Chương 117: Kiếm Điểm
Khải Lâm đang ngồi trong cái Vạc, lập tức một ngọn lửa màu tím đen bốc lên bao phủ cả người hắn, linh khí bốn phía lập tức bị dẫn dắt tới, hắn nhanh chóng hấp thụ vào cơ thể, mất gần một ngày một đêm Khải Lâm mới khôi phục được cơ thể đến trạng thái đỉnh cao, nhưng hắn vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục nhắm mắt.
Lúc này hai linh thể bị Nghiệp Hỏa bao phủ lại, với tốc độ cực nhanh hai linh thể bị phân giải sau đó bị Khải Lâm trực tiếp hấp thụ vào trong cơ thể.
Ma pháp trong người hắn lúc này đang lưu chuyển nhanh chóng, ngay khí luồng linh khí thuần túy này vào bên trong cơ thể, ma pháp lập tức tăng lên một cách nhanh chóng, từ Ma pháp sư sơ cấp dưới sự bổ sung của linh thể cấp bốn và linh thể cấp ba ma pháp trong người hắn gần như tăng lên gấp đôi, tu vi gần như đạt tới Ma pháp sư trung cấp.
Nhưng chuyện này lại không thể xảy ra vì Khải Lâm cảm nhận được thân thể kinh mạch của bản thân đã đạt đến giới hạn, nếu như tiếp tục thì sẽ rất nguy hiểm, thậm chí bạo thể mà c·hết điều này khiến hắn rất tiếc nuối nhưng cũng không thể làm cách nào khác vì vậy chỉ có thể dừng lại việc tu luyện.
"Nếu như ta có phương pháp luyện thể đầy đủ chắc hắn việc tu luyện ma pháp sẽ nhanh lên không ít"
Khải Lâm suy nghĩ trong lòng, điều này khiến hắn càng khao khát có được phương pháp Luyện Thể của Lạc Việt bộ lạc này.
Ánh mắt hắn mở ra sau hơn một ngày tu luyện, lúc này bản thân Khải Lâm đã có một vài biến hóa nhỏ chuyện này đến từ việc thực lực tăng lên.
Sau khi xoa đầu Tiểu Lâm một cái thì hắn mới chú ý đến nữ tử phía xa xa.
Nữ tử thấy vậy vội vàng đi tới với tâm trạng thấp thỏm, dù sao Tiểu Lâm lúc này đang dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn nàng.
"Vãn bối Mặc Di cảm tạ ơn cứu mạng của tiền bối, nếu tiền bối có yêu cầu xin cứ dặn dò"
Khải Lâm vốn không quan tâm tới việc này vì vậy chỉ liếc nhìn nữ tử một cái sau đó vung tay ra, lệnh bài thân phận của nữ tử lập tức rơi vào tay.
Sau khi xem qua một lượt thì ném lại cho nữ tử này.
"Ngươi có thể rời khỏi nơi đây"
Nữ tử nghe vậy thì lập tức giật mình, nàng vốn muốn dùng nhan sắc của mình để đổi lấy một cơ hội đi theo Khải Lâm nhưng lời nói của Khải Lâm lập tức hủy đi mục đích của nàng.
Nữ tử này vẫn muốn mở miệng nhưng lập tức im bặt khi ánh mắt lạnh lẽo của Khải Lâm liếc qua.
Cuối cùng nữ tử chỉ đành phải cắn răng sau đó bóp nát lệnh bài sau đó bị truyền tống ra ngoài.
Lúc này Khải Lâm hắn mới thở dài, nhớ lại cảnh tượng trước hắn đúng là có chút động tâm nhưng không thể để mấy chuyện này ảnh hưởng tới mục đích của hắn được.
"Đợi ta mạnh lên lúc đó muốn gì mà không được".
Lấy lệnh bài thân phận ra Khải Lâm mới biết được số điểm hiện tại của hắn đã đạt ba trăm năm mươi leo lên vị trí hai trăm, khoảng cách với vị trí một trăm là hơn hai ngàn điểm, số điểm thật sự không nhỏ, nhưng lúc
Trong quảng trường của thánh địa.
Tại vòng xoáy không gian, một đám máu tươi tanh tưởi từ đó phun ra khiến rất nhiều người nhăn mặt, sau đó không lâu thì một nữ tử bộ dáng chật vật cũng đi ra, nữ tử này nhan sắc không tệ vì vậy đã hấp dẫn một số nam tử đi tới hỏi han, còn về thân phận của kẻ kia những người này căn bản không quan tâm.\
Ba vị trưởng lão phía trên đang ngồi đả tọa lúc này mở mắt, ánh mắt có chút tiếc nuối sau đó họ cùng lúc quay lại như trao đổi gì đó cuối cùng Thương Thiên thở dài một hơi, bàn tay phất lên, lập tức đồng bầy nhầy trên quảng trường được dọn sach.
Những người đứng đó lúc này lại hướng mắt về những người còn ở trong bí cảnh.
Nữ tử mới bước ra từ trong không gian chính là Mặc Di, sau khi rời khỏi đây cô ta mới biết được bọn họ trong đó đều bị quan sát từ bên ngoài mà cách thức để xem những người đó chính là gi tên họ vào bên trên thạch bia.
Bất giác Mặc Di bước lên sau đó hướng về ba lão già vái một cái, một trong ba người gật đầu một cái với cô sau đó lại nhắm mắt.
Mặc dù không biết đối phương cảm thấy như nào cô vẫn vung tay sau đó vận dụng ma pháp viết lên thạch bia hai chữ Hồng Sâm.
Những người xung quanh thấy vậy thì không khỏi nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng, tuy nhiên tiếng thì thầm to nhỏ bên ngoài là điều không tránh được.
Ngay lập hình ảnh hiện ra "Hồng Sâm- xếp thứ hai trăm- ba trăm năm mươi điểm tích lũy"
Điều này khiến không ít người ngạc nhiên, một số người lại nhìn về nữ tử mới ra ngoài với ánh mắt kì quái, một số khác lại lộ vẻ mặt không thể tin được.
Những người phía dưới lúc này lại không để ý tới khi Khải Lâm xuất hiên bên trên thì ba lão già đều mở mắt qua nhìn một cái, sau đó mới bắt đầu giữ vị trí như ban đầu.
Trong quang tráo Khải Lâm lúc này đang thu dọn đồ đạc, sau cùng mới cõng cái vạc ra sau lưng, bộ dáng lúc này của hắn không khác gì một con rừa.
"haha, thế gian đúng là có rất nhiều kẻ kì quái".
Một tiếng cười vang lên, lập tức tạo thành hiệu ứng lan truyền ra mọi người xung quanh, tiếng cười của mọi người vang vọng xung quanh.
"Con hổ thật đẹp, ta rất thích đợi tên này ra ngoài thì sủng vật này chắc chắn là của ta"
Lời nói của một nam tử ăn mặc khá cao sang, vẻ mặt và y phục nhìn như thư sinh nhưng ánh mắt hắn lại hiện sự kêu ngạo khiến nhiều người không thích, một số thậm chí còn bĩu môi khi nghe hắn nói như vậy.
Khải Lâm trèo lên người Tiểu Lâm sau đó dần dần đi xa, bộ dáng của hắn có vẻ khá thong dong.
Trong ba ngày tiếp theo vận khí của Khải Lâm có vẻ không tệ vì dưới tác dụng của cái cái vạc đen cùng với khả năng xác định vị trí của linh thể của Tiểu Lâm thì ba ngày này Khải Lâm đã bắt được hơn ba trăm điểm tích lũy vốn dĩ số lượng không ít như vậy nhưng vì một nửa trong số đó đã bị hắn đưa cho Tiểu Lâm để cắn nuốt.
Sử dụng linh thể một cách phung phí như vậy khiến cho bên ngoài rất nhiều người phải ngây ngốc, nhưng rồi một thời gian sau đó họ lại chú ý thêm đến cái tên Diên Vân.
Sở dĩ như vậy chính là lần nào Khải Lâm tăng cấp thì cái tên Diên Vân này lại luôn đứng trước cái tên Hồng Sâm, đồng thời đa phần những người ở đây đều biết được thân phận của Diên Vân vì vậy sự chú ý về hắn lại bị giảm đi, đương nhiên chuyện này những người phía trong không biết ngay cả Khải Lâm cũng vậy.
Khải Lâm đang bước đi bỗng nhiên lệnh bài có dị động sau khi xem xét thì mới biết được vị trí thứ nhất lúc này đã được thay thế bởi cái tên Tô Như, hắn cũng không quá xa lạ với cái tên này.
Nàng đứng thứ nhất với số điểm hơn năm ngàn điểm điều này khiến Khải Lâm không khỏi tặc lưỡi cuối cùng hô lên hai chứ yêu nghiệt. Tiếp sau đó hắn mới bắt đầu tra thêm thông tin về một số người mà hắn quen biết.
Lạc Nguyên bốn nghìn ba trăm điểm xếp thứ mười một, và Vương Thi Thi bốn nghìn hai trăm điểm thứ mười lăm, khoảng cách đúng là cách rất xa với sáu trăm năm mươi điểm thứ một trăm bảy ba của hắn.
Cứ thế thêm bảy ngày trôi qua, số lượng người lúc này cũng chỉ còn hơn một trăm sáu mươi người, đa phần những người còn ở lại đề trên một ngàn điểm, Khải Lâm lúc này mới bước vào thứ một trăm năm mươi hai với một ngàn ba trăm điểm tích lũy, nhưng số điểm của những người phía trước đã bắt đầu đạt đến con số một vạn, điều này khiến hắn có chút không biết nói gì.
Ba ngày trước khi Khải Lâm hắn đạt đến một ngàn điểm lập tức hắn phát hiện trên lệnh bài có hơn ba mươi cái tên biến thành màu đỏ sau đó hơn một ngày cả ba mươi cái tên đó lập tức biến mất, sau một lát suy tư hắn mới biết được số điểm để thoát khỏi lần tranh trừ thứ hai là một ngàn điểm vì vậy lúc này Khải Lâm hắn có chút bất an, đồng thời tự kiểm điểm bản thân vì sự buông thả của mình.
Ngồi trên lưng Tiểu Lâm, Khải Lâm vươn vai một cái sau đó lẩm bẩm.
"Thời gian đến lần tiếp theo là còn mười hai ngày, đến lúc ta cũng nên đi săn rồi"
Vừa nói ánh mắt Khải Lâm lạnh đi không ít sau đó hắn không chút che dấu linh thức ầm ầm tản ra đến cực hạn bao phủ khắp nơi mà hắn bước đi.
Tác dụng của cách này quả nhiên không nhỏ khi chỉ mới sáng sớm ngày hôm sau Khải Lâm đã bị một đoàn đội ba người chặn đánh, cả ba người đều sử dụng đao dường như đến từ cùng một nơi.
Dưới sự liên kích của ba ma pháp sư trung cấp Khải Lâm phải trải qua một trận chiến khá cam go sau cùng đánh bại cả ba, thu về hơn ba ngàn tám trăm điểm tích lũy, hắn một bước phi thẳng lên vị trí thứ một trăm hai mươi. ngay khi qua hơn năm ngàn điểm một lần nữa Khải Lâm lại phát hiện ra những người có số điểm dưới năm ngàn lại bị in ấn đỏ, số lượng người bị in ấn lần này là hơn hai mươi người.
Cuối cùng ngày thanh từ cũng đã tới, số lượng người còn sót ở bên đây chỉ còn lại một trăm mười sáu người, khoảng cách đến vòng sau là rất gần vì vậy một số người nắm chắc top năm mươi với số điểm vượt trội đã bắt đầu lánh đi tránh gặp điều ngoài ý muốn.
Sau hơn hai tháng trong đây Khải Lâm gặp qua không ít truyện, chiến đấu cũng nhiều điều này khiến hắn đã hoàn toàn bước vào ma pháp sư trung cấp, thực lực trong hai tháng tăng từ ma pháp sư sơ cấp đến trung cấp ngay trong thí luyện quả là điều chưa từng xuất hiện trong quá khứ.
Chắc chắn rằng bản thân còn có hơn mười lăm ngày để tích điểm vì vậy lúc này Khải Lâm khá thoải mái, nằm trên lưng Tiểu Lâm không khác gì một kẻ đang đi du ngoại.
Tiểu Lâm cũng giữ tốc độ vừa phải, liên tục cùng Khải Lâm băng qua rừng dậm từ ngọn núi này sang ngọn núi khác, nhưng vì nơi đây quá rộng lớn khiến cho hai người cũng rất khó gặp người khác.
"Hazza, Tiểu Lâm à đã hơn một tháng rồi ngươi chưa phát hiện được linh thể rồi đó, ngươi làm như vậy thì ta đâu có thể tham gia vào vòng trong"
Khải Lâm than thở.
Nghe vậy Tiểu Lâm tỏ ý không vui, cả người không khỏi lắc lư định khiến Khải Lâm rơi khỏi lưng nó nhưng...
"bốp"
"Nhóc con, biết điều một chút cho ta nếu không ngươi không có mà ăn đâu"
"g rào, g rào"
Tiểu Lâm rất không đồng ý với chuyện này nhưng cũng rất nhanh im lặng.
*Giao động trong không gian*
Khải Lâm đang nằm lập tức bật dậy, ánh mắt có chút nghi hoặc vì hắn cảm nhận được có chiến đấu, đồng thời trong đó hắn cảm nhận được có một cỗ khí tức quen thuộc.
Nhưng cỗ khí tức này đang suy yếu dần, bắt đầu vượt khỏi khả năng cảm ứng của Khải Lâm.
"Nhanh chóng đi tới nơi có cảm ứng ngay lập tức Khải Lâm thấy có một nữ tử đang đánh với hai nam một nữ, dường như chỉ đang chơi đùa với nữ tử kia, đồng thời Khải Lâm cũng nhanh chóng xác đinh được thân phận của cỗ khí tức quen thuộc kia.
Đây là....?