Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 118: Độc Nữ




Chương 118: Độc Nữ

Rơi vào mắt Khải Lâm chính là một hồng ý nữ tử dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài ngang tới eo, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng chính sự lạnh lùng đó lại tạo lên nét cuốn hút riêng của nàng, dù đang trong một cuộc chiến nhưng từng hành động cử chỉ của nàng đều khiến bất kì nam nhân nào khi nhìn vào sẽ như say như mê, một loại mị lực không cần phô diễn ra bên ngoài nhưng lại đi sâu vào trong tâm can của mỗi người, khiến người nhìn thấy mà khó quên.

Nàng chính là Vương Thi Thi, nhưng trông bộ dạng của nàng lúc này có chút chật vật.

"Thi Thi, nàng tại sao cứ phải chống đối lại ta, hai nhà chúng ta kết thông gia không phải là tiện cả đôi đường hay sao?"

Một nam tử vóc dáng cao to, khuôn mặt có chút tuấn mĩ, mặc một bộ trường bào màu tím, theo thứ tự đứng lúc này thì đây chính là người dẫn đầu của cả ba bỗng nhiên lên tiếng.

Vương Thi Thi nghe vậy thì dùng một ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía nam tử kia, khóe miệng nhếch lên tỏ vẻ xem thường.

"Hồ công tử không phải đã có cô em gái suốt ngày bên cạnh hầu hạ rồi hay sao, tại sao còn muốn hái hoa bắt bướm bên ngoài".

Nam tử kia nghe vậy thì khuôn mặt sầm xuống, người này chính là Hồ Quý thiên kiêu của Hồ gia trong tam tộc ở Tam Thiên Châu, vài chục năm trước đã cùng nhóm người Vương Thi Thi tiến vào Không Gian Thế Giới.

Câu chuyện của hắn và em gái hắn chính là chuyện mà Hồ Quý không muốn nhắc tới nhất, nhưng nói đi cũng phải nói lại hắn biết em gái hắn thích hắn nhưng cuối cùng chính hắn cũng không thể tự chủ được cơ thể cùng giọng nói õng ẹo vào giây phút đó, chính vì vậy mà hai người đã bước vào một mối quan hệ trái với luân thường đạo lý của Tam Thiên Châu.

Điều này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, tuy nhiên người khác căn bản không bước tới chuyện này nhưng đối với người trong tam gia thì chuyện này rõ như ban ngày.

Nữ tử bên cạnh nghe vậy khuôn mặt cũng tối sầm lại, mặc dù nàng cùng anh trai mình có quan hệ bất chính nhưng chính nàng cũng không muốn chuyện này bị rêu rao ra ngoài vì vậy lúc này sát khí nổi lên.

Bộ dáng này đúng là khiến cho nữ tử này nổi lên phong thái động lòng người, Hồ Quý năm đó không nhịn được cũng không quá khó hiểu.

Hồ Quý cảm nhận được sát khí bên cạnh thì vội vàng chặn tay lại, sau đó hướng về phía Vương Thi Thi, ngữ khí có chút lạnh giá.

"Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt, đợi ta bắt ngươi về h·ành h·ạ người khiến ngươi rên rỉ trên giường của ta xem lúc đó ngươi sẽ còn cứng miệng được như vậy nữa hay không?"

Nghe vậy nữ tử nên cạnh hắn lập tức tỏ thái độ không thoải mái, đối với nàng ca ca thì chỉ có thể là của nàng, không bất kì nữ nhân nào được chiến tiện nghi từ chỗ nàng, nhưng chính nàng lại không biết Vương Thi Thi khi nhìn quan hệ của hai người thì khắp thân thể đã nổi hết da gà, vì chuyện này thật quá kinh tởm.

"Thanh Diệu cùng ta bắt nữ tử này lại, sau đó ta với muội sẽ cùng nhau cho nàng biết thế nào là mĩ vị nhân sinh"

Hồ Quý nói với em gái của mình.

Nghe vậy nữ tử tên Thanh Diệu không chút do dự mà lao lên.

"Ca ca vậy thì không nên chần chừ chúng ta còn nhiều việc phải làm"





Câu nói này chứa ý nghĩa mà chỉ hai người họ biết với nhau, nhưng nếu hiểu rõ quan hệ của hai người thì nội dung cũng không quá khó đoán.

Thanh Diệu bàn tay mở ra, lập tức hơn mười sợi chỉ từ tay ả vung ra, những sợi chỉ lúc này ẩn chứa lực công kích cực mạnh và sắc bén lao tới thấy vậy Vương Thi Thi lập tức lui người, cả người nàng nhảy lên, nhưng vì bản thân chưa đột phá Pháp Sư bước vào Ma Pháp Sư nên nàng lúc này căn bản không thể phi hành được đây chính là điều khiến nàng rơi vào hạ phong nhanh chóng thậm chí không còn cơ hội để chạy trước ba ma pháp sư.

Mặc dù né tránh cực nhanh nhưng tốc độ của nàng căn bản không thể so sánh với một Ma pháp sư chính vì vậy đã có hai sợi tơ cắt qua người nàng, tại bên tay phải mà vùng eo, nếu như nàng không đề phòng từ sớm thì rất có thể cả người đã bị cắt thành ba đoan.

Tại vùng y phục bị cắt hòa với máu tươi chính là một làn da trắng nõn nà, cảnh tượng này khiến Hồ Quý lập tức nổi lên dục vọng trong lòng.

Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Thi Thi, cuối cùng như không nhịn được nữa mà cả người lao lên, như sợ rằng nếu hắn chậm một bước thì nữ tử này sẽ bị em gái hắn g·iết c·hết, lúc này thân thể này sẽ không còn hoàn mỹ nữa.

Thân ảnh Hồ Quý nhanh chóng biến mất, thấy vậy nam tử bên cạnh hắn cũng không chút do dự mà lao theo, cả hai hướng tới đề là hạ vị của Vương Thi Thi.

Bàn tay Hồ Quý lúc này hóa thành thủ chảo nơi hướng tới chính là bờ ngực căng tròn của Vương Thi Thi, ánh mắt ẩn chứa đầy dục vọng, trong mắt hắn lúc này Vương Thi Thi không khác gì con mồi đã nằm ngọn trong tay có thể thoải mái mà nắn bóp và hưởng thụ.

Nhìn thấu ý đồ của đối phương, ánh mắt Vương Thi Thi nổi lên sát khí cùng một chút châm chọc, ngay khi hai nam tử lao tới cả thân thể nàng lập tức bốc lên từng làn sương khói, trong làn sương khói đó dần dần xuất hiện rất nhiều màu sắc khác nhau, cuối cùng dưới sự điểu khiển của nàng đống sương khói đó ngưng tụ xung quanh ở thể rồi trực tiếp nổ tung.

Ngay khi sắp tiếp cận Hồ Quý lập tức cảm nhận được có điểu không ổn, nhưng người bên cạnh hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn hắn rất nhiều, sau khi nhìn rõ ý đồ vì bảo vệ Hồ Quý nên hắn đã lao nhanh tới dùng ma pháp hóa thành một là chắn đứng trước Hồ Quý để đón đỡ công kích đồng thời đẩy hắn ra phía sau.

"ầm"

Nơi đây lập tức chướng khí mờ mịt.

Khải Lâm từ phía xa vẫn đang quan sát mà không ra tay, đồng thời hắn cũng không khỏi cảm thán khi một nữ tử chỉ có thực lực Pháp Sư đại thành lại có thể chiến đấu với một ma pháp sư trung cấp và hai ma pháp sư sơ cấp lâu như vậy mà không bại.

"Đây ruốt cuộc phải có tâm tính như thế nào mới có thể đạt tới mức này"

Nhìn vào đám độc khĩ vừa với nổ tung kia Khải Lâm cũng có chút kiến thức về chúng, dù sao Bách Vạn Độc Hoa là chính hắn đưa cho nàng, đồng thời hắn cũng đã độc qua.

"Thất quỷ thủy dung độc, xếp thứ tám mươi sáu trong một trăm loại độc trong Bách Vạn Độc hoa, có tính ăn mòn cực mạnh, dựa vào tu vi của người chế tạo và sử dụng thì uy lực của nó sẽ chỉ tăng lên chứ không giảm, trừ khi người có tu vi vượt xa người thi triển thì mới có thể chống lại được nó nhưng cũng không hề thoải mái chút nào"

"a...â...a"

Tiếng thết của nam tử vừa đẩy Hồ Quý ra phía sau lập tức vang lên, độc tính sau khi tiếp xúc thì trực tiếp xâp nhập vào cơ thể của nam tử này sau đó ăn mòn hết lục phủ ngũ tạng của hắn, ngay cả ma pháp cũng trực tiếp bị phân giải cuối cùng nơi đó chỉ còn một nắm cho cốt, nhưng khi một ngọn gió thổi qua thì nó lập tức tan vào trời đất.



Vương Thi Thi phun ra một ngụm máu tươi, cả người uể oải, bây giờ nàng không thể sử dụng được độc thêm một lần nào nữa nếu không nàng nhất định sẽ bị phản phệ mà c·hết, vì vậy ngay khi tên kia bị dính độc nàng đã vội vàng bỏ chốn.

Nhưng đáng tiếc phía sau nàng vẫn còn hai người, Thanh Diệu vốn chú ý tới nàng vì vậy sau khi Vương Thi Thi quay đầu bỏ chạy thì nữ tử này lập tức điều khiển tơ trên người mình hóa thành thiên la địa võng sau đó dung nhập vào đất sau cùng xuất hiện trước mắt Vương Thi Thi.

Vốn đang b·ị t·hương vì vậy phản ứng của nàng không kịp né tránh đi vì vậy trên người lập tức xuất hiện thêm rất nhiều v·ết t·hương sâu hắm, máu tươi lập tức chảy ra, quần áo trên người lúc này đã không còn hoàn chỉnh mà rác lỗ chỗ.

"phụt"

Một ngụm máu tươi lại phun ra, Hồ Quý lúc này cười lạnh lao lên, tính chộp lấy Vương Thi Thi nhưng em gái hắn đã nhanh hơn một bước, hai sợi chỉ trên tay cô ta hóa thành hai đợt công kích nhắm thẳng vào nàng.

Ánh mắt Vương Thi Thi dần tuyệt vọng, ý nghĩ đồng quy vu tận lóe lên trong đầu, lực lượng trong người nàng gần như bắt đầu thiêu đốt khiến không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.



"Hừm..."

Nhưng ngay lúc này một tiếng hừ lạnh ẩn chứa khí tức lạnh lẽo vang lên ngay khi Hồ Quý và sợi chỉ kia đã gần chạm tới người nàng.

Từ phía xa hai bán nguyệt dao bay ra, trực tiếp chặn lại lực công kích của hai người, ngay sau đó tiếng hừ vang vọng vào trong đầu óc hai người này, một uy áp khiến cho linh hồn họ gần như bị li thể, lập tức khiến cho hai người không kịp phản ứng mà bị chấn bay.

Vương Thi Thi vốn đang tuyệt vọng thì tiếng hừ này vang lên tai, lập tức nàng cảm nhận được một sự quen thuộc đến từ sâu trong kí ức, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra được nó liên quan tới điều gì.

Thân ảnh Khải Lâm từ phía xa đã biến mất sau đó với tốc độ cực nhanh lao tới, bên cạnh hắn còn có thêm Tiểu Lâm.

Vương Thi Thi mở mắt trước mắt nàng là bóng lưng của một đại hán có chút thô kệch nhưng nàng lại cảm giác được có một chút quen thuộc.

Đại hán kia chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai người vừa đị đốn ngã phía xa xa, không biết tại sao trong lòng hắn lúc này lại nổi lên sát khí không khống chế được vì vậy trực tiếp lao lên, một quyền cực mạnh lao tới đấm mạnh vào hồ quý, thân thể hắn trực tiếp nát vụm một phần máu tươi phun ra như mưa.

Còn về phía Tiểu Lâm, nó trực tiếp lao tới húc mạnh vào người Thanh Diệu khiến nữ tử này bay ra xa thêm một đoạn, sao đó cả người nó xồ tới, cái miệng rộng trực tiếp ngoặm lấy thân thể nữ tử này mà cắn xé, cảnh tượng kinh dị này khiến Vương Thi Thi ở đằng xa nhìn thấy mà kh·iếp đảm, hít vào một ngụm khí lạnh.



Hồ quý lúc này chỉ còn nửa người, vội vàng thét lên.

"Các hạ, xin dừng ....."



Nhưng lời nói của hắn chưa dứt thì ...

"ầm"

Toàn bộ thân thể hắn trực tiếp tan vỡ, linh hồn Hồ Quý và Thanh Diệu bay ra sau đó linh hồn này bị Phệ Hồn Quyết của Khải Lâm hấp thụ, trong cơ thể hắn lúc này đã có linh hồn của năm người.

Từ lúc xuất hiện cho đến khi hạ sát hai người Khải Lâm gần như chỉ làm trong nháy mắt, nhanh đến mức hai người không kịp phản ứng đồng thời bóp nát lệnh bài.

Năm trong chín trăm chín mươi chín mươi chính tinh thể của Phệ Hồn quyết được thắp sáng lên, nhưng vì số lượng còn quá nhỏ vì vậy hắn không quan tâm cho lắm.

Sau khi giải quyết xong hai tên này đồng thời thu lấy điểm tích lũy của hai người, Khải Lâm nhanh chóng trở lại bên Vương Thi Thi.

Nhìn v·ết t·hương và máu be bét trên người nàng khiến hắn có chút áy náy, vốn dĩ nàng sẽ không ra nông nỗi này nếu như hắn ra tay sớm hơn.

"Cô không sao chứ?"

Giọng nói của Khải Lâm ồm ồm vang lên bên tai Vương Thi Thi.

"Là ngươi?"

Vương Thi Thi sửng sốt khi nhận ra người này chính là Hồng Sâm từng vô lễ với nàng, nhưng khi nghĩ tới thực lực khủng kh·iếp mà nam tử trước mắt vừa thể hiện ra thì khuôn mặt nàng lập tức hiện ra vẻ nghiêm trọng, mọi cảm giác trước đây lập tức biến mất.

Khuôn mặt nàng tái nhợt lúc này bản thân nàng nổi lên một sự sợ hãi, nàng không nhìn rõ thực lực của đối phương nhưng có khả năng lúc này quyền kiểm soát cục trong tay nàng đã hoàn toàn biến mất.

Khải Lâm nhìn vào ánh mắt có chút sợ hãi, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày khiến hắn lại càng áy náy.

Bước mấy bước tới gần rồi hạ người xuống nhìn nàng, ngay khi hắn định mở miệng thì Vương Thi Thi đã vội lui lại với bộ dáng khó khăn.

"Ưm, phụt"

Một ngụm máu tươi từ khóe miệng nàng lại chảy ra, khuôn mặt trong chốc lát lại trắng bệch đi vài phần.

Bàn tay Khải Lâm đưa ra, ma pháp trong người vận chuyển nhưng có vẻ vộ dáng hắn khiến nàng có suy nghĩ khác vì vậy hai hàng lệ chảy xuống, đôi môi nàng như đang cử động.

Khải Lâm thấy vậy vội vàng khóa lại hành động thân thể nàng, sau đó thở dài.

"Đừng sợ, là ta"

Giọng nói của hắn lúc này trong trẻo đi rất nhiều, đồng thời từ bàn tay từng luồng ma pháp nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Vương Thi Thi, thương thế bên trong cơ thể của nàng dần dần được chữa trị.