Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 121: Phát Giác




Chương 121: Phát Giác

Vương Thi Thi có chút lo lắng quan tâm hỏi nhưng nàng lập tức phát giác từ phía xa có người đi tới.

Tại một hướng khác cách chỗ hai người hơn ngàn trượng có bảy thân ảnh đang nhanh chóng hướng về phía này mà đi tới.

"Lạc Nguyên, ngươi phát giác ra chuyện gì à?"

Giọng nói nhỏ nhẹ của một nữ tử vang lên.

"vèo vèo"



"Công chúa ta phát giác ra phía trước có một cỗ khí tức quen thuộc, hình như là Thi muội"

Đây đúng là nhóm người Lạc Nguyên, mà nữ tử hỏi chính là Tố Như công chúa của Đông Hải.

Nghe Lạc Nguyên trả lời, Tố Như có chút không cam tâm, khuôn mặt có vẻ không quá thoải mái.

"Nữ nhân kia ruốt cuộc có sức hút như thế nào mà năm người các ngươi đều say mê ả đến như vậy?"

Giọng nói có chút chanh chua của Tố Như vang lên khiến cho hai người đi bên cạnh nàng cùng năm người đến từ An Nam thành trong nhất thời không biết nói như thế nào, chỉ có thể im lặng không đáp.

Thấy tình cảnh như vậy cô công chúa này khì mũi tỏ ý không hài lòng, nhưng ánh mắt không nhịn được mà cúi mặt cuống ánh mắt đảo qua bộ ngực của nàng rồi tự nhủ.

"Cùng lắm chỉ to hơn ta có một chút"

Hành động nhỏ của nàng không thể che dấu được mấy người bên cạnh khiến cho một đám nam tử không nhịn được mà lắc đầu bất đắc dĩ.

Nhóm người nhanh chóng bay trên trời cuối cùng nhanh chóng dựa vào khí tức cảm nhận được mà đáp xuống phía dưới.

Vương Thi Thi lúc này mới bước vài bước sau khi xuống khỏi lưng Tiểu Lâm ngay khi nàng phát giác thì từ phía xa có tiếng gọi vang lại.

"Thi Thi thật sự là muội"

Lạc Nguyên vui mừng nhanh chóng bước tới.

Nhưng ánh mắt hắn lúc này bỗng nhiên đảo qua người phía bên cạnh nàng lập tức bước chân dừng lại, khuôn mặt lập tức có sự biến hóa.

Vốn đang hướng về phía Vương Thi Thi nhưng lúc này hắn bỗng nhiên đổi hướng.

"Ngươi, ngươi..."

Nhìn thấy bộ dáng của Lạc Nguyên, đám người phía sau lập tức đi tới, sau khi nhìn thấy bên cạnh Vương Thi Thi có một nam tử khắp người máu me thì không khỏi sửng sốt.

Tố Như thấy vậy bất chấp việc Khải Lâm đang đứng đó mà hướng ánh mắt khiêu khích Vương Thi Thi.

"Thi Thi tiểu thư, chỉ mới tách ra một thời gian vậy mà ngươi lại cùng nam tử khác ân ái một cách lộ liễu như vậy thật khiến cho những người theo đuổi ngươi không tránh được cảm giác trạnh lòng".

Lời nói không chút khách khí của Tố Như công chúa khiến cho sắc mặt Vương Thi Thi dần dần trở nên lạnh lẽo.

Lạc Nguyên thấy vậy thì lập tức ho nhẹ sau đó hướng về phía Khải Lâm.

"Khải Lâm huynh, đã lâu không gặp, quả thật đã rất lâu rồi"

Khuôn mặt Khải Lâm sau khi đảo qua mọi người một lượt nhưng sau đó thì nghe được lời chào của Lạc Nguyên thì lập tức suy tư, sau một hơi thở khuôn mặt hắn lập tức nở nụ cười tươi tắn.



"Thì ra là Nguyên huynh, đúng là đã rất lâu chúng ta không gặp rồi!"

Lời nói của Khải Lâm khiến Lạc Nguyên nhíu mày, đồng thời Vương Thi Thi cũng cảm giác được tính cách của Khải Nguyên có chút không đúng, vì vậy trong lòng cũng có chút suy nghĩ.

Lạc Nguyên mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng quay lại hướng về phía mấy người phía sau.

"Nào nào, công chúa cùng mấy vị để ta giới thiệu vị này chính là Khải Lâm trong lời nói của ta trước đây của ta, là đệ nhất nhân trong tất cả những người cùng thế hệ mà ta đã gặp".

Mọi người nghe vậy thì ánh mắt liền hiện ra vẻ đánh giá đối phương, điều này khiến Khải Lâm có chút không thoải mái, nhưng hắn cũng rất sảng khoái hướng về phía mấy người gật đầu, khuôn mặt rất hòa ái.

Mọi người thấy rõ được Khải Lâm chỉ là một Ma Pháp Sư sơ kì thì khuôn mặt có chút nghi ngờ, ánh mắt nhìn lại về phía Lạc Nguyên, chờ đợi câu giải thích của hắn, tuy nhiên đáp lễ với Khải Lâm chính là thứ không thể thiếu.

Khải Lâm chỉ khoát khoát tay.



"Không có gì, chỉ là đồn thổi mà thôi, chuyện này cũng không có gì đáng nói"



Nhìn bộ dáng hào sảng của đối phương thì khuôn mặt Vương Thi Thi lập tức cảm giác có gì đó không đúng, đồng thời Khải Lâm đứng đó còn có nhiều lúc lại dùng ánh mắt có chút tà dâm nhìn về phía vòng ngực của Tô Như.

Mặc dù như vậy những người khác khi nhìn tới Khải Lâm chỉ có thực lực Ma pháp sư sơ kì thì ánh mắt không khỏi có chút không xem trọng hắn, nhưng bên ngoài lại không để lộ ra một chút tâm tư trong lòng.

Nhưng nếu như Vương Thi Thi trước đây mà nhận ra tu vi chân chính của Khải Lâm thì nàng hẳn sẽ lập tức nhận ra điều không đúng.

"Các vị chúng ta gặp nhau cũng coi như là có duyên chi bằng cùng nhau đồng hành trên chặng đường tiếp theo, không biết các vị thấy như thế nào?"

Khải Lâm bỗng nhiên lên tiếng.

Điều này khiến Vương Thi Thi nghi hoặc trong lòng, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến nàng cảm nhận được Khải Lâm trước mắt rất khác so với nàng biết tuy nhiên nàng cũng không xác định vì vậy cũng không nói gì.

Tố Như nghe vậy thì sắc mặt có chút không tốt, từ đầu nàng vẫn luôn chú ý tới đối phương luôn để mắt liếc qua ngực nàng điều này khiến nàng rất không thoải mái, vì vậy hình ảnh của đối phương trong mắt nàng đã không tốt.

Lạc Nguyên bên cạnh cũng không biết nên nói như thế nào, hắn cũng cảm thấy Khải Lâm trước mắt có chút khác so với người hắn đã gặp trước đây.

"Chúng ta vô duyên, cáo từ".

Tố như lạnh mặt nói, sau đó lạnh lùng quay mặt rời đi.

Khải Lâm thấy vậy thở dài, sau đó đi tới cạnh Vương Thi Thi, dang tay ra định ôm nàng vào lòng nhưng ngay lập tức nàng vội lui lại.

"Khải Lâm, lệnh bài thân phận của huynh ở đâu?"

Giọng nói có chút băng lãnh vang lên, vốn dĩ nàng hỏi ra câu này là bởi vì Tiểu Lâm bên cạnh khi nhìn về Khải Lâm lại dường như có chút khác lạ.

Câu hỏi của Vương Thi Thi khiến cho mấy người đang định bước đi lập tức dừng lại, ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn về phía Vương Thi Thi.

Vương Thi Thi tự nhiên không quan tâm tới mấy người này, trong đầu nàng suy nghĩ lập tức xoay chuyển, trong đầu suy nghĩ qua mọi chuyện một lượt, nhưng đột nhiên Khải Lâm ở một bên không chút lấy do dự lấy ra lệnh bài mà đưa cho nàng.

Thấy vậy Vương Thi Thi lập tức biến sắc liền lui lại rất nhanh, mấy người xung quanh thấy vậy cũng không chút do dự mà lui lại theo.

Điều này khiến Khải Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, vội vàng hỏi.

"Thi Thi muội làm sao vậy?"



Ánh mắt có vài phần sắc lạnh, giọng nói lập tức trở bên băng lãnh.

"Ngươi không phải Khải Lâm, ngươi là ai?"

Sở dĩ nàng hỏi như vậy đó là vi trong kí ức nàng Khải Lâm là một người rất cẩn thận, mặc dù hai người từ trước đã có sự thân thiết nhất định nhưng nàng biết Khải Lâm vẫn rất cẩn thận, hắn căn bản không thể để đưa ra đồ vật của bản thân nếu như không biết ý đồ của người khác, cùng với việc hắn nhanh chóng xuất hiện dù hai người đã di chuyển rất nhanh từ trước cùng với cách nói chuyện cùng phong thái của hắn đã khiến nàng đưa ra suy đoán như vậy.

Tố Như bên cạnh vốn không ưa gì Vương Thi Thi khiến cho nàng lúc này lại có hướng suy nghĩ khác.

"Ngươi muốn đi cùng chúng ta cũng không cần phải tổn thương người tình nhỏ của người như vậy chứ?"

Vừa nói nàng vừa dùng ánh mắt chêu trọc nhìn về đối thủ của mình.

Còn về Lạc Nguyên thì không cho là như vậy, qua một thời gian dài như vậy hắn cũng phần nào hiểu được tính cách của nữ tử trước mắt vì vậy khuôn mặt cũng hiện lên một chút ngưng trọng.

"Thi Thi chuyện này là như thế nào?"

Vương Thi Thi cũng không hiểu rõ được tình hình chỉ là nàng vẫn tin vào trực giác của mình vì vậy nàng cũng không giải thích gì.

"Ta cũng không rõ, chỉ là...."

"G rào"

Tiểu Lâm đang nhìn chằm chằm vào Khải Lâm với ánh mắt có chút khiêu khích nhưng cũng có chút mê mang.

Âm thanh từ Tiểu Lâm phát ra lúc này nhóm người mới để ý tới Tiểu Lâm đang đứng phía không xa, điều này khiến Tố Như hai mắt sáng lên.

"Ma thú cấp cao, để nó làm tọa kỵ cho ta thì đúng là không có gì bằng".

Mấy người nghe vậy ngây người, từ đầu cô công chúa này vẫn căn bản không để Khải Lâm vào trong mắt, vì vậy nàng cũng không quá để ý tới chuyện của hai người.

Khải Lâm nghe vậy thì khuôn mặt nở nụ cười.

"Đây là tọa kỵ của ta nếu như công chúa thích thì ta tặng cho công chúa vậy"

Tố Như nghe vậy thì bộ mặt có chút cổ quái, nhưng không để nàng đáp lại thì Tiểu Lâm đã bộc phát khí tức.



Một dao động không gian mạnh mẽ từ trên người Tiểu Lâm bùng phát ra, khiến cho đám người giật mình, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Tiểu Lâm.

"Ma thú cấp bảy".

Tiếng kinh hô của mọi người vang lên.

Răng nanh lộ ra, Tiểu Lâm nhanh chóng lao về phía phía Khải Lâm mà t·ấn c·ông, bộ dáng dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Nghiệt súc"

Khải Lâm hô vang lên, sau đó một tay vung ra trực tiếp đánh bay Tiểu Lâm ra xa, nhưng lập tức Tiểu Lâm lại nhanh chóng lại lao tới, một người một thú trực tiếp lao vào cào xé lấn nhau.

Vương Thi Thi thấy vậy thì lập tức hét lớn.

"Tiểu Lâm mau chạy chúng ta không phải đối thủ của người này"





Nàng nhớ tới lời nhắc trước khi rời đi của Khải Lâm thì khuôn mặt hiện ra vẻ kh·iếp sợ.

"Nếu như gặp lại người mà Tiểu Lâm không thể khống chế được bản tính thì nhất định phải nhanh chóng tránh đi, muội không phải là đối thủ của nó"

Câu nói đó trước đây Vương Thi Thi vẫn luôn nhớ trong lòng, vì vậy nàng lúc này đã hoàn toàn xác định suy đoán của bản thân.

Tiểu Lâm nghe vậy thì trong lúc lao tới t·ấn c·ông Khải Lâm thì quỹ tích di chuyển liền thay đổi, sau đó vôi vàng hướng về phía Vương Thi Thi.

Vương Thi Thi nhanh chóng leo lên lưng nó, khuôn mặt ngưng trọng thúc dục.



"Mọi người lập tức chạy mau, chúng ta không phải đối thủ của người này".

Nhìn bộ dáng của nàng mọi người cũng trực tiếp biến sắc, họ không phải kẻ ngu nhìn đối phương dễ dàng đánh bay một ma thú cấp bảy mà không vận dụng ma pháp thì biết thực lực của Khải Lâm rất mạnh vì vậy cũng nhanh chóng lui lại.

"Là linh thể cấp bốn?"

Câu hỏi của Tố Như công chúa vang lên, sau đó nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Vương Thi Thi.

Lạc Nguyên cũng nhíu mày, nhưng nghe vậy thì cũng gật đầu, bọn họ cũng không phải lần đầu nhin thấy linh thể hóa hình vì vậy lập tức có suy đoán.

Vừa nãy Tố Như mặc dù châm chọc Vương Thi Thi nhưng chính nàng cũng luôn chú ý tới Khải Lâm, chỉ là bề ngoài nàng làm ra bộ dáng không chút xem trọng đối phương mà thôi.

Khải Lâm phía đối diện không xa khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống khi nhìn thấy mấy người kia chạy đi, nhưng trên mặt lại nở ra một nụ cười quỷ dị.

"Muốn chạy"

"loẹt xoẹt"

"ầm"

Bàn tay hắn vung ra lập tức không gian xung quanh gần như bị phong tỏa lại, từ bốn phương tám hướng mọi người lập tức cảm nhận được một sự áp bức khủng kh·iếp đang nghiền ép thân thể mình.

"Không phải, đây không lẽ là...?"

.....

Trong quảng trường thánh địa ba lão già lập tức mở mắt, khuôn mặt cũng hiện ra vẻ kinh hãi, ánh mắt nhìn nhau.

Thương Thiên bàn tay vung ra lập tức cắt ngang hình ảnh trên quảng trường sau đó viết lên hai chữ Tố Như.

Chính họ cảm giác được không gian trong không gian kia bị phong tỏa sau đó trực tiếp đẩy ý thức theo dõi của ba người đi ra ngoài đúng vào lúc ba người chú ý tới mấy người Tố Như.

Với thân phận của nàng nếu như xảy ra chuyện gì thì thánh địa cũng rất khó ăn nói với những người ở Đông Hải, hơn nữa người của thánh địa lúc nào cũng phải được ưu tiên lên hàng đầu.

Hình ảnh dần hiện ra, lập tức từ thạch bia hình ảnh một nhóm người đang bị không gian giam cầm hiện ra.

Bên trong, đám người lúc này rất chất vật, hẳn là họ đã trải qua giao thủ được một lúc, lúc này trên cơ thể của từng người đều dính đầy máu tươi thân thể chật vật.

Một người trong đó chính là nam tử họ Đinh của Đông An Nam thành lập tức lấy ra lệnh bài bóp nát nhưng không gian truyền tống đưa hắn đi căn bản không xuât hiện điều này khiến cho mọi người kh·iếp sợ mà còn lộ ra một vẻ tuyệt vọng.

"haha, một đám sâu kiến lại dám chạy trốn trước mặt bổn tọa".

Ba lão già bên ngoài thấy vậy thì khuôn mặt biến sắc.

"Linh thể cấp năm, sao sao có thể"

Cả ba đều hiện ra vẻ mặt khó coi, sau đó một đạo truyền âm trực tiếp được gửi đi, ba người lúc này không khác gì ngồi lên đống lửa.

Trong quảng trường lúc này tiếng xôn xao đang vang lên khắp nơi, nhưng đa số trong đó chính là hả hê và cười lạnh.