Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 122: Nhất Kích Tất Sát




Chương 122: Nhất Kích Tất Sát

Trong bí cảnh.

Mọi người lúc này đã rơi vào trạng thái suy yếu, dưới một đợt công kích mạnh mẽ của một Chiến Sĩ thì những người nơi đây chỉ có tu vi Ma Pháp Sư căn bản không thể đón đỡ.

Linh thể cấp năm kia nhìn toàn cảnh trước mắt khuôn mặt lập tức lộ vẻ chêu chọc cùng cuồng tiếu.

"haha, một đám phế vật, suốt hơn ngàn năm nay các ngươi phong ấn linh thể cấp cao chúng ta để chúng ta tận mắt chứng kiến những kinh thể nhỏ bé kia bị các người không ngừng thôn phệ, liệu rằng các ngươi đã từng nghĩ tới việc ngày hôm nay chính các ngươi bị con mồi của mình cắn trả lại?"

Mặc dù cuồng tiếu nhưng trong giọng nói của linh thể này lại ẩn chứa sự lạnh lẽo khiến người khác chỉ cần nghe qua đã cảm thấy lạnh cả người.

Linh thể sát khí nổi lên, trông không khác gì một Chiến Sĩ nhân loại đang tức giận mà bạo phát khí tức.

Ở phía xa xa, Vương Thi Thi ánh mắt cực kì kinh hãi, nàng cũng bị một chiêu đánh bay ra xa, ngay cả Tiểu Lâm cũng bị một đòn khiến máu me không ngừng chảy ra.

Trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ cách để Tiểu Lâm chạy chốn dù sao đây cũng là tọa kỵ của Khải Lâm vì vậy nàng chỉ nghĩ bảo hộ nó, vì chính nàng hay bất kì ai lúc này cũng không thể chạy thoát.

Bỗng nhiên từ phía xa một giọng nói thanh thúy vang lên.

"Giữ chân hắn một lát, ta có cách để giữ chân linh thể này trong chốc lát"

Giọng nói này chính là của Tố Như, nàng dù sao cũng là công chúa của Đông Hải, vật bảo mệnh chắc chắn là có.

Nghe vậy những người xung quanh lập tức lĩnh hôi ý nghĩa trong câu nói của nàng, mặc cho thương thế trong người lập tức đứng dậy.

Trên người Vương Thi Thi từng tầng hào quang độc tố không ngừng bạo phát vòng quanh cơ thể nàng tạo thành một vòng phòng hộ dày đặc, đồng thời phía xa đám người Lạc Nguyên cũng tế ra pháp bảo phòng thân.

Từng vòng hào quang lập tức xuất hiện khiến khu rừng này hiện lên rất nhiều màu sắc ma pháp, cơ thể của nhóm người Lạc Nguyên lúc này hiện ra một tầng năng lượng ma pháp bao quanh cơ thể, nhìn qua cũng biết chúng tăng lên khả năng phòng thủ của cơ thể.

Những chuyện này chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Nhìn thấy nhóm người đã chuẩn bị cho chiến đấu Khải Lâm từ phía xa lập tức lao tới, một nụ cười lộ ra hàm răng trắng bóng trông rất dữ tợn.

Tố Như thấy mọi người như vậy thì cũng không chút chần chừ từ bàn tay lấy ra chiếc vòng bạc đang đeo sau đó kết ấn quyết.

Lúc này thế t·ấn c·ông của Khải Lâm đã áp sát, một đạo kình lực mạnh mẽ khiến cho cảnh vật xung quanh vặn vẹo sau đó nổ tung ầm ầm lao tới đám người.

"Liên thủ chống lại hắn!"

Giọng nói của Lạc Nguyên vang lên, nghe vậy mọi người đều gật đầu sau đó cùng nhau lao lên, toàn bộ sức mạnh được thi triển trực tiếp đón đỡ thế công kích kia.

"xoẹt,... ầm "

Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian vặn vẹo sau khi hai bên tiếp xúc cuối cùng nổ tung, tạo ra một vùng hư vô đen kịt nhưng rất nhanh nó liền lạnh lại.

Khải Lâm chỉ bị lui lại vài chục bước nhưng đám người Lạc Nguyên thì như con diều đứt dây trực tiếp bị trấn bay ra xa.



"Phốc, phốc,..."

Từng ngụm máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả một cùng.

Trải qua một đợt công kích thì lúc này thuật pháp của Tố Như cũng hoàn tất, giọng nói của nàng lúc này bỗng nhiên vang lên.

"Nhanh chóng tập hợp"



Giọng nói của nàng vang lên, thấy vậy mọi người không chút do dự lao tới, tuy nhiên điều này cũng tạo ra sự chú ý của Khải Lâm.

"Aaaa"



Tiếng gào thét của hắn vang lên sau đó bạo phát tốc độ, nhìn bộ dáng thì nhất định phải g·iết c·hết những người ở đây.

Lúc này mọi người đã gần tiếp cận nhưng thời gian căn bản không đủ để tiếp cận Tố Như.

Vòng tay của Tố Như lúc này cũng đã thành hình dần dần lộ ra vòng xoáy nhưng thời hạn căn bản không đủ để mọi người kịp truyền tống.

Thấy vậy Tiểu Lâm đang nằm dài phía xa, máu tươi không ngừng chảy ra liền ngẩng đầu.

Ánh mắt nó đảo qua phía Vương Thi Thi mặc dù ban đầu nó không có quá nhiều quen thuộc với nữ tử này nhưng nó lại không muốn làm trái lời nói của Khải Lâm trước khi đi đã giao cho nó, cho dù thường ngày nó vẫn tỏ ra không phục Khải Lâm nhưng với nó cũng chỉ có duy nhất hắn là người thân vì vậy nó không thể bỏ mặc lời nhắc nhở của Khải Lâm.

Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của người đang giả dạng Khải Lâm trước mắt, Tiểu Lâm lên lết bộ dáng yếu ớt của mình gầm lên.

"g rào, g rào"

Tiếng gầm của nó mặc dù suy yếu nhưng khí thế lại không chút nào suy giảm, sau đó thân hình lóe lên trực tiếp lao tới chặn đường của đám người, Tiểu Lâm cũng có linh trí nó biết bản thân hẳn phải c·hết nhưng chỉ cần đối phương chậm một nhịp thì nhóm người nhất định sẽ chạy thoát, đây là cơ hội duy nhất.

"Đừng mà"

Vương Thi Thi phía xa khuôn mặt tái nhợt hét lên, cảm xúc của nàng lúc này hỗn loạn, mặc dù Tiểu Lâm với nàng mới quen biết nhưng nàng lại biết quan hệ của nó với Khải Lâm rất tốt vì vậy nàng không thể nhìn đối phương bị hạ sát như vậy.

Tiểu Lâm gầm to thân hình trực tiếp lao tới đón đỡ công kích của Khải Lâm nhưng ngay khi nó chuẩn bị vồ tới thì từ bên cạnh một lực đạo mạnh mẽ đánh bay nó ra xa, một giọng nói nữ tử lập tức vang lên.

"Chạy đi, chăm sóc tốt cho hắn, hắn rất cô đơn vì vậy đừng để hắn phải một mình"

Đây đúng là lời nói của Vương Thi Thi, nàng lúc này đã đứng trước công kích của Khải Lâm.

Phía xa Lạc Nguyên thấy vậy thì trực tiếp thay đổi quỹ tích bỏ qua cơ hội chạy chốn của bản thân lao tới định kéo Vương Thi Thi ra nhưng đã không kịp.

Ánh mắt Lạc Nguyên đỏ hoe chỉ có thể lao tới trong vô vọng, Vương Thi Thi đón đầu công kích cũng chỉ có thể mỉm cười, chỉ trong thời gian vài cái nháy mắt trong đầu nàng đã hiện lên kí ức của mình suốt hơn ba mươi năm qua, dòng lệ chảy xuống hai mắt nhắm chặt, chờ đợi c·ái c·hết đang đến gần.



Nhưng đúng lúc một kích của Khải Lâm đánh tới Vương Thi Thi, từ phía xa một thân ảnh đang dồn toàn lực lao tới, một giọng nói băng hàn vang lên khiến nàng lúc này bỗng mở đôi mắt, trên môi nở một nụ cười.

Một nam tử trên người tràn ngập sát khí lao tới, trên tay cầm theo một cây trường thương trực tiếp vung ra, một đạo hào quang lao tới chặn ngay công kích kích của Khải Lâm với Vương Thi Thi, mà không nói đúng ra chính là của linh thể cấp năm với nàng.

"Ầm"

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, không gian tại nơi đó tan vỡ, vì nằm trong phạm vi v·ụ n·ổ thân hình Vương Thi Thi lập tức bị chấn bay, một phần cơ thể đã b·ị đ·ánh nát máu thịt nhầy nhụa nhưng thân ảnh Khải Lâm đã tại sau đó đỡ lấy nàng.

Đỡ lấy nữ nhân trong tay nhưng Khải Lâm nhanh chóng nhìn sang bên cạnh sau đó vận dụng ma pháp nâng thân thể nàng đưa cho Lạc Nguyên.

"Chăm sóc nàng"

Lạc Nguyên thấy vậy vội vàng đón đỡ, khi nghe thấy lời nói của Khải Lâm thì gật đầu, đồng thời Tố Như cũng chạy đến gần, vì Lạc Nguyên không chạy dẫn tới nàng cũng lưu lại, chỉ mấy người kia vị nàng một chiêu đánh bay sau đó mới biến mất.

"Công chúa, người có biện pháp...."

...

Về phía Khải Lâm, sau khi đưa Vương Thi Thi cho Lạc Nguyên, hắn vung tay ra lập tức Hồn Thương bay về trong tay, nhưng hiển nhiên cây thương này không một chút hư hao nào.

Linh thể mang bộ dáng Khải Lâm cũng bị chấn bay rất xa, ngay khi dừng lại được thân hình thì khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Khải Lâm khuôn mặt có chút ngạc nhiên cùng không thể tin nổi.

"ngươi, ngươi vậy mà có thể thoát ra nổi huyễn cảnh của ta"

Nhưng bất qua đây cũng chỉ là một đạo kinh hô, nhưng bộ dáng muốn hạ sát tất cả của nó vẫn không dừng lại, lúc này linh thể cấp năm đã hoàn toàn tức giận, chỉ là một đám kiến hôi mà dùng mọi cách cũng không thể g·iết được điều này khiến hắn bạo nộ.

"Các ngươi nhất định phải c·hết"

Vừa nói trên người hắn ầm ấm phát ra một dạng khí tức áp bức khiến cho những người nơi đây không thở nổi, ngay cả Khải Lâm cũng cảm thấy hành động của hắn bị trì trệ.

Nhưng khi linh thức đảo qua hắn nhìn thấy Vương Thi Thi mới mở mắt nhưng máu tươi không ngừng phun ra khỏi khóe miệng thì trong long lập tức nổi lên sát tâm.

Quen biết bao nhiêu lâu, với dáng vấp xinh đẹp của đối phương nói hắn không động tâm là không đúng vì vậy lúc này hắn thật sự bạo nộ không thể không chế nổi.

"Người c·hết nên là ngươi"

Trước đây Khải Lâm hắn vốn sợ một kích của hắn không thể g·iết nổi đối phương vì vậy đã do dự nhưng lúc này hắn không thèm quan tâm tới việc đó nữa.



Nhìn thế công của đối phương, Khải Lâm lúc này không chút do dự mà cắn lưỡi, phun ra máu tươi sau đó nhổ lên Hồn Thương, hắn đây là muốn vận dụng sức mạnh cực hạn mà hắn có thể thi triển ra của Hồn Thương.

Trên mi tâm hắn lúc này hiện ra ấn kí ma pháp sư chính là một mặt trời không ngừng tỏa ra hào quang.

Đồng thời cây trường thương sau khi nhiếm máu tươi của hắn lập tức bùng phát ra một khí tức bạo ngược.



Một luồng uy áp khủng kh·iếp vượt qua suy đoán của mọi người lập tức tản phát ra, ngay cả bầu trời của không gian thế giới này cũng biến sắc.

Sấm chớp nổi đùng đùng, không gian bốn phía lập tức toái liệt, từ Hồn thương một luồng sức mạnh bạo phát ra vượt qua hiểu biết của tất cả mọi người từ đám người Lạc Nguyên hay những người đang quan khán ở quảng trường thánh địa lập tức đi ra.

Hai mắt Khải Lâm đỏ bừng, từ trên thân thể hắn bộ y phục bình thường hàng ngày lúc này hóa thành lam bào chiến ý, mái tóc không gió mà bay phấp phới.



Khải Lâm linh thể phía xa bước chân dừng lại hai mắt hiện ra vẻ không thể tin được nhưng khi ánh mắt nhìn về phía bộ dáng của Khải Lâm cả hai mắt hắn lập tức ngưng trệ, một sự sợ hãi kinh kh·iếp quỷ thần lập tức hiện ra trong mắt hắn.

"Không, không thể nào, ngươi không phải đ·ã c·hết rồi sao? Tại sao?"

Câu nói có chút lắp bắp khiến cho cả người linh thể này run rẩy, một cơn ác mộng từ viễn cổ hiện ra khiến cho hắn lúc này chân tay lúng túng và lớn nhất chính là sợ hãi.

Khải Lâm căn bản không quan tâm tới mọi chuyện lúc này, ý thức bản thân dường như đã bị giam cầm thay vào đó chính là ý thức của cây trường thương đang không ngừng bạo phát.

"Xuyên Tâm Phá"

Giọng nói lạnh lẽo của Khải Lâm vang lên.

Trên bầu trời từng đám mây đen bao phủ nhưng khi Khải Lâm dơ Hồn Thương đi ra từ những đám mây đen bốn linh thú lập tức hiện ra gồm: Thuồng Luồng, sư tử, hổ và báo hiện ra.

Nhưng không dừng lại ở đó hai đạo ánh sáng thương ảnh từ mây đen lại xuất hiện, bất quá nó không thể hóa ra linh thú.

Những người quan khán ngay cả Lạc Nguyên, Tố Như hay những người bên ngoài quảng trường lúc này để ngốc trệ, một cảm giác chúa tể bao phủ khắp thế gian bỗng nhiên xuất hiện trong tâm thần bọn hắn khiến cho bất kì ai cũng run rẩy toàn thân.

Ba lão già bên ngoài lúc này đã đứng lên bỏ qua cảm giác sợ hãi trong lòng thân ảnh trực tiếp biến mất.

Bốn linh thú hóa hình cùng hai thương ảnh trực tiếp xuyên phá bầu trời sau đó hường về phía linh thể mà hướng tới.

"loẹt, xoẹt"

"xèo xèo"



Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, dưới lực lượng không thể suy đoán công kích bốn linh ảnh cùng hai thương ảnh hương tới linh thể t·ấn c·ông toàn bộ nơi đây rời vào yên tĩnh.

Một vòng kim quang ẩn chứa chú ngữ tối nghĩa hiện ra khiến cho linh thể kia sợ hãi đón đòn công kích.

"aaa"

Tiếng kêu vang lên, sau đó linh thể kia nhận ra bản thân đang đi phân giải điều này khiến hắn kh·iếp sợ.

"Ma Pháp Sư có công kích ẩn chứa quy tắc, điều này sao có thể"

Giọng nói hắn vang lên, sau đó thân thể lập tức bị phân giải.

Ở phía xa hai người Lạc Nguyên và Tố Như đều ngốc trệ như không thể tin vào ánh mắt của mình.

"Nhất kích tất sát một vị Chiến Sĩ, hắn... hắn sao có thể làm được?"