Chương 120: Linh Thể cấp Chiến Sĩ
Vương Thi Thi ánh mắt ngưng trọng, vội vàng truyền âm cho Khải Lâm.
"Cẩn thận, tên này tên Cảnh Tâm, trước đây hắn thuộc một phương thế lực của Lạc Việt đại lục nhưng sau đó lại đầu quân cho thế lực phương Bắc thần bí, trước đây ta từng giao thủ với hắn một lần, thần thông của hắn rất quỷ dị,..."
Vương Thi Thi nhanh chóng nói lại tất cả thông tin mà nàng biết cho Khải Lâm.
Khải Lâm nghe qua một lượt vốn ban đầu hắn không quan tâm cho lắm nhưng rất nhanh cả người hắn lạnh đi, một cảm giác đáng sợ hiện lên trong lòng.
"Muội nói hắn tên là gì?"
Giọng nói có chút ngưng trọng của Khải Lâm vang lên.
"Cảnh Tâm"
Vương Thi Thi ánh mắt có chút mê mang không hiểu ý trong câu nói của Khải Lâm.
"Hắn xếp hạng thứ bao nhiêu?"
Vương Thi Thi lại càng không hiểu nhưng cũng vội vàng lấy lệnh bài ra bên ngoài tra xét, nhưng rất nhanh ánh mắt nàng lại càng không hiểu.
"Ta không thấy được tên của hắn".
Nghe vậy, cảm giác không ổn trong lòng Khải Lâm lại càng không ổn, hắn đã nhận ra được tên này là một linh thể dị năng, nhưng linh thể này khi xuất hiện đã mang theo một luồng áp bức khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, hẳn là không phải linh thể cấp bốn.
Sở dĩ hắn xác định như vậy đó là vì từ trước hắn căn bản không nhìn thấy cái tên Cảnh Tâm này, đồng thời người này cũng đường đường chính chính bước vào vì vậy hắn căn bản không phải là người có ý đồ như hai tên của Cáp Nhĩ gia tộc kia, như vậy linh thể hóa hình chính là đáp án chính xác nhất.
Mà nguy hiểm hơn đó chính là việc hắn suy đoán đây chính là Linh thể cấp năm, với số lượng linh thể cấp thấp giảm mạnh thì những linh thể cấp cao xuất hiện cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát nhưng cũng khiến Khải Lâm đổ mồ hôi lạnh, đây cũng là từ số điểm của việc thu thập linh thể cấp năm mà đạt được.
Một vạn điểm cũng có thể cho thấy được thực lực của những kẻ này thật sự rất đáng sợ.
"Khi ta ra tay thì muội lập tức chạy chốn, ta sẽ đi tìm muội sau".
Linh niệm của hắn lập tức truyền qua cho Vương Thi Thi, nghe vậy nàng mặc dù có chút sững sờ nhưng cũng gật đầu tán đồng, nàng rất thông minh vì thế khi nghe giọng nói có chút nhưng trọng của Khải Lâm thì biết lúc này không nên hỏi nhiều, cả người nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trạng thái tốt nhất.
"vèo vèo"
Hai thân ảnh phía sau Cảnh Tâm lao nhanh tới áp sát vào người Khải Lâm.
Thấy vậy thân ảnh hắn cũng nhanh chóng máy động, tiếng giao kích nhanh chóng vang lên.
Vương Thi Thi thấy vậy thì cũng nhanh chóng lao lên, nhưng thân ảnh của nàng lập tức dừng lại, khuôn mặt có chút do dự như có chuyện gì đó liền vội vàng quay người.
Với thương thế chưa hoàn toàn hồi phục thì tốc độ của nàng lúc này thật sự rất không ổn, nhưng Khải Lâm đã có suy tính từ đầu.
Tiếng hổ gầm vang lên, Tiểu Lâm suất hiện mặc dù trạng thái có chút không hài lòng nhưng cũng nhanh chóng lao tới nhấc Vương Thi Thi lên người sau đó lao nhanh về phía trước.
Vương Thi Thi có chút sửng sốt nhưng rất nhanh nàng hồi phục lại, suy nghĩ một lát thì cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả.
"Cảm ơn"
Âm thanh nhỏ nhẹ của nàng vang lên khiến cho bộ dáng không phục của Tiểu Lâm có chút hòa hoãn lại, nhưng chung quy tốc độ vẫn không chậm lại chút nào.
Hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Khải Lâm vì thế lúc này hắn mới có thể toàn tâm toàn ý đối phó những linh thể ở đây.
Tuy nhiên Khải Lâm đã có chút xem thường những linh thể này, tâm cơ và tầm nhìn của chúng đã phát triển không kém gì nhân loại bình thường.
Ngay khi thấy Vương Thi Thi cùng Tiểu Lâm chạy chốn thì Cảnh Tâm lập tức đuổi theo.
Thấy vậy Khải Lâm không chút do dự điều khiển Quyền Trượng lao ra, nhanh chóng chặt đứt ý đồ đuổi theo của Cảnh Tâm.
Vẻ mặt của Cảnh Tâm lập tức giận giữ khi bị chặn lại, quay phắt đầu nhìn hướng Khải Lâm lập tức khiến cả người hắn lạnh lẽo lại da gà nổi hết lên.
Dựa vào cảm giác áp bức này khiến Khải Lâm hắn có một suy đoán đáng sợ về thực lực của cấp bậc linh thể này.
"Không lẽ linh thể cấp năm này có thực lực ngang với Chiến Sĩ của giới ma pháp"
Da gà toàn thân hắn nổi lên một cách đáng sợ, trong suốt hai vòng này thì Khải Lâm hắn căn bản chưa từng đối mặt với bất kì uy h·iếp khủng bố nào điều này khiến hắn cho rằng việc tiến bước vào vòng cuối không quá khó khăn nhưng đâu ngờ tạo hóa chêu ngươi khiến hắn phải đối mặt với loại tồn tại khủng bố này.
"Phốc phốc"
"Lẹt xét"
"ầm ầm ầm ầm"
Quá trình giao thủ với hai linh thể cấp bốn không gây khó khăn cho hắn do đã có kinh nghiệm và thủ đoạn từ trước, vì vậy chỉ sau vài chục chiêu giao thủ Khải Lâm hắn nhanh chóng giải quyết chúng.
Số điểm hắn tăng lên hơn hai trăm điểm nhưng số điểm này quá nhỏ căn bản không thể tăng lên thứ hạng.
Đúng lúc này Cảnh Tâm dùng ánh mắt oán độc nhìn vào Khải Lâm, Khải Lâm biết linh thể hóa hình này chính là dựa vào ý thức của từng người mà tạo ra, hiển nhiên lần này là dựa vào ý thức của Vương Thi Thi mà người này xuất hiện vì đối với Khải Lâm hai người căn bản không quen biết đối phương.
Cảnh Tâm hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng tiếp cận Khải Lâm, bàn tay hắn máy động từng làn sương trắng lập tức bao phủ Khải Lâm.
"Huyễn cảnh không gian"
Trong đầu Khải Lâm lập tức hiện ra suy nghĩ này, điều này khiến hắn kh·iếp sợ.
Hắn thật không ngờ rằng linh thể cấp năm lại có thể trực tiếp thi triển pháp thuật cấp độ cao như vậy điều này phá vỡ sự hiểu biết nông cạn của Khải Lâm hắn với những tồn tại khác người này.
Đứng trong làn sương khói mờ ảo toàn bộ linh thức của Khải Lâm dường như bị áp chế hoàn toàn, tình trạng hắn lúc này không khác một người phàm đang đối đầu với ma pháp sư.
"vù"
"vù vù"
Âm thanh di chuyển liên tục nhưng Khải Lâm hắn căn bản không thể xác định rõ phương hướng của đối phương.
"ầm"
"phốc"
Một thủ chảo từ phía sau lưng với tốc độ cực nhanh lao tới đánh mạnh vào lưng Khải Lâm khiến hắn bị bay ra xa, một ngụm máu tươi lập tức phun ra, do một trưởng này quá mạnh khiến cho cả người hắn có chút uể oải, chiến lực tự thân lập tức bị hạ xuống không ít.
Bị dính một quyền do bản thân không kịp phản ứng, nhưng hắn không muốn chịu thiệt thêm lần thứ hai vì vây Quyền Trượng lập tức được thi triển, nhưng lúc này Khải Lâm lại cảm thấy căng thẳng tột độ khi hắn phát hiện ra được cả tác dụng của Quyền Trượng cũng bị giảm đi gần như hoàn toàn, điều này khiến hắn lạnh người.
Tuy nhiên cũng không phải là toàn bộ, vì thế dưới tác dụng của Quyền Trượng vẫn giúp Khải Lâm quan sát được khoảng cách hơn hai mươi trượng, nhưng với khoảng cách này đối với một linh thể đạt tới cấp Chiến Sĩ thì căn bản không có tác dụng.
Dựa vào đây Khải Lâm cũng phần nào hiểu được sự chênh lệch không thể bù đắp của hai cấp bậc Ma Pháp Sư và Chiến Sĩ.
Âm thanh quỷ dị lại tiếp tục vang lên, lần này tốc độ công kích lại diễn ra nhanh hơn rất nhiều .
"Phốc, phốc, phốc"
Khải Lâm liên tiếp b·ị đ·ánh vào người ba quyền mặc dù hắn đã có phát giác trước nhưng với khoảng cách này căn bản không thể né tránh, ba ngụm máu tươi liên tiếp phun ra, nhuộm đỏ cả y phục của hắn.
Liên tục bị công kích mà không thể hoàn thủ khiến cho Khải Lâm cảm giác cay cú trong lòng, nhưng hắn vẫn phải cố gắng bình tĩnh lại, trong những tình trạng như vậy thì càng nóng vội sẽ càng nguy hiểm.
Trong đầu hắn lúc này lại nhanh chóng lưu chuyển rất nhiều ý nghĩ nhưng những đòn công kích khiến hắn không thể nào tập chung được, chỉ trong vài hơi thở thân thể Khải Lâm lại phải chịu thêm bốn đòn công kích, nhưng hắn chỉ có thể đỡ được một đòn, cả người hắn uể oải đi không ít.
Hắn không phải không suy nghĩ tới việc trốn vào hạt châu hay sử dụng Hồn Thương nhưng nếu như vậy tỉ lệ vào vòng ba hay thậm chí thông qua nó sẽ là điều gần như không thể xảy ra.
Chui vào hạt châu chạy trốn thì rất nhanh hắn có thể tụt khỏi top một trăm còn việc sử dụng Hồn thương sẽ khiến cơ thể hắn suy yếu đến cực hạn căn bản sẽ không thể tiếp tục chiến đấu ở vòng cuối này.
Vì vậy đây không phải là cách tối ưu.
Lúc này cả người Khải Lâm đã máu me đầy người, nhưng tâm tình hắn lại dường như có sự biến hóa, bàn tay hắn nắm chặt quyền trượng trong tay, hai mắt nhanh chóng nhắm chặt lại.
Đứng giữa làn ranh sinh tử, bản năng sát thủ ngày đó của hắn lại bắt đầu trỗi dậy.
Hơn hai năm sinh sống và tu luyện cùng chiến đấu với rất nhiều sói và động vật máu lạnh Khải Lâm dường như đã hình thành một bản tính hoang dã, nhưng vì theo thời gian cùng việc tu luyện ma pháp khiến cho bản năng đó bị che đậy đi.
Bản năng của những loài động vật máu lạnh chính là từ phong cách săn mồi, chiến đấu và phản xạ của chúng, mọi thứ phải bình tĩnh, nhưng phải nhanh gọn dứt khoát điều này yêu cầu sự tập chung cao độ và phản xạ chính xác đến gần như như tuyệt đối.
Hai mắt Khải Lâm ngay khi nhắm chặt, tâm tình và nỗi đau trên cơ thể liền bị hắn sử dụng sức mạnh tạm thời quên đi.
Tâm cảnh bình lặng cùng với khả năng quan sát mọi thứ trong phạm vi hai mươi trượng lập tức cảnh vật xung quanh của Khải Lâm bắt đầu chậm đi.
Sở dĩ mọi thứ vẫn bình thường căn bản không chậm đi, mà cảm giác này chính là tốc độ quan sát và phản ứng của Khải Lâm hắn đã tăng lên không ít.
Một loại tâm cảnh kì dị bỗng nhiên hiện ra trong lòng Khải Lâm, mọi chuyện trong mắt hắn dường như đang bắt đầu sáng tỏ dần, một cảm giác thông suốt lại hiện ra giống như trong ngày đó hắn đứng trên mạn thuyền nhìn trời nhìn biển, tất cả mọi thứ lúc này đã nằm gọn trong mắt hắn.
Nhưng cũng vì tâm cảnh này xuất hiện khiến Khải Lâm phát hiện ra một điều khiến hắn có dự cảm không ổn.
Từng đạo công kích vẫn liên tục xuất hiện nhưng Khải Lâm lúc này lại dễ dàng né tránh sau đó dựa theo sự quan sát tinh tế hắn lập tức phát giác ra điểm yếu của tầng sương mù này, nó căn bản không phức tạp như hắn tưởng, mà lại đơn giản một cách không thể đơn giản hơn, chỉ là bản thân hắn vì bị t·ấn c·ông liên tục khiến bản thân trước đây không nhận ra.
Trên mi tâm của Khải Lâm, ấn kí Ma Pháp Sư lóe lên, một vòng mặt trời từ trán hắn lóe lên, nhiệt độ bốn phía lúc này nhanh chóng thay đổi, tầng sương mù chỉ trong vài cái nháy mắt đã biến mất, đồng thời lực công kích cũng vì đó mà yếu dần cuối cùng biến mất.
Mặc dù thoát khỏi huyễn cảnh nhưng Khải Lâm không hiện lên chút thả lỏng nào vì hắn phát hiện Cảnh Tâm kia đã hoàn toàn biến mất, dự cảm không tốt lại nhanh chóng hiện lên.
Tại một nơi cách xa Khải Lâm hơn ba mươi dặm Tiểu Lâm đang cùng Vương Thi Thi chạy chốn bỗng nhiên tốc độ dừng lại.
Trước mắt hài người Khải Lâm đang cầm thương cả người dính đầy máu tươi, hơi thở có chút suy yếu đang nhìn hai một người một hổ này mỉm cười.
Vương Thi Thi thấy vậy thì khuôn mặt biến sắc, sau khi Tiểu Lâm vừa dừng lại thì nhanh chóng chạy lại quan tâm hỏi.
"Huynh không sao chứ?".