Chương 12:Biến Cố
Chỉ thấy trong đám người, một thiếu niên bỗng nhiên hét toáng lên sau đó dưới chân như có vật gì đó kéo xuống cả người hắn lập tức bị cát trôn vùi, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Tình cảnh xảy ra quá nhanh khiến cho mọi người trong chốc lát không thể phản ứng kịp.
Trong này Khải Lâm là người duy nhất còn có thể trong chốc lát phản ứng lại mọi chuyện, dù sao hắn cũng từng sống trong cảnh đối đầu với quái thú trong một thời gian dài.
"Mọi người cẩn thận"
Lời nói của hắn vang lên khiến cho những người khác giật mình. Hai người kịp thời phản ứng cùng với hắn chính là Vương Hạo và Lý Giai Kỳ.
Trong chốc lát chỉ thấy những người xung quanh lấy ra một tấm phù miệng lẩm bẩm sau đó trên cơ thể mỗi người đều hiện lên một luồng ánh sáng vàng, luồng ánh sáng vàng này không ngừng bạo phát rất nhanh một vòng bảo hộ lập tức được hình thành bao phủ mọi người ở bên trong.
Dưới vòng bảo hộ này khí tức của mọi người dần dần bị thu liễm hoàn toàn.
Nhìn thấy tình cảnh này xảy ra hắn có chút ngây ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người khác thi triển ma pháp, điều này nổi lến sự hứng thú trong người hắn nhưng cảm xúc này rất nhanh biến mất, hắn biết bây giờ không phải là lúc để quan tâm đến thứ khác.
Sau khi vòng bảo hộ xuất hiện thì khắp xa mạc này lại trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, không gian yên lặng cùng với nguy hiểm dập dình khiến bất kì ai trong hoàn cảnh này cũng sinh ra một áp lực vô hình đề nặng lên tâm thần.
Dưới vòng bảo hộ mọi người không ngừng tiến về phía trước, nơi họ đi qua gần như không để lại bất kì một tiếng đông hay dấu vết gì.
Do việc thiếu tầm nhìn vì vậy hiện tại ba người Khải Lâm và hai Pháp Sư của Vương gia gần như là người dẫn đầu trong đám người này.
Dưới linh thức của Khải Lâm trong vòng bảy mươi trượng tầm nhìn của hắn căn bản không bị ảnh hưởng, dưới sự chỉ huy của ba người mọi người cứ thế mà di chuyển.
Nhưng rất nhanh Khải Lâm dừng lại, thấy hành động của hắn mọi người xung quanh đều có bộ dáng nghi hoặc.
"Thay đổi hướng di chuyển"
Vừa nói hắn vừa xoay người hướng sang bên phía bên trái mà đi, hai Pháp sư thấy vậy định mở lời thì trong linh thức của họ bỗng nhiên xuất hiện một cơn bão cát cực mạnh điều này khiến họ hốt hoảng vội vàng lên tiếng.
"Đi mau"
Nghe hai người nói vậy mọi người lập tức di chuyển, cơn cuồng phong tiến tới càng gần, khuôn mặt Khải Lâm lại càng ngưng trọng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác bất an, đây dường như là phản ứng của cơ thể hắn khi nguy hiểm cận kề điều này xuất hiện từ lúc hắn bắt đầu tu luyện.
Rất nhanh cả người hắn như tê dại, cảm giác này thật li kì vì đã rất lâu rồi hắn không còn cảm nhận được sự biến hóa cảm xúc như vậy trong lòng.
Trong linh thức hắn dần hiện rõ ra quang cảnh cách đám người họ không xa, đây rõ ràng không phải bão cát mà là sự di chuyển của một đám quái thú với số lượng cực lớn khoảng vài trăm con.
Nhìn về phía hai Pháp Sư bên cạnh, hắn cũng thấy được sự ngưng trọng hiện rõ lên khuôn mặt của hai người.
Cố gắng gạt đi suy nghĩ trong đầu khi đám quái thú này tiến đến gần trong mắt hắn bắt đầu trở nên lạnh lẽo, ngay cả hai Pháp Sư bên cạnh cũng rất nhanh đã vào tình trạng chiến đấu đồng thời cũng thông chi mọi việc cho đám người ở phía sau.
Nửa nén hương trôi qua, số lượng quái thú đông đảo đã tiến tới sát người bọn họ, hình dáng của đám quái thú hiện ra rõ ràng trong mắt tất cả mọi người.
Hình dạng đám quái thú này thật đúng như cách gọi, chúng chỉ có một con mắt xung quanh thân thể là năm cái xúc tu rất dài, mỗi xúc tua đều có một cái miệng rộng răng nanh sắc nhọn. Ánh mắt khi nhìn tới đám người lập tức những cái miệng không ngừng há ra.
Khoảng cách đám quái thú tiến tới càng gần lúc này trong đó đột nhiên có một con bỗng nhảy lên, ánh mắt nó nhìn về phía đám người, sau đó năm cái miệng ở năm xúc tu há ra, phát ra một tiếng kêu quái dị.
Đây dường như là cách giao tiếp riêng của chúng chỉ thấy sau tiếng gầm đám quái thú khác như điên cuồng ánh mắt đỏ lên không ngừng tiến tới t·ấn c·ông vòng bảo hộ.
Đám người thấy vậy lại khuôn mặt lập tức biến sắc hiển nhiên những người này trong đó có vài người thậm chí là chân tay run rẩy khuôn mặt tái nhợt.
Chỉ có hai người là hai người có tu vi đạt đến Pháp sư là Vương Hạo và Lý Giai Kỳ còn có thể bình tĩnh được một chút.
Vương Hạo thấy mọi chuyện diễn ra như vậy mà Khải Lâm vẫn có vẻ rất bình tĩnh thì định mở miệng hỏi nhưng hành động này lập tức bị Khải Lâm chặn lại.
Từ khi đám quái thú này xuất hiện hắn vẫn đang quan sát, cùng với những kinh nghiệm đã chiến đấu cùng đám hung thú khiến hắn đưa ra phán đoán của mình.
"Đám hung thú này ban ngày căn bản không xuất hiện mà lại trực tiếp t·ấn c·ông bọn họ khi mặt trời vừa lặn. Chuyện này hẳn là có nguyên do của nó".
Sau đó Khải Lâm lại vội nhìn lên bầu trời, hắn thấy ánh trăng rất sáng, điều này khiến hắn lại nghi hoặc.
Phải nói rằng trong tình trạng này còn có thể suy tính được những chuyện này thật sự không phải ai cũng làm được như vậy, việc này ảnh hưởng rất nhiều từ bản năng sát thủ trong người hắn được hình thành từ trước. Quả nhiên nếu không có sự từng trải hẳn trong sương máu và c·hết chóc thật sự rất khó có thể tồn tại trong một thế giới đầy rẫy nguy hiểm bất cứ khi nào cũng có thể đánh mất tính mạng như này.
Những suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu ngay lập tức hắn nhìn về phía mọi người, mở miệng nói.
"Các vị ta có một chủ ý như này"
Nghe hắn nói vậy, mọi người lúc này đều hướng ánh mắt về hắn, dù khuôn mặt tái nhợt nhưng lại có bộ dáng mong chờ, hiển nhiên mọi người ai cũng nghĩ tới hắn mới chính là người mạnh nhất nơi đây.
"Khải huynh xin cứ nói"
Người trả lời lại là Vương Thi Thi nhìn ánh mắt của nàng hắn có chút bội phục, chỉ là một nữ tử nhưng trong ánh mắt nàng bây giờ lại ẩn chứa chút vẻ kiên định điều này thật hiếm có.
"Các ngươi có phương pháp nào để đốt cháy đám quái thú này hay không?"
Nghe hắn nói vậy mọi người đều có chút khó hiểu nhưng họ biết giờ không phải là lúc để chất vấn.
Hơn một nửa trong đám người đều gật đầu.
Thấy mọi người không có chất vấn gì hắn vì vậy hắn thở dài một hơi thoải mái.
"Vậy dùng lửa để thiêu c·hết đám quái thú này đi, ngọn lửa càng mạnh càng tốt"
Nghe vậy mọi người có chút sửng sốt nhưng hai người Pháp sư lại gần như không có chút do dự nào mà gật đầu đồng ý. Tiếp xúc với Khải Lâm trong thời gian dài hai người luôn cảm thấy vị thiếu niên này thần bí, cùng với vẻ mặt không chút cảm xúc nào giống như trong bất kì hoàn cảnh nào hắn cũng có thể bình tĩnh như vậy sau cùng là suy đoán trước kia khi cho rằng thực lực của hắn cao hơn họ từ đó sinh ra một niềm tin khiến họ không chút chần chừ mà đồng ý.
Trong chốc lát chỉ thấy bàn tay hai người dần kết quyết tạo ra những hình thù kì lạ, một vòng tròn từ đó mà sinh ra, trong đó ẩn chứa nhiều đạo hoa văn phức tạp. Vòng tròn rất nhanh hoàn thiện từ đó một sức nóng lan tỏa ra cuối cùng hóa thành hai ngọn hỏa diễm không ngừng thiêu đốt.
Dưới sự điều khiển của hai người, ngọn lửa dần dần lan ra sau rồi trực tiếp thiêu đốt những con quái thú khi chúng mới tiếp xúc với ngọn lửa này.