Chương 116: Thu Phục
Phía đối diện Diên Vân có phản ứng nhưng rất nhanh hắn lại trở lại vẻ bình tĩnh như thường ngày.
"Hồng Sâm huynh ngươi đây là có ý gì?". Diên Vân nói.
Khải Lâm nghe vậy thì cười lạnh, sau đó tiện tay đẩy nữ tử trong tay ra phía sau, nữ tử thấy vậy vội vàng che đi quang cảnh kiều diễm lại.
Ánh mắt Khải Lâm dán chặt vào người của Diên Vân, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường nhưng không lên tiếng, điều này khiến cho không khí nơi đây trở nên rất căng thẳng.
Hai người đối mắt nhìn nhau, một áp lực vô hình bao phủ khắp khu rừng này, tình cảnh như vậy thì một trận chiến là không thể tránh khỏi.
"Ta..."
Câu nói của Khải Lâm vang lên, cùng với đó là thân hình của hắn lập tức biến mất.
"...muốn thử so tài với Diên Vân huynh"
Âm thanh vang vọng trong khu rừng này, về phía Diên Vân hắn đã thủ thế chờ đợi đối phương.
Khải Lâm tốc độ bạo phát, một quyền được tung ra ngay khi áp sát đối phương.
"ầm"
Một đạo cường lực mạnh mẽ đánh thẳng về phía Diên Vân, nhưng thân hình Diên Vân lại uốn éo như quỷ mị nhanh chóng biến mất né tránh đi đòn công kích này.
Thân hình hắn sau khi xuất hiện lại đứng ngay vị trí cũ giống như chứa có chuyện gì xảy ra.
Một đòn thất bại nhưng tốc độ công kích của Khải Lâm không có chút nào dừng lại, Băng Lực thuật lập tức được hắn thi triển ngay sau đó.
Trpong phạm vi hơn mấy trăm trượng nhiệt độ lập tức hạ xuống, hơi nước dần dần ngưng tụ sau đó hóa thành từng đám tuyết lớn rơi xuống, dưới linh hồn dẫn dắt những bông tuyết trong phạm vi này trực tiếp t·ấn c·ông Diên Vân.
Diên Vân cười lạnh, chỉ vung tay ra, ngay lập tức từng đám tuyết hóa thàng một vùng sương khói lập tức tan biến, che đi thân hình hắn đang đứng đó.
"Quá yếu, hừ..."
Vừa mở miệng thì Diên Vân biến sắc, ngay khi tầm nhìn của đôi mắt hắn bị che đi trong chốc lát thì cảm ứng đối với Khải Lâm cũng lập tức biến mất, điều này khiến hắn giật mình.
Lúc này thân hình Khải Lâm đã xuất hiện ngay phía sau người hắn, một nắm đấm ẩn chứa băng thuộc tính ma pháp ầm ầm đánh mạnh vào người Diên Vân khiến thân hình hắn lập tức bị chấn bay ra hơn trăm trượng, tạo thành một đường cây cối đổ nát tan hoang.
Khải Lâm dừng lại, khuôn mặt âm trầm nhìn về phía trước, nơi đó đang bị đất đá và cây cối tre đi tầm mắt, nhưng trong linh thức Khải Lâm vẫn cảm nhận được một luồng sức mạnh đang bạo phát không ngừng tăng lên.
"ầm ầm"
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, tại nơi mà Khải Lâm đang quan sát mọi thứ nơi đó rơi tung tóe, từ trong đó một thân ảnh xung quanh bao phủ bởi huyết sắc, ánh mắt có chút điên cuồng nhìn về phía Khải Lâm.
"haha haha, nhân loại các ngươi đúng là rất xảo quyệt, nhưng trong mắt ta các ngươi cũng chỉ là một đám súc sinh không hơn không kém mà thôi"
Giọng nói pha chút quỷ dị, mang theo một loại tạp âm kì lại khi rơi vào tai hai người Khải Lâm và nữ tử đang đứng phía sau khiến cho hai người bị rơi vào mê mang trong chốc lát.
Vì đã đối mặt với chuyện này không ít cho nên Khải Lâm nhanh chóng tỉnh táo lại, nhưng lúc này hắn đã không thấy thân ảnh Diên Vân đâu vì vậy cả người hắn sửng sốt vội vàng di chuyển thân hình nhanh chóng lui về phía sau.
Tuy nhiên hắn lại không phát hiện bất kì công kích nào, nhưng lập tức ánh mắt hắn rơi vào nữ tử đang mê mang kia một suy nghĩ lóe lên.
Bàn tay Khải Lâm dơ ra một đạo kình lưc xuất hiện trực tiếp trấn bay nữ tử, tại nơi đó thân hình Diên Vân xuất hiện nhưng mục tiêu đã biến mất.
"g rào g ròa"
Tiếng thét từ trong miệng Diên Vân phát ra, tiếng thét này căn bản không phải của con người chỉ là....
Khải Lâm sửng sốt khi nhìn vào màu sắc trên người của tên Diên Vân, nên nói là một linh thể mới đúng.
"Huyết sắc"
Khải Lâm hít một ngụm khí lạnh, trước đây hắn đã có suy đoán về cấp bậc của linh thể này nhưng lại không thể xác định chinh xác được, sở dĩ đã có chuẩn bị từ trước đó là từ lần gặp mặt đó Khải Lâm đã cảm nhận được sự khác biệt của Diên Vân.
Mặc dù chỉ gặp một lần nhưng hắn có thể cảm nhận rõ sự cao ngạo và âm trầm của đối phương vì vậy việc lộ cảm xúc ra ngoài gần như là rất hiếm thế mà người trước mắt lại rõ ràng tỏ vẻ đắc ý đến tận hai lần, hơn nữa sự thay đổi của Diệp càng khiến hắn chắc chắn hơn về suy đoán của mình, dân gian truyền tai nhau lại "Chủ nào tớ nấy" là cấm có sai.
Cuối cùng điều khiến Khải Lâm hoàn toàn xác định đó là trong lúc Diên Vân hay thậm chí là Diệp ra tay vừa rồi, toàn bộ chiêu thức đều là công kích lấy mạng đối phương mặc dù không thù không oán, đồng thời Khải Lâm cũng nhìn thấy được vẻ oán độc trong mắt của Diên Vân khi nhìn về hai người kia và lúc này là cả hắn.
"Haha, đầu óc không quá tệ nhưng ngươi hôm nay phải c·hết, toàn bộ các ngươi phải c·hết"
Giọng nói ẩn chứa sát khí cực mạnh như một lưỡi dao sắc đâm thẳng vào tâm thần Khải Lâm khiến cả người hắn bị chấn lui lại, khóe miệng lập tức nhỏ ra máu tươi, khuôn mặt không dấu được sự ngưng trọng.
Nữ tử phía xa cũng bị câu nói kia ảnh hưởng cả người uể oải không ít, vốn đã b·ị t·hương cùng với mọi chuyện diễn ra quá nhanh cuối cùng lại bị một chiều của Khải Lâm đánh bay khiến cho nàng có chút không phản ứng kịp với mọi chuyện.
Lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên trong ý thức của nữ tử này khiến cho cô ta lộ ra vẻ mặt kh·iếp sợ.
"Chạy đi"
Giọng nói này là của Khải Lâm.
"Đây là linh niệm"
Khuôn mặt hiện vẻ không thể tin được nhưng nữ tử này cũng rất sáng suốt, có cơ hội cô ta lập tức chạy đi biến mất khỏi nơi này.
Phía Diên Vân căn bản không để ý tới nữ tử kia mà ánh mắt vẫn dán chặt vào Khải Lâm.
Hai người mắt đối mắt đề phòng đối phương.
Một hơi thở, hai hơi thở....
"Vèo, vèo"
Hai người lập tức bạo phát tốc độ lao tới từng đòn công kích liên tục nổ ra, tiếng ầm ầm v·a c·hạm cùng từng đợt sóng xung kích trấm bay tất cả vật cản trên đường giao thủ của hai người.
Tốc độ của hai người như được vận dụng nến cực hạn liên tục để lại từng ảo ảnh in sâu vào trong không gian.
Liên tục giao kích hơn một trăm đòn công kích bằng thân thể hai người lúc này mới lui lại, khuôn mặt Khải Lâm âm trầm, thân thể hắn đã có chút không chịu được những đòn t·ấn c·ông liên tục với lực đạo mạnh mẽ như vậy còn về phía đối phương Diên Vân có chút không thể tin được tại sao một tên ma pháp sư sơ cấp lại có thể có sức chiến đấu dai đến như vậy.
"Chuyện này là không thể nào, lần này sao lại có một tên biến thái như vậy". Đây là suy nghĩ của linh thể mang hình hài của Diên Vân.
"Ta đã đánh giá thấp ngươi nhưng cuối cùng ngươi cũng phải ngoan ngoãn trở thành thức ăn của ta mà thôi"
Tiếng nói của Diên Vân vang vọng.
Khải Lâm lúc này mặc dù có chút chật vật nhưng chiến ý trong mắt lại không dấu được mà lộ ra ngoài điều này khiến đối thủ của hắn lo lắng.
Bàn tay hắn vung lên, ngay lập tức một đạo ánh sáng lóe lên, sau đó quyền trượng linh hồn xuất hiện trên tay.
Quyền trượng linh hồn xuất hiện rơi vào ánh mắt của Diên Vân khiến cả người hắn cứng đờ.
Cây quyền trượng này hắn không xa lạ gì, cùng với người áo trắng năm đó từng khiến toàn bộ linh thể kh·iếp sợ, một cuộc tàn sát khủng kh·iếp khiến ngay cả những tồn tại phía trên hắn cũng run rẩy khi nhắc tới.
"Quyền trượng, ngươi... ngươi... không thể nào"\
Phản ứng của đối phương đều rời vào mắt Khải Lâm, mặc dù không biết đối phương tại sao lại phản ứng như vậy nhưng trong tình huống này ra tay là hợp lý nhất.
"vù"
Tốc độ bạo phát, Quyền Trượng lập tức được vận dụng phệ linh quyết theo đó được thi triển, xung quanh Khải Lâm từng đạo hào quang léo lên sau đó hóa thành một ảo ảnh của quyền trượng đập mạnh vào linh thể kia.
Diên Vân thấy vậy vội vàng áp chế sự sợ hãi, đứng trước c·ái c·hết thì chút sợ hãi này căn bản không là gì cả.
Sức mạnh tự thân hắn ầm ầm bạo phát cho tới lúc này Khải Lâm mới cảm nhận được sự đáng sợ của linh thể huyết sắc.
Một ấn quyết tự hình thành trước người của Diên Vân sau đó hóa thành một cây mâu rất lớn, cây mâu này lớn hơn quyền trượng rất nhiều.
"Trảm Binh"
Tiếng nói vang lên cây mâu dài này hóa thành một đạo công kích đập mạnh về phía Khải Lâm, thấy vậy Khải Lâm cũng lập tức điều khiển quyền trượng đón đỡ đòn công kích kia.
"ầm"
Lại một t·iếng n·ổ lớn vang lên nữa, lúc này hai ma pháp trong người Khải Lâm liên tục dung nhập vào trong quyền trượng nhằm duy trì lực công kích của quyền trượng, đối phương cũng có hành động tương tự, nhưng bộ dáng của có vẻ thong dong hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ được một lát, cả người Diên Vân như cứng đờ khuôn mặt sợ hãi lại hiện lên.
Từ cây quyền trượng lúc này ánh sáng lại hiện lên, sau đó từng tia kim sắc nhanh chóng hóa thành từng sợi tơ rồi bao phủ lấy cây mâu, một lực thôn phệ mạnh mẽ khiến cho lực công kích của cây mâu dần dần yếu đi, đồng thời cả thân thể của Diên Vân cũng bắt đầu có dấu hiệu mờ ảo.
"Không, không, không thể nào"
Hắn bắt đầu tỏ ra hoảng loạn, nỗi sợ trong lòng đang bị áp chế một lần nữa lại bùng phát khiến cho chân tay hắn lúng túng.
Khải Lâm thấy vậy tiếp tục gia tăng ma pháp truyền cho quyền trượng.
Khuôn mặt Diên Vân lúc này đã toàn là sợ hãi nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt hắn hiện ra vẻ điên cuồng.
"a... "
Tiếng thét vang lên, sau đó là một t·iếng n·ổ lớn, hắn quyết đinh tự bạo thân thể này, một lực đạo mạnh mẽ trực tiếp chấn bay Khải Lâm phía xa, đồng thời ảo ảnh cũng tiêu tán, lúc này nơi linh thể kia vừa đứng đã không thấy có bất kì người nào.
Mà tại đó lúc này, một ngọn lửa to bằng lòng bàn tay đang cháy, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Khải Lâm thì nó như sợ hãi mà chạy chốn đi mất, ngay khi bỏ chạy một lệnh bài lập tức xuất hiện rồi rơi xuống đất.
Từ phía xa Khải Lâm thấy vậy vận dụng chút ma pháp còn lại hóa thành uy áp linh hồn bao phủ lấy ngọn lửa màu đỏ kia, sau đó thân hình vội lóe lên rồi bay tới bắt lấy ngọn lửa vào tay.
Ngọn lửa này vốn ban đầu còn cựa quậy thậm chí là muốn t·ấn c·ông lại Khải Lâm, nhưng Khải Lâm hắn sao có thể để chuyện này xảy ra, Nghiệp Hỏa trong người bùng phát sau đó bao phủ thiêu cháy đi linh trí của ngọn lửa, cuối cùng ngọn lửa này cũng yên tĩnh đi một chút.
Nhìn ngọn lửa trên tay sau đó Khải Lâm lại vung tay ra một linh thể màu tím xuất hiện ngay bên cạnh linh thể màu đỏ, đầy là một linh thể cấp ba, còn ngọn lửa chính là linh thể cấp bốn, để thu phục được hai loại linh thể này Khải Lâm đã gần như tiêu hao toàn bộ ma pháp và linh hồn lực trong cơ thể, việc sử dụng sức mạnh thật sự ẩn dấu trong quyền trượng thật sự quá sức đối với hắn bây giờ, dù sao chủ nhân trước đây của nó cũng là một vị chiến tướng đẳng cấp đó không phải là một Ma Pháp Sư như hắn có thể so sánh được.
Nhìn hai linh thể một lát, Khải Lâm lúc này mới chật vật gỡ cái vạc đen sau lưng xuống, ngay sau đó hắn lập tức ngồi vào trong vạc, hai mắt từ từ nắm nhắm chặt.
"Cần phải nhanh chóng luyện hóa và hấp thụ hai linh thể này"
Đồng thời lúc này Tiểu Lâm từ trong hạt châu bay ra đứng ngay bên cạnh hộ pháp cho hắn.
Ở phía xa xa có một nữ tử, người này chính là nữ tử được Khải Lâm cứu giúp.
Khuôn mặt của nữ tử lúc này hiện ra vẻ kh·iếp sợ, nghĩ lại cảnh tượng giao thủ với linh thể kia mà thân thể run rẩy, rõ ràng đối phương vẫn chưa sử dụng toàn bộ sức lực nếu không nàng lúc này hẳn là đ·ã c·hết.
Còn về tình cảnh giao thủ vừa rồi thì nữ tử này chưa nghĩ tới mà đã thấy sợ, trong mắt nàng thì hai người giao thủ chỉ trong chớp nhoáng nhưng cảm giác linh hồn như bị li thể trong thời gian ngắn khiến cho nàng biết được nó đáng sợ như nào, và cuối cùng chính là việc suy đoán đối phương chính là một Chiến Sĩ, cũng chỉ có đến cấp bậc này mới có thể dùng linh niệm để truyền âm điều này khiến nàng càng thêm sợ hãi.
Sau một lúc suy nghĩ nàng cắn sau đó bước ra ngoài, nhưng chỉ vừa bước ra ngoài, nàng đã thấy một con hổ khổng lồ xuất hiện bên cạnh nam tử nàng đang định đến cảm tạ.
Tiểu Lâm gầm lên một tiếng khiến nữ tử kia vội lui lại.
"Ma thú cấp sáu, chiến lực gần đạt đến ma pháp sư cao cấp".
Nữ tử hít sâu một hơi, sau đó vội vàng cung kính.
"Tiền bối, vãn bối không có ý xấu"
Nữ tử nói nhanh chỉ sợ không kịp đối phương sẽ trực tiếp g·iết c·hết mình.
Tiểu Lâm vốn không quan tâm, nhưng rồi nó bỗng nhiên thay đổi thái độ quay lại rồi nằm rạp bên cạnh Khải Lâm giống như nữ tử kia căn bản không tồn tại.
Nữ tử thấy vậy cũng chỉ có thể đứng đó không giám nhúc nhích chờ đợi Khải Lâm đang trị thương.