v·a c·hạm này cùng với lực lượng bản thân trực tiếp văng đi với tốc độ cực nhanh đi tới trước mặt Vương Thi Thi.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng một quyền trên cánh tay không dừng lại mà trực tiếp vung ra, dưới một quyền của hắn xúc tu kia lập tức tan vỡ máu máu thịt lẫn lộn. Con quái thú kia dưới lực phản kích trực tiếp bay ra xa vài trượng, những âm thanh kì dị từ đó mà phát ra.
Vương Thi Thi ở phía sau khuôn mặt trắng bệnh hai mắt nhắm chặt chờ đợi c·ái c·hết thì vài giọt máu văng lên mặt nàng, cảm giác ấm áp của giọt máu khiến nàng giật mình mở mắt ra, con quái thú ở đâu không thấy chỉ thấy trước mặt là một thân ảnh đang quay lưng về phía nàng, một thân hình có chút gầy khoác trên mình một bộ áo da thú nhưng hình ảnh này rơi vào mắt nàng lại to lớn giống như một ngon núi cao có thể che chắn hết thảy sóng gió.
"Cô chữa thương đi"
Câu nói bất chợt khiến nàng vội thoát ra những cảm xúc trong lòng vội vàng chữa thương, tuy nhiên hình bóng trước đó lại được nàng khắc ghi trong lòng.
Sau một lúc Khải Lâm đã giải quyết được hơn hai mươi con quái thú sáu xúc tua, thể lực lúc này của hắn đã gần như cạn kiệt, ban đầu nếu như không có những viên Ma thạch và Vương Thi Thi cho hắn, hẳn là bản thân hắn đã không thể trụ tới bây giờ tuy nhiên vì không có thời gian hấp thu vì vậy hắn trực tiếp bóp nát hai viên ma thạch rồi sử dụng cách cực đoan nhất là nuốt vào điều này ảnh hưởng không ít tới thân thể hắn sau này.
Lực công kích của đám quái thú này đối với Khải Lâm không quá mạnh, nhưng sinh mệnh và lực lượng thân thể chúng thật quá biến thái điều này làm hắn rơi vào khó khăn khi kết liễu chúng.
Trong lúc suy yếu, hắn không ngừng tính toán nhằm tìm một đường sinh cơ thì lúc này một tiếng xé gió vang lên, tại một nơi cách hắn hơn ba mươi trượng một xúc tu khổng lồ lao tới với tốc độ cực nhanh.
Sự t·ấn c·ông này quá mức đột ngột khiến cho Khải Lâm không kịp trở tay, xúc tu này trực tiếp đập lên người hắn khiến hắn vung ra hơn hai mươi trượng, tại nơi hắn rơi xuống tạo nên một tiếng động khá lớn vang lên lên.
Sau khi t·ấn c·ông Khải Lâm xúc tu này không dừng lại mà rất nhanh đổi hướng, t·ấn c·ông về hướng của Vương Thi Thi, vì có phát hiện từ trước nên rất nhanh nàng né tránh được, tuy nhiên do thương thế khá nặng khiến cho nàng không ngừng lảo đảo, trên miệng lại phun ra một ngụm máu, thương thế lại càng nặng hơn.
Thấy không bắt được Vương Thi Thi xúc tu kia lại hướng về phía Khải Lâm mà lao tới.
Lúc này Khải Lâm đã b·ị t·hương rất nặng, xương cốt vài nơi trong cơ thể đã bị gãy nứt, một cơn đau dữ dội bùng lên khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng.
Rất nhanh xúc tu đó đã tiến tới sát Khải Lâm, c·ái c·hết cách hắn bây giờ chỉ tính bằng vài hơi thở. Ánh mắt hắn bắt đầu hiện lên sự điên cuồng.
"Ta không cam lòng".