Chương 11: Đồng Hành
Chỉ thấy sau khi Vương Thi Thi nuốt linh dịch mà Khải Lâm đưa cho thì cả người nàng có chút thay đổi, chỉ thấy khuôn mặt trắng bệnh của nàng dần trở nên hồng hào hơn một chút hơi thở cũng có một sự thay đổi rõ rệt, không còn sự suy yếu như trước khi sử dụng linh dịch, thấy vậy đám người xung quanh trở nên có chút kích động sau đó vôi quay sang làm lễ với hắn.
"Đại nhân...."
Chưa kịp nói gì thì hắn khoát tay rồi nói
"Các vị ta tên Khải Lâm, hai từ đại nhân thật không dám nhận, ta còn một số thắc mắc còn mong được hai vị có thể giải đáp giúp ta"
Sở dĩ hắn phải làm như vậy ngoài việc trả ơn sự việc cứu mạng hắn, đồng thời từ đó mà tìm hiểu một số thông tin về thế giới ma pháp, dù sao kiến thực của hắn về lĩnh vực này còn thật quá hạn hẹp.
Sau đó hắn lấy ra thêm mười bốn bình linh dịch đặt xuống rồi dặn dò cách sử dụng rồi rời đi.
Vương Thi Thi nằm trên giường cảm thấy được thân thể có sự thay đổi rõ rệt, lại nhìn về phía Khải Lâm sau một lúc do dự thì mở miệng nói.
"Đại...Khải đại ca, đa tạ ơn cứu mạng"
Giọng nói của nàng pha thêm một chút yếu ớt vang lên. Thấy vậy Khải Lâm chỉ gật đầu tỏ ý sau đó lập tức rời đi.
"Vương tiểu thư nghỉ ngơi đi"
Cùng với sự rời đi của hắn là hai người nam tử và thiếu phụ sau một chút do dự cũng vội đi theo.
Thời gian thấm thoát trôi mới thế mà một tháng đã trôi qua.
Trong thời gian này, dựa vào những thông tin từ đám người Vương gia, Khải Lâm dần dần hiểu biết thêm về thế giới ma pháp. Đồng thời hiểu rõ hơn về lai lịch của đám người này, dựa theo đó ngoài Vương gia thì họ không phải người của thế giới này đặc biệt ngoài họ thì còn hai gia tộc nữa cũng tiến vào, do không may gặp không gian phong bạo dẫn đến thông đạo không gian bị sụp đổ nên hiện tại họ không thể liên hệ được với nhau.
Nửa tháng trước sau khi thương thế của Vương Thi Thi gần hồi phục thì hắn định rời đi, nhưng lại nhận được lời mời đồng hành của Vương Hạo, chính là nam tử trung niên có tu vi cao nhất trong đám người, tu vi người này đã đạt đến Pháp Sư cao cấp.
Sau một thời gian suy sét cảm thấy đám người này không có ý xấu vì vậy hắn quyết định ở lại, dù sao ở một nơi xa lạ có người đồng hành cũng là một chuyện không tệ.
Cũng trong thời gian này hắn tìm cách cuối cùng từ đám người mà lấy được công pháp tu luyện ma pháp, sau khi nghiên cứu hắn phát hiện rằng phương pháp tu luyện ma pháp khác hẳn với phương pháp tu luyện của hắn.
Sau khi đối chiếu nhiều lần, hắn phát hiện bước đầu của tu luyện ma pháp là Thuật sĩ cảnh giống như một bản thiếu sót của Luyện thể.
Nhưng từ những cảnh giới sau, thì hai bản công pháp này dường như bắt đầu đi theo hai hướng khác nhau, tuy nhiên do Khải Lâm chưa tiếp xúc nhiều trong thế giới ma pháp vì vậy hắn không thể xác định được hai loại tu luyện này khác nhau như thế nào.
Thuật Sĩ chú tâm việc cảm ứng và hấp thụ ma khí thay vì chú trọng rèn luyện và nâng cao lực lượng thân thể điều này khiến cho khả năng chiến đấu khi phải đối diện trực tiếp của Thuật Sĩ sẽ trở nên yếu kém hơn bình thường so với Luyện Thể, đây là kết luận của Khải Lâm sau một thời gian nghiên cứu.
Sau khi suy tư thời gian dài hắn quyết định chuyển hóa công pháp, việc chuyển hóa công pháp không có quá nhiều ảnh hưởng tới việc Luyện Thể của hắn đồng thời việc này giúp cho hắn lại có thêm những lí giải mới giữa hai phương pháp tu luyện này.
Việc chuyển hóa diễn ra trong hơn mười ngày cũng may trong thời gian này thuộc tính kì dị của hạt châu thần bí cũng giúp hắn chống lại việc phải tiêu hóa thức ăn như người thường vì vậy quá trình tu luyện của hắn cũng diễn ra thuận lợi.
Đồng thời việc hai người Vương Hạo và Lý Giai Kỳ đều tỏ ra rất ê ngại đối với Khải Lâm, ban đầu hai người còn nghi ngờ về tu vi của Khải Lâm vì trong mắt họ hắn không khác gì một người bình thường nhưng lại có thể trực tiếp hấp thụ sức mạnh trời đất, theo thời gian những suy nghĩ đó dần tiêu tan, sự thần bí của Khải Lâm khiến hai người khá e ngại đồng thời cũng nể phục về khả năng tu luyện của hắn vì hai người vốn cho rằng hắn đang che dấu thực lực và tuổi tác trong cũng còn rất trẻ.
Hôm nay là ngày Khải Lâm hoàn tất việc chuyển hóa, sau khi chuyển hóa hắn hiện tại đang có tu vi cửu chuyển Thuật Sĩ đỉnh, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một bức tường ngăn cách khiến cho tu vi của hắn không thể tăng lên.
Phá vỡ bức tường này hẳn là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo, Pháp Sư cảnh giới.
Ngồi trong lều trại suy tư một lúc sau, hắn quyết định đi ra ngoài, bên ngoài khá trống trơn, đoàn người vương gia đều đang tập chung lại một nơi như bàn bạc thứ gì đó, do điều này không có gì liên quan đến hắn vì vậy hắn cũng không có chút quan tâm nào.
Hắn từ từ bước tới, ngay khi tới gần thì đám người bên trong như phát hiện ra hắn, tấm vải tre bị vén ra, một thiếu nữ bước tới, hắn có thể nhận ra thiếu nữ này, nàng đúng là người mà hắn nhìn thấy đầu tiên khi mới tỉnh dậy Lâm Giai
"Khải công tử, mọi người đang đợi ngài".
Cách xưng hô của thiếu nữ bất giác có sự thay đổi so với trước, Khải Lâm có thể rõ ràng nhận ra.
Sau khi nghe vậy khuôn mặt Khải Lâm hiện ra ver nghi hoặc sau đó đi theo thiếu nữ này tiến về hướng đám người đang nói chuyện.
Bên trong đập vào mắt hắn là ba người đang ngồi chính giữa hắn không xa lạ gì với những người này đó là ba thiên kiêu của Vương gia, hai bên cạnh là Vương Hạo và Lý Giai Kỳ ở dưới là đám người tùy tùng của họ, những điều này hắn đều biết được trong suốt thời gian không quá dài tiếp xúc với đám người này.
Thấy hắn đi vào, thiếu nữ đang ngồi chính giữa vội vàng đứng dậy mỉm cười.
"Khải đại ca...."
Nhưng chưa để nàng nói hết thì mọi người đều ngạc nhiên, khi nhìn về phía hắn.
"Cửu chuyển Thuật sĩ đỉnh"
Nghe vậy nhũng người không nhìn rõ được tu vi của hắn lập tức giật mình ánh mắt nhìn về phía hắn có chút cổ quái.
Họ từng nghe hai vị Pháp sư nói rằng đây là một vị Ma Pháp sư đại nhân, nhưng bây giờ lại là một vị thuật sĩ cửu chuyển dĩ nhiên trong lòng bọn họ đều nghĩ là hắn che dấu tu vi.
Thấy phản ứng của mọi người Khải Lâm cũng không có chút gì ngạc nhiên, tu luyện trong một thời gian dài hắn biết trước đây đám người này căn bản không nhìn ra được tu vi của hắn hiển nhiên là do công pháp bất đồng dẫn đến việc này. Nghe mọi người nói vậy hắn chỉ gật đầu một cái khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc từ từ đi vào.
Sau một lúc nói chuyện, hắn biết được ý định của những người này. Họ định đi sâu vào vùng thảo nguyên tìm con đường rời khỏi nơi này, dù sao cứ ở đây cũng không phải là cách.
Sau khi bàn bạc cùng nhau mọi người quay về nghỉ ngơi, đến sáng hôm sau là bắt đầu khởi hành.
Một nhóm mười một người từ vùng cao nguyên này sau hơn một tháng ở đây bây giờ cũng bắt đầu di chuyển. Hướng di chuyển của họ là đi về hướng tây dưới sự chỉ dẫn của la bàn.
Trong một ốc đảo to lớn, ở đây cũng có một nhóm năm người đang di chuyển.
"Quý nhi, con dự định làm gì tiếp theo?"
Một đại hán khuôn mặt âm trầm ánh mắt nhìn về phía một nam tử khoảng hai mươi lăm tuổi hỏi.
Nam tử được hỏi trầm ngâm không nói.
Ở trong một vùng rừng núi cũng có một nhóm bốn người đang di chuyển bỗng nhiên một tiếng nói vang lên
"Tối nay tạm thời nghỉ ngơi ở đây, sáng mai khởi hành tiếp"
Nghe vậy mọi người thở phào vội rừng chân, lúc này giọng nói của một nam tử vang lên.
" Tiểu Sương, muôi nghỉ ngơi trước để ta đi bố trí ít ma trận để để phòng mãnh thú t·ấn c·ông"
Sau hơn nửa tháng không ngừng di chuyển, đám người Khải Lâm cũng rời khỏi thảo nguyên, trước mắt họ là một vùng sa mạc mênh mông, địa hình nơi đây chắc hẳn ẩn chứa không ít nguy hiểm.
Sau một lúc suy tính họ cũng quyết định băng qua vùng xa mạc này. Nhưng mới đi vào khoảng hơn mười dặm bầu trời bắt đầu tối dần, tốc độ di chuyển của đám người này cũng chậm lại.
Ngay khi định tìm một nơi nghỉ chân sau một thời gian dài di chuyển thì lúc này trong đám người, bỗng nhiên có một tiếng hét sợ hãi vang lên.