Chương 114: Tăng Điểm Tích Lũy
Bên trong hạt châu.
Lúc này Khải Lâm đang ngồi trên một mỏm đá bên cạnh là Tiểu Lâm, đây chính là lần đầu tiên cả người hắn đi vào thế giới bên trong hạt châu này, cảnh sắc nơi đây đúng là có sự khác biệt rất lớn so với khi hắn chỉ đi dùng linh hồn quan sát.
Dựa theo cảm nhận của Khải Lâm thì nơi đây căn bản không nhỏ hơn vùng đất bên ngoài, tuy nhiên đây cũng chỉ là dự đoán vì với tu vi hiện tại thì hắn căn bản không thể xác minh được sự chính xác trong suy nghĩ của mình.
Hắn đã ở trong không gian này được hơn mười một ngày, vốn hắn đã muốn ra ngoài tuy nhiên không biết làm sao từ khi bước vào đây hắn luôn có một cảm giác rất quỷ dị, nơi đây cho hắn một cảm giác khó nói nên lời, có quen thuộc, có lưu luyến không muốn rời xa.
Vốn ban đầu Khải Lâm nghĩ đây là do không gian trong này ẩn chứa điều gì lạ thường, tuy nhiên sau khi thử hết những phương pháp mà hắn nghĩ ra để kiểm tra nơi đây nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường.
Nếu nói có thứ gì kì lạ một chút thì chính là cái đảo trước mắt, vì khi càng tiếp cận vào bờ của hòn đảo thì hắn càng cảm thấy cảm xúc trong lòng dâng ra mãnh liệt hơn, cũng chính điều này khiến hắn không giám bước lên đảo.
Sự đề phòng của hắn vẫn không giảm đi cho tới khi ngày mới tới, lúc này bản thân Khải Lâm mới có chút buông lỏng cảnh giác vì với hắn suy nghĩ thì nơi đây nếu có điều dị thường thì bản thân hắn hẳn là đã gặp chuyện từ lâu, dù sao chính bản thân đã đeo viên hạt châu trong một thời gian rất dài.
"G rừ"
Tiếng động của Tiểu Lâm khiến Khải Lâm thoát khỏi suy tư, cho tới lúc này bản thân hắn mới có thời gian để kiểm tra lệnh bài thân phận của mình.
Bàn tay lóe lên tấm lệnh bài, sau đó một tia linh thức quét qua tấm lệnh bài đó, khuôn mặt Khải Lâm liền hiện ra vẻ không thể tin được.
Chỉ trong hơn một ngày đã có hơn bốn mươi người bị loại, xếp hạng của hắn chính thức bước vào số hai trăm năm mươi hai với không điểm tích lũy.
Khải Lâm chỉ sửng sốt trong giây lát, sau đó trí tuệ hắn đã được khai thông.
"Hẳn là những người này cũng gặp cùng một cảnh tượng giống với việc ta gặp trước đây".
Nghĩ tới đây Khải Lâm không khỏi cau mày, những người trong thánh địa Lạc Việt hầu như bất kì ai cũng như vậy, ngay cả trước đây hắn gặp đám người Lạc Hải và Lạc Nguyên.
Những người này đều rất khéo ăn nói, đồng thời họ luôn tỏ ra thiện ý với tất cả mọi người, với cách nói chuyện mềm dẻo như vậy thì những người khi nói chuyện với họ rất dễ mất cảnh giác, cùng với việc không bao giờ nói rõ tuyến hành trình của những người tham gia nơi đây khiến cho đại điển này trở nên huyền bí và nguy hiểm trùng trùng.
Đang suy nghĩ thì Khải Lâm lập tức cảm nhận được lực bài xích bên ngoài dần dần biến mất, khoảng tầm một nén hương thời gian sau một vòng hào quang xuất hiện trên một vùng đất thảo nguyên, ngay sau đó thân ảnh Khải Lâm xuất hiện, nơi đây vẫn giống với trước lúc hắn chốn vào bên trong không gian hạt châu, vẫn hiu quạnh không một bóng người.
Nhìn vào số lượng người trên lệnh bài thân phận chỉ trong một thời gian ngắn lại có thêm một số người đã bị loại đi, thứ tự của hắn lại tăng lên sáu bậc trực tiếp tiến vào tốp hai trăm bốn mươi sáu.
Thở dài một hơi, hắn cảm thấy có chút may mắn vì bản thân còn có hạt châu để né tránh những chuyện bất ngờ xảy ra, sau đó hắn gọi Tiểu Lâm ra ngoài, hai người tiếp tục di chuyển, quãng đường phía trước này Khải Lâm cũng nên bắt đầu tham tranh đoạt linh thể dị năng vì hắn cảm giác được lần thanh trừ tiếp theo nhất định sẽ có yêu cầu cao hơn so với lần này.
Mất hơn hai ngày đi đường cuối cùng Khải Lâm và Tiểu Lâm cũng đi đến một thung lũng khá lớn với rất nhiều dãy núi bao quanh, cảnh tượng nơi đây trong mắt người phàm hẳn là rất hùng vĩ tuy nhiên đối với người tu luyện ma pháp thì cũng không có gì quá đặc biệt.
Mục đích Khải Lâm đi tới đây chính là phát hiện xung quanh có khá nhiều người, dưới linh thức cường đại hơn những người xuất hiện trước nơi đây khiến cho việc quan sát toàn cảnh không bị người khác phát hiện.
*tiếng động lớn giống tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm*
"Có người đang đánh nhau". Khải Lâm lẩm bẩm
Từ phía xa cách Khải Lâm hơn ngàn trượng, từng tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm cùng với sóng xung kích từ ma pháp khiến cho hắn có thể nhận ra nơi đây có người đang giao thủ với nhau.
Không cần suy nghĩ nhiều Khải Lâm lập tức cùng Tiểu Lâm nhanh chóng đi tới, sau khi sắp bước vào khoảng cách hơn năm trăm trượng khí tức của Quyền Trượng Linh Hồn trực tiếp bao phủ hai người, tránh cho đối phương phát hiện.
Rơi vào tầm mắt Khải Lâm chính là hai nam tử đang giao chiến với nhau, pháp bảo và pháp thuật liên tiếp được tung ra, sau một hồi một nam tử trong hai người rơi vào thế hạ phong đồng thời còn phải đối mặt với chiêu sát thủ của đối phương khiến cho tên kia trực tiếp bóp nát lệnh bài thân phận.
Một vòng xoáy nhỏ lập tức xuất hiện hút người đang yếu thế kia vào trong sau đó biến mất ở lại chỉ còn một miếng đá nhỏ phát ra hào quang, nam tử ở lại thấy vậy trực tiếp thu lại sau đó áp lên lệnh bài thân phận của mình.
"Ba mươi sáu điểm, không tệ"
Thấy vậy Khải Lâm cũng lập tức kiểm tra lệnh bài thân phận, chỉ trong một thời gian ngắn thì thân phận của hai người đã được Khải Lâm phát hiện.
Người trước mắt tên là bối la xếp hạng hai trăm mười hai, người vừa bị loại xếp thứ hai trăm bốn mươi, cả hai người ngày dường như là những người tu luyện tự do giống Khải Lâm hơn nữa tu vi cũng chỉ ngang bằng với hắn vì vậy suy nghĩ tranh c·ướp đối phương lập tức xuất hiện.
Nam tử kia đang định rời đi thì tiếng loạt xoạt xung quanh lập tức khiến hắn giật mình quay người lại.
Rơi vào mắt hắn chính là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi khuôn mặt có chút tiều tụy, trên người một bộ lục y bay phấp phới, trên lưng cõng theo một cái vạc đen trong rất kì quái, bên cạnh là một con hổ, với nhãn lực của người này thì hắn nhận ra ngay con hổ này đã tiến hóa lên cấp sáu ma thú tương đương với một ma pháp sư cận cao cấp, điều này khiến khuôn mặt hắn rất khó coi.
Đây chính là Khải Lâm và Tiểu Lâm.
Khải Lâm nhìn thấy bộ dáng đề phòng của người tên Bối La này thì mỉm cười, nụ cười của hắn rất chân thành tuy nhiên rời vào trong mắt tên kia lại trở nên rất kinh khủng.
Vốn đã kinh hãi vì không phát hiện được đối phương khi đối phương đến gần mà giờ còn phải nhìn thấy bộ dáng quỷ dị này của Khải Lâm, Bối La lập tức lạnh người, biết không đánh lại hai người vì vậy hắn lập tức có chủ ý.
"Vị huynh đài... ư"
Khải Lâm mở lời, nhưng chưa dứt câu thì tên Bối La này đã lập tức bạo phát tốc độ, cả người bay lên sau đó chạy chốn.
Không quá ngạc nhiên Khải Lâm vung tay ra, ấn kí ma pháp sư trên mi tâm lập tức hiện ra, đồng thời với đó một chiêu công kích linh hồn được hắn vận dụng, ngay khi tên kia mới bay lên trời đã lập tức phát hiện ra điều không ổn.
"Phụt"
Bối La phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không để hắn kịp phản ứng thì ngay lập tức một cây quyền trượng đã đánh mạnh vào thân thể hắn khiến hắn trực tiếp bị đập bay xuống đất, đặc biệt chính là nơi hắn rơi xuống lại đúng vào nơi hắn đúng lúc trước.
Khải Lâm thấy vậy bước lên vài bước, Bối La thấy vậy thì khuôn mặt sầm xuống.
"Huynh đài xin dừng tay, tại hạ xin nhận thua"
Vừa nói Bối La cũng nhanh chóng bóp nát lệnh bài cả người nhanh chóng biến mất, trước khi hoàn toàn rời khỏi nơi đây tên kia không cam lòng hỏi thêm một câu.
"Xin hỏi thân phận của các hạ để ta tâm phục khẩu phục"
Bước chân Khải Lâm vẫn không dừng lại, ánh mắt dán chặt vào mảnh đá màu sắc sắp thành hình nơi tên kia gần như biến mất lạnh lùng nói.
"Hồng Sâm"
Tiếng kinh hô có chút sợ hãi vang lên, sau đó hoàn toàn biến mất. Khải Lâm vốn không biết tên này từng thuộc một trong những người tìm kiếm Khải Lâm trong vòng một với mục đích xử lí hắn, nhưng cuối cũng không thành thì vòng hai đã mở.
Khải Lâm chụp lấy mảnh đá này sau đó hắn đinh trực tiếp luyện hóa nhưng không thành công, sau một lúc kiểm tra thì hắn phát hiện những linh thể c·ướp đoạt đã hóa thành số điểm tương ứng, còn linh thể đã hoàn toàn biến mất thứ bên ngoài chỉ là một chút khí tức của chúng, căn bản không thể hấp thụ.
Biết được điều này Khải Lâm có chút tiếc nuối nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải làm hành động tương tự như tên kia, áp lệnh bài vào bên trong ngay lập tức đằng sau tên hắn hiện lên con số hai trăm mười hai điểm xếp thứ hai trăm linh tám, một lần tăng lên hơn vài chục bậc nhưng Khải Lâm lại không có chút nào cao hứng.
Dù sao những người trong top một trăm năm mươi đều đã trên ngàn điểm, đồng thời thứ hắn cần lúc này chính là hấp thụ luyện hóa linh thể chứ không phải là kiếm điểm, mặc dù kiếm điểm cũng rất quan trọng.
"Đi thôi"
Khải Lâm lên tiếng sau đó trèo lên lưng Tiểu Lâm hai người lập tức rời đi, nơi đây còn rất nhiều người, việc tăng điểm hẳn là không khó.
Việc cái tên Khải Lâm lập tức vượt lên hơn chục bậc xếp hạng khiến cho một bộ phận số số người tham gia ngạc nhiên, một số người lập tức bàn tán, có một số người lại coi đây là một con mồi dù sao thành tích của cái tên này thật sự quá thấp, nó dường như biểu thị cho thực lực của người đó, nhưng một bộ phận lớn lại coi đây là một mối đe dọa, dù sao người che dấu thực trong đây gần như là chuyện đương nhiên vì mục đích chính của tất cả khi tham gia đều là vòng cuối cùng.
Giữ được bài tẩy ít lộ diện chính là cách tốt nhất để gia tăng khả năng chiến thắng vòng sau.
Trong một khu rừng nhỏ phía tây cách nơi ở của Khải Lâm vài trăm dặm một thanh niên khuôn mặt ánh tuấn xuất trần bên cạnh có một hồng y thiếu nữ nhan sắc mỹ miều luôn đi bên cạnh hầu hạ, người này chính là Diên Vân.
Thiếu nữ sau khi quan sát lệnh bài thì lập tức mở lời.
"Công tử vị Hồng Sâm công tử kia đã ở xếp hạng hai trăm linh tám với hơn hai trăm linh tám điểm".
Diên Vân nghe vậy thì mỉm cười, bước chân dừng lại sau đó ngước mắt lên nhìn bầu trời.
"Rất tốt, Hồng Sâm huynh ta muốn đua với ngươi ở vòng này ngươi hẳn sẽ hiểu ý của ta"
Khải Lâm đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại vì phát hiện được lệnh bài thân phận của mình có thông báo.
Sau khi kiểm tra hắn không khỏi giật mình.
Ở vị trí hai trăm linh bảy có một cái tên quen thuộc: Diên Vân ( hai trăm linh chín điểm)
Khải Lâm cảm thấy kì quái nhưng cũng không quá quan tâm, dù sao với thực lực của người này thì chuyện này là bình thường, thứ hắn không hiểu duy nhất chính là số điểm chỉ cách hắn một đơn vị như vậy.