Chương 14: Chạy Trốn
Chỉ thấy những nơi mà quái thú t·ử v·ong hình thành nhũng vũng máu thịt nhầy nhụa lúc này bỗng nhiên xuất hiện dị biến.
Tại những nơi đó như có một lực lượng kì dị đang thao túng, lúc này đám máu thịt kia rất nhanh được ngưng kết, một con quái thú rất nhanh được hình thành.
Nhưng thứ khiến mọi người kinh hãi đó là con quái thú này cao lớn hơn đám quái thú trước kia, đặc biệt lúc này trên người nó có sáu xúc tua, mà ở xúc tua mới hình thành dần dần hiện ra một cái miệng to, răng nanh khổng lồ.
Một ngọn lửa từ trong miệng nó không ngừng tuôn ra. Dốt cháy hết xung quanh khiến đám quái thú năm xúc tua không ngừng bị thiêu cháy dần dần biến mất. Những con khác không bị thiêu đến thì trực tiếp tự bạo, cũng từ đó những con quái thú sáu xúc tua lại được hình thành, tuy số lượng không nhiều như trước nhưng thực lực lại đại tăng, đặc biệt lúc này chúng lại mang thêm thuộc tính hỏa.
Trong lòng Khải Lâm dao động dữ dội.
"Chúng đang tiến hóa"
Trong đầu hắn lúc này chỉ có thể nghĩ được như vậy, toàn bộ linh thức lúc này bị Khải Lâm ngưng tụ vào đám quái thú.
Đột nhiên một tiếng thét lại vang lên, đó là tiếng thét của thiếu nữ Khải Lâm liếc mắt nhìn qua thì hăn nhíu mày. Người này hắn nhận ra đây chính là thiếu nữ tên Lâm Giai đã chăm sóc hắn khi hắn hôn mê, chỉ thấy thân thể thiếu nữ này bị một cái xúc tua quấn chặt dù ở xa những vân nghe tiếng răng rắc do sương khớp vỡ vụn.
Ánh măt nàng tuyệt vọng rất nhìn liếc nhìn mọi người một cái sau đó nhắm mắt cứ thế cái mồm rộng của quái thú cắn xé lấy thân thể nàng máu tươi phun ra, một sinh mạng cứ thế biến mất.
Một cảm giác khó diễn tả đột nhiên sinh ra trong lòng, nhưng như thường lệ nó cũng lập tức biến mất, đột nhiên ánh mắt Khải Lâm co rút, rất nhanh hắn vội lui lại hơn mười bước rồi mới cố dừng lại.
Tại nơi Khải Lâm vừa đứng một xúc tu lớn mang theo một cố lực lượng mạnh mẽ vung tới như muốn đập c·hết hắn ngay tức khắc. Nếu như không tránh né kịp cho dù với lực lượng thân thể của hắn nếu phải hứng trọn hẳn là lập tức tan vỡ.
Nhìn mọi chuyện xảy ra ánh mắt Khải Lâm ngày càng lạnh, chỉ thấy bàn chân hắn đạp mạnh một kình lực phát ra giúp thân thể hắn bay lên, từ trên không trung một quyền ẩn chứa lực lượng cực lớn, được tung ra tiếp xúc trực tiếp với thân thể quái thú.
Một quyền này khiến quái thú bay ra xa hơn mười trượng, ngay cả thân thể của Khải Lâm cũng bị phản chấn lập tức lui lại.
Thấy được tình cảnh này những người khác đi đều hít một luồng khí lạnh, họ không thể ngờ được chiến lực của người trẻ tuổi này lại cao như vậy, ban đầu hai người Vương Hạo và Lý Gia Kỳ cũng có hiềm nghi về thực lực của hắn, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mặt hai người đều không tự chủ lại mà phải suy nghĩ lại
Ổn định lại thân hình, cảm thấy được sự khó chơi của đám quái thú này, ý định chạy chốn đột nhiên lóe lên trong đầu.
Hắn quay người lại nhìn về phía những người khác, hoàn cảnh của đảm người này cũng hoàn toàn không ổn. Hai vị Pháp sư thì thương tích đầy mình, đám người khác thì càng không cần phải nói. Trong đó người tên Vương Bác bị mất một cánh tay, mặt mũi trắng bệnh, sinh cơ cũng dần biến mất.
"Cứ chiến đấu như này không phải là cách, mấy vị có cao kiến gì không"
Nghe vậy trong chốc lát mọi người đều không thể nói gì, sự việc này mọi người nhất thời cũng không biết phải làm sao. Ngay cả hai Pháp sư kinh nghiệm có thể coi là nhiều nhất cũng là trầm mặc.
Lý Giai Kỳ trầm mặc trong chốc lát, sau đó lên tiếng:
"Chia nhau ra hành động, cố gắng tách đám quái thú này ra tỉ lệ sống sót của chúng ta sẽ cao hơn một chút"
Nghe vậy Khải Lâm sau thoáng chốc suy tính liền gật đầu.
"Không tồi, cứ quyết định như vậy đi! Các người nếu có phương thức liên lạc riêng thì tự chuẩn bị, sau đó chia ra hai hướng mà chạy"
Nghe vậy mọi người đều trầm mặc, sau đó Lý Giai Kỳ nhìn về hướng Vương Thi Thi, trao đổi ánh mắt một cái Vương Hạo rồi vội vung tay ra một đạo kình lực đẩy nàng về phía Khải Lâm chưa để hắn kịp nói gì thì Vương Hạo đã vội lên tiếng.
"Khải Lâm huynh đệ cầu xin người hãy bảo vệ con bé, sự việc hôm nay nếu có thể sống sót nhất định Vương gia sẽ có hậu tạ."
Vương Thi Thi có chút giật mình khi mọi chuyện xảy ra, ánh mắt nàng đỏ lên, đôi môi cắn chặt như muốn nói gì đó. Nàng làm sao không hiểu được ý của đám người này, thực lực của Khải Lâm ai cũng đã nhìn thấy vì vậy đi theo hắn tỉ lệ sống của nàng sẽ cao hơn, còn đám người kia... Nghĩ đến đây nàng không giám nghĩ tiếp.
"Mấy người..."
Nàng định mở miệng thì giật mình lời nói bỗng nhiên dừng lại.
Bàn tay đưa ra đỡ lấy nữ tử một mùi hương bông nhiên phả vào mũi hắn nhưng hắn lại không quan tâm, nhìn khuôn mặt tái nhợt dưới ánh trăng hắn hỏi.
"Ngươi còn có thể chạy không?"
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến nữ tử không khỏi sửng sốt, tâm tư phức tạp trong lòng nàng chỉ có thể gật đầu như tỏ thái độ của mình.
Những việc này nói thì dài nhưng thực chất diễn ra rất nhanh, con quái thú bị đẩy lui lăn mấy vòng dưới mặt đất, bây giờ mới có thể ổn định lại thân hình, lúc này một tiếng rống giận vang lên khiến mọi người giật mình.
Ánh mắt Khải Lâm đảo qua mọi người chỉ gật đầu với họ một cái rồi lập tức kéo nữ tử trong lòng chạy đi. Thấy vậy đám người còn lại cũng lập tức hành động.
Tốc độ dưới sự bạo phát lực lượng thân thể của Khải Lâm phải nói là rất nhanh, chỉ trong vài cái nháy mắt hắn đã chạy ra xa hơn trăm trượng nhưng rồi hắn lập tức dừng lại khi phát hiện nữ tử còn cách khá xa hắn, với tốc độ như này việc chạy trốn là không khả thi.
Thấy vậy hắn không suy nghĩ gì nhiều, ngay khi Vương Thi Thi đuổi kịp, Khải Lâm lập tức dơ tay ra, bàn tay hắn vòng qua eo của nàng sau đó nhấc bổng lên.
"Ngươi..."
Vương Thi Thi có chút hốt hoảng, vội thốt lên.
Vác nàng trên vai, Khải Lâm không quan tâm đến trạng thái của nàng mà lập tức chạy đi, tốc độ bộc phát, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
Trong lúc chạy đi khuôn mặt hắn vẫn không hiện ra cảm xúc gì, ngay cả một lời cũng không nói, mãi cho đến một lúc sau cảm giác được đám quái thú như bị cắt đuôi hắn mới dừng lại.
Bỏ nữ tử xuống đất linh thức hắn lại tỏa ra thêm lần nữa, sau khi xác định nơi đây an toàn, bản thân hắn mới thở vào.
Vương Thi Thi bên cạch hắn thì lại cảm thấy có chút không thoải mái, đây là lần đầu nàng bị nam nhân vác như vậy, hơn nữa trong lúc vác nàng trên vai hai tay hắn còn không ngừng bóp chặt mông của nàng dẫn đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy hai bên mông ê ẩm không được thoải mái.
Đồng thời nàng cũng rất lo lắng cho đám người kia.
Đối với Khải Lâm thì hắn không biết suy nghĩ của Vương Thi Thi, hành động của hắn vốn là có lí do chính đáng, hắn chỉ muốn giũ chặt nàng để không khiến nàng rơi ra ảnh hưởng tới chạy trốn.
"Vương tiểu thư, cô có la bàn chứ?"
Khải Lâm bỗng nhiên hỏi
Nhìn vào khuôn mặt trước mắt sau một lúc nàng mới gật đầu.
"Có"
Nói xong, nàng đưa tay vào trong ngực lôi ra một cái la bàn và một tấm bản đồ đưa cho Khải Lâm.
"Đây là la bàn và một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này là do các thế hệ của Vương gia đã vào đây vẽ lại, nơi của chúng ta không ở trên bản đồ vì nghe nói nới đây chưa từng ai dám đi vào nên bản đồ căn bản không được ghi lại,..."
Khải Lâm mất một lúc khá lâu để tiếp thu hết những thứ mà nữ tử này nói. Đột nhiên hắn mở miệng.
"Vương tiểu thư, những vật này tạm thời ta giữ lại sau khi rời khỏi đây sẽ trả lại cho cô, được chứ?"
Nghe vậy nữ tử chỉ gật đầu cười khổ.
"Khải Lâm đại ca, huynh có thể gọi ta là Thi Thi, ba chữ Vương tiểu thư thật sự không xứng với thân phận của huynh"
Nghe vậy hắn cũng chỉ gật đầu, lướt qua bản đồ rồi xem la bàn một cái hắn mở miệng.
"Chúng ta chuẩn bị đi tiếp thôi"
Nghe vậy, nữ tử có chút mất tự nhiên, khuôn mặt nàng dưới ánh trắng mập mờ cũng không che dấu được chút sắc hồng hiện ra.
Nhưng ngay lúc này trong lòng Khải Lâm khẽ động, hành động của hắn lập tức chậm lại.