Chương 15: Huyết Tế
Một tiếng động cực lớn vang lên, kèm theo đó là vô số cát bụi bị cuốn bay ra.
Linh thức của Khải Lâm giờ phút này như bị ngừng trệ, không thể phát tán ra, nhưng cũng không cần hắn phải phát tán linh thức.
Ngay lúc này trong đám cát bụi đó hiện ra một con quái thú khổng lồ, cao khoảng mười trượng đang ngoi lên trên cát.
Mỗi cử đống của nó đều khiến mặt đất trong một vùng liên tục chấn động, hình bóng của hai người khi so với con quái thú này thì thật nhỏ bé, giống như hai con kiến đang đứng trước một con voi trưởng thành, cản bản không đáng nhắc tới.
Khải Lâm càng rung động trong lòng, khi thấy con vật này có bảy cái xúc tu, so về hình thể và chiều dài với những con sáu xúc tu thì cầng không cần nhắc tới.
Việc xuất hiện cảm xúc trong lòng khiến hắn có chút không thích nghi nhưng bản năng sinh tồn trong người không cho phép hắn phí phạm thời gian vào chuyện này.
Ngay khi ánh mắt con quái thú lướt qua hai người họ, Khải Lâm vội vàng vác Vương Thi Thi lên vai sau đó tức tốc chạy đi.
Khuôn mặt Vương Thi Thi tái nhợt như không còn huyết sắc, nàng cũng không chống cự vì nàng cũng hiểu được tình hình bây giờ.
Không ngừng chạy trốn trong thời gian dài lúc này thể lực của Khải Lâm cũng dần cạn kiệt tuy nhiên con quái thú vẫn không ngừng tuy đuổi. Cảm giác bị theo đuổi như vậy dù bất kì ai chắc hẳn cũng không cảm thấy thoải mái trong lòng.
Rất may sau một đêm chạy trốn cuối cùng ánh sáng ban mai cũng dần xuất hiện, lúc này quái thú như bị ánh sáng dọa sợ lập tức trốn ngay vào dưới cát hoàn toàn biến mất.
Khải Lâm lúc này khuôn mặt tái nhợt đi, nhưng rất may hăn vẫn còn số lượng linh thảo khá lớn vì vậy hắn trực tiếp nhai lấy nhai để số lượng linh thảo này, sau khi đột phá lên luyện thể tầng chín, việc luyện hóa linh thảo trực tiếp trong cơ thể cũng không quá khó với hắn.
Mối nguy cơ này tạm thời được giải quyết, Khải Lâm lúc này mới thở phào ra một hơi.
Rất may sau đó bọn họ tìm được một ốc đảo vì vậy hai người quyết định vào đây nghỉ ngơi, cố gằng hồi phục được phần nào hay phần đấy để có thể chống trọi với đám quái thú có thể xuất hiện khi màn đêm buông xuống.
Thời gian nửa ngày trôi qua, quá trình hồi phục của Khải Lâm cũng gần như hoàn thành, nếu như bản thân hắn có thể tăng cường khả năng hấp thụ linh khí thì việc này sẽ không gian nan như vậy, sau đó hắn thử xâm nhập vào không gian hạt châu nhưng không thành cuối cùng trong lòng hắn cười khổ nhưng hắn cũng dần dần hiểu ra lí do của việc này.
Sau một lúc suy tư cùng những tình cảnh trước đây, rất nhanh hắn đã có câu trả lời cho việc hắn không thể xâm nhập vào không gian trong hạt châu, đó là hắn còn thiếu một thứ gọi là: "Linh hồn".
Vài tháng ở cùng đám người Vương gia hắn cũng phần nào tìm hiểu được về hệ thống tu luyện Ma Pháp.
Cảnh giới được gọi là Pháp Sư vốn dĩ khác hẳn với Thuật Sĩ đó chính là linh hồn và thuộc tính sức mạnh, từ linh hồn mới sinh ra linh thức, tuy nhiên điều này lại hoàn toàn ngược lại với công pháp luyện thể của hắn, cũng vì điều này mà hắn mới đưa ra suy đoán rằng hệ thống Luyện Thể mà hắn tu luyện khác với hệ thống tu luyện Ma Pháp.
Việc này hoàn toàn được chứng minh khi hắn trải qua chiến đấu không ngừng, cùng với quan sát của đám người này.
Sau Pháp Sư chính là Ma pháp sư, chiến sĩ, chiến tướng rồi đến chiến hoàng. Cảnh giới chí cao sau đó được gọi là chiến thần tuy nhiên cảnh giới này có thật sự tồn tại hay không thì không ai biết và có thể nói rõ được.
Gác lại suy nghĩ hắn lại nhìn về phía Vương Thi Thi, mỗi khi nhìn về nữ tử này hắn lại có một cảm giác nói không nên lời, việc này khiến hắn không thể hiểu được.
Sau hơn nửa ngày chữa trị, thân thể nàng cũng dần hồi phục, sau đó hai người lập tức khởi hành.
Trong lúc di chuyển hai người cũng nói tới một vài chuyện, thứ hắn biết thêm về Ma Pháp đó là về Ma thạch.
Ma thạch chính là thứ thiết yếu để tu luyện ma pháp, trong đó ẩn chứa rất nhiều khí tức trời đất, được gọi là Ma khí. Ma thạch chia làm bốn loại gồm: hạ, trung, thượng và cực phẩm. Đẳng cấp của mỗi lại đều như tên gọi của nó, đồng thời mức độ quý hiếm cũng do đó mà quyết định.
"Ở trong Tam Thiên Châu, phẩm chất cao nhất là thượng phẩm ma thạch. Có thể sở hữu loại ma thạch cao cấp này cũng chỉ có ba gia tộc lớn nhưng số lượng thì thật sự rất ít, còn về cực phẩm Ma thạch, nó gần như chỉ được ghi lại trong cổ thư, giống như vật chỉ có trong truyền thuyết xưa nay chưa từng ai thấy qua"
Vương Thi Thi giải thích khá cặn kẽ về vấn đề này, dù sao việc này không phải là bí mật gì.
Nói tới đây nàng do dự một chút sau đó lấy trong túi trữ áo ra hai viên ma thạch đưa cho Khải Lâm.
Tiếp nhận ma thạch cầm vào trên tay lập tức hắn cảm nhận được linh khi khá nồng đậm. Đây là hai viên Ma thạch, gồm một hạ phẩm và một trung phẩm Ma thạch.
"Thứ được gọi là ma khí vốn chính là linh khí, riêng về phần hạ phẩm này thích hợp với những ai mới bắt đầu tu luyện hẳn là luyện thể sẽ rất nhanh, còn về trung phẩm thì linh khí nồng đậm hơn rất nhiều so với hạ phẩm, hiển nhiên không tự dưng mà nó có tên gọi ở đẳng cấp cao hơn như vậy"
Những suy nghĩ này chỉ lóe ra trong đầu, sau đó hắn đưa trả lại Ma thạch trả lại cho Vương Thi Thi.
Thấy hành động của hắn Vương Thi Thi có chút sửng sốt, nàng không ngờ hắn lại có hành động như vậy, phải biết với bất kì ai, việc sở hữu trung phẩm Ma thạch là điều không dễ dàng gì, đối với thực lực nàng nếu như không phải là tiểu thư Vương gia thì đừng nói là sở hữu, sợ là cả nhìn còn không có cơ hội.
Hơn nữa cho dù hắn là Ma pháp sư thì trung phẩm Ma thạch phải là vật phẩm thiết yếu để tu luyện. Vốn dĩ nàng lấy ra đồ vật này là vì muốn cảm ơn hắn một cách thật tâm, dù sao hắn cũng đã cứu mạng nàng, trong túi nàng hiện tại cũng chỉ còn bốn viên.
"Khải đại ca, không cần đâu đây coi như là lời cảm ơn của ta đi, huynh cứ giữ lấy".
Nói xong nàng còn lấy ra một số lượng khá lớn khoảng hơn hai mươi viên hạ phẩm ra thêm cho Khải Lâm.
Thấy vậy Khải Lâm cũng không khách sáo mà lập tức cất đi, việc này khiến nàng có chút không biết nói gì. Dù sao sau một thời gian dài đồng hành dù không tiếp xúc nhiều thì cũng phần nào hiểu biết tính khí của nhau vì vậy nàng cũng không có gì là quá ngạc nhiên.
Đang đi thi Khải Lâm đột nhiên dừng lại ánh mắt hắn nhìn về phía trước, tại đường trân trời hắn phát hiện ra sự biến đổi của địa hình và thảm thực vật.
Thấy hành động của Khải Lâm, Vương Thi Thi cũng nhìn theo, lúc này trên khuôn mặt nàng bỗng nhiên nở lên một nụ cười, nụ cười của nàng rất đẹp, trong đó ẩn chứa sự hồn nhiên của một thiếu nữ tuổi đôi mươi, kết hợp với nhan sắc của nàng thì nụ cười này càng trở nên kinh diễm.
Tuy nhiên Khải Lâm lại có vẻ không để việc đó vào mắt, hắn chỉ chăm chăm nhìn về hướng đó, rồi lại ngước mắt nhìn bầu trời.
Thời gian hẳn không đủ để đi tới đó trước khi trời tối, việc này khiến hắn có chút dự cảm không lành, sự chủ quan của con người hay xuất hiện nhất khi sắp hoàn thành một mục tiêu lớn nào đó, từ đó tự đẩy bản thân vào tình cảnh xấu nhất nếu như không may còn có thể khiến cho sự cố gắng bao lâu tan thành mây khói.
Đây là điều mà Khải Lâm không muốn nhìn thấy nhất rồi chợt như nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Vương Thi Thi đang mỉm cười hắn hỏi một câu khiến cho nàng ngây người, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất.
"Dạy cho ta phương pháp huyết tế!"
Nàng không hiểu Khải Lâm muốn làm gì nhưng vẫn dạy cho hắn, rồi còn không quên nhắc nhở hắn về những nguy hiểm khi sử dụng phương pháp này.
Khải Lâm chỉ gật đầu nhìn bầu trời tối dần, đối với một người chưa tu luyện pháp thuật nào ngư hắn thì có thêm bất kì một vật nào có thể phụ trợ cho dù là phương pháp cực đoan nhất thì vẫn tăng khả năng sống sót dù ở hoàn cảnh nào.
Và hắn dường như có thể cảm nhận được rõ mối nguy cơ này có lẽ đã đến gần.