Chương 113: Thanh Trừ
Một người một thú cứ thế rời đi, bắt đầu cuộc hành trình tại vòng thứ hai của đại điển này.
Sau ngày đó Khải Lâm và Tiểu Lâm căn bản không gặp được bất kì một ai trong tham gia vào vòng thứ hai này, đồng thời hai người cũng không thể cảm ứng được bất kì linh thể nào thậm chí cả linh thể cấp một.
Trên một vùng thảo nguyên rộng lớn một thanh niên khoảng hai mươi tuổi trên vai đeo một cái vạc trông giống như một con rùa đang ngồi trên một con hổ cao gần nửa trượng bước đi.
Thanh niên trên vai chính là Khải Lâm, còn con hổ chính là Tiểu Lâm, tính từ lúc hai người bắt hụt con linh thể cấp hai cho đến giờ đã gần ba ngày trôi qua điều này khiến Khải Lâm cảm thấy khá sót ruột đồng thời cảm giác này lại càng tăng lên khi hắn nhìn vào nhưng thứ hạng không ngừng thay đổi trong lệnh bài thân thân phận.
"Đúng là vận cứt chó mà"
Khải Lâm càng nghĩ càng tức khi nghĩ tới việc bản thân trong suốt gần ba ngày mà không tìm được bất kì một linh thể nào, tuy vậy trong suốt thời gian này hắn cũng phần nào suy nghĩ ra cách để bắt được đám linh thể hay chạy kia, chỉ là chưa có cơ hội để kiểm chứng mà thôi.
"Tiểu Lâm tiến nhanh về phía trước nhanh chóng rời khỏi nơi đây"
Khải Lâm vỗ đầu Tiểu Lâm sau đó chỉ dẫn nó di chuyển, Tiểu Lâm nghe vậy thì gầm lên một tiếng cực lớn sau đó tốc độ bạo phát, với sức mạnh thân thể cùng tính chất tiến hóa trong cơ thể thì tốc độ của Tiểu Lâm lúc này căn bản không thua kém gì Khải Lâm nếu như di chuyển trên mặt đất.
Chỉ trong một thời gian ngắn hai người đã gần như đã rời khỏi vùng thảo nguyên này tuy nhiên lúc này lại có chuyện kì lạ phát sinh.
Khải Lâm đang ngồi trên lưng Tiểu Lâm bỗng nhiên cảm nhận được giao động bên trong từ không gian bốn phía.
Cảm giác này ban đầu khá mơ hồ nhưng theo thời gian cùng thời tốc độ diễn ra nhanh chóng thì cảm giác này ngày càng rõ ràng đồng thời nó khiến cho trong lòng Khải Lâm nổi lên một nỗi bất an.
Có kinh nghiệm từ vòng thứ nhất thì từ đầu Khải Lâm cũng đã từng suy nghĩ rằng những lão già của thánh địa sẽ không đề cập chi tiết tất cả những việc có thể xảy ra bên trong này những chuyện này cần phải do tự thân lĩnh hội.
Tuy nhiên việc này cũng không hẳn là xấu vì những người tham gia nơi đây đều là những tinh anh đến từ những thế lực khác nhau, tăng độ khó trong một lần thí luyện cũng chính là nâng cao khả năng thích nghi và chiến lực của bản thân.
Mục đích của Thánh địa cũng có suy nghĩ như vậy tuy nhiên sau nhiều lần mở cửa thì số lượng người tiến vào trong cũng đã có khá khá, một số người sau khi thoát khỏi vòng thứ hai sau khi trở về với thế lực của mình thì đã đem kinh nghiệm của bản thân truyền lại cho hậu thế nhằm nâng cao xác xuất có thể đi đến cuối cùng để nhận truyền thừa.
Tuy nhiên trong này lại có một vấn đề khiến Khải Lâm khó hiểu đó là số lượng người được truyền thừa từ trước tới nay hẳn là không ít nhưng dường như phương pháp tu luyện này lại hoàn toàn không bị truyền ra ngoài, trong này nhất định có vấn đề tuy nhiên vấn đề như nào thì hắn lại không biết.
Đây cũng chỉ là suy nghĩ trước đây của Khải Lâm sau đó hắn lại quên béng đi nhưng nhìn lại hiện tại cảm giác bất ổn này lại khiến suy nghĩ trong đầu hắn hiện lên một lần nữa.
Vùng không gian dao động càng ngày càng mạnh, cho tới lúc này Khải Lâm có hiểu rõ được vấn đề đang xảy ra.
Da thịt trên người hắn bắt đầu cảm nhận được một lực ép nhè nhẹ, đồng thời theo thời gian lực ép này càng tăng lên một cách rõ rệt điều này khiến Khải Lâm dường như có chút khó chịu.
"Tiểu Lâm quay đầu lại, chạy mau"
Lực ép này cũng tác động lên Tiểu Lâm vì vậy nó cũng hiểu được việc này cấp bách vì vậy vội cưỡng ép dừng lại, do tốc độ nhanh khiến cho khi nó dừng lại đã tạo ra một con đường dài cát bụi bay lên mờ mịt.
"G rào"
Tiểu Lâm xay đầu sau đó tốc độ bộc phát một lần nữa cố gắng dùng tốc độ duy nhất để nhanh chóng rời khỏi nơi này nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn tốc độ của Tiểu Lâm đã chậm lại không ít, đồng thời chính Khải Lâm cũng cảm nhận được sức ép lên người lại càng mạnh mẽ.
Trong đầu Khải Lâm bao nhiêu suy nghĩ lập tức lóe lên, sau đó từng cách từng cách khác nhau bỗng nhiên hiện ra, dưới suy đoán đến nguyên nhân kết quả của chuyện này kết hợp với những gì đàn diễn ra khiến hắn có một kết quả khá khả quan.
"Tiểu Lâm, mau dừng lại".
Tiểu Lâm nghe vậy thì ánh mắt có chút mê mang, sau đó nó gầm lên nhưng cũng nhanh chóng dừng lại, nó cũng biết bản thân chưa hoàn toàn khai thông linh chí vì vậy có nhiều việc nó không thể nghĩ ra hoàn toàn vì vậy mọi quyết đinh nó chính là lấy Khải Lâm làm đầu.
Ngay khi Tiểu Lâm dừng lại Khải Lâm lập tức nhắm mắt lại, sau khoảng mười hơi thở thì hắn mới mở mắt ra trong con ngươi của hắn lúc này hiện lên vẻ trí tuệ.
"Quả nhiên tốc độ của sức ép đã giảm đi trông thấy, không lẽ đây chính là một trong những phương thức bài trừ của vòng thứ hai này ngoài việc thu thập linh thể hay sao?"
Khải Lâm cho rằng đây chính là phương thức để loại người ra khỏi vòng thứ hai này, và mọi chuyện đúng là như vậy, chỉ là phương thức này từ trước đến nay đều không được thông báo trước.
Sở dĩ có phương thức này chính là vì thánh địa muốn kiểm tra một thân tu vi của từng người, đồng thời cũng nhanh chóng phần nào để đến vòng cuối cùng, dù sao đi nữa nếu không có đủ thực lực mà bước tới vòng cuối thì kiểu gì cũng chỉ tốn công vô ích.
Hơn nữa vòng cuối cùng này dù bề ngoài là nói có một trăm suất nhưng từ xưa đến nay đã có không ít lần số người tiến vào ít hơn chỉ định, nhưng cũng vì vậy vòng cuối cùng sẽ được không ít kẻ để ý, vì dù sao thế lực nơi đây cũng có khá nhiều, ngoài ba con quái vật khổng lồ bên ngoài cùng gia tộc Cáp Nhĩ trong tối thì những thế lực nhỏ phân bố rải rác khắp nơi cũng là chuyện thường gặp, có thể kết giao để lôi quan hệ với nhiều thế lực nhất là với thiên kiêu khác là mộ điều khá cần thiết.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bầu trời đêm đen xuất hiện sau đó chinh là ánh bình minh xuất hiện, một người một hổ cũng đã dừng lại ở nơi đây suốt một ngày, lực ẹp nhẹ nhàng ngày hôm qua lúc này đã trở thành một áp lực bắt đầu đè nặng lên da thịt sau đó hướng vào xương cốt đè nặng xuống.
Với sức mạnh thân thể của Khải Lâm thì lúc này hắn cũng có chút không chống đỡ được, hơi thở bắt đầu hổn hển sau đó thở hắt ra.
Tiểu Lâm cũng cảm nhận được rõ ràng nguy hiểm đang dần tới ngần vì vậy bộ dáng nó lúc này cũng có chút khẩn trương, sau đó nó đứng dậy ba chân bốn cẳng bước đi xung quanh Khải Lâm, dường như chờ đời điều gì đó.
Dưới sức ép này bản thân Khải Lâm cũng không có cách nào suy nghĩ được cách thể rời khỏi lực ép khủng kh·iếp này.
Thời gian lại trôi qua một ngày rồi hai ngày, lúc này lức ép đã tăng lên một cách đáng kinh sợ.
Dưới lực ép khủng kh·iếp này quần áo trên người Khải Lâm đã bị éo dính chặt vào người, bên cạnh đống lông thú trên người Tiểu Lâm cũng bị siết chặt lại với cơ thể, đồng thời cái bụng tròn của nó lúc này ũng bị ép chặt lại, khiến cả người nó trông có chút thảm hại.
Với sức ép ngày càng tăng như vậy thân thể của Khải Lâm cũng dần đi tới cực hạn, hắn sắp không chống chịu được nữa thì tiếng gầm của Tiểu Lâm khiến hắn vội tỉnh táo lại.
Nhìn bộ dáng của Tiểu Lâm Khải Lâm có chút chua sót nhưng hắn lúc này đã không thể mở miệng nói vi vậy dùng linh niệm truyền âm cho Tiểu Lâm.
"Tiểu Lâm quay vào bên trong hạt châu,... hạt châu...."
Khải Lâm đang nói thì bỗng chốc dừng lại, hai mắt của hắn bỗng nhiên sáng lên trông thấy.
"Hạt châu, đúng rồi hạt châu, tai sao ta lại không nghỉ ra nhỉ"
Khải Lâm không khỏi cui sướng nhưng hắn biết chuyện này không thể chậm chễ vì vậy nhanh chóng hành động nhưng lập tức lực ép này tăng gấp bội khiến hắn phun ra một ngụm máu.
Đồng thời lúc này chân tay cũng không thể cử động một cách bình thường.
Khả năng duy nhất chính là dựa vào linh hồn mạnh mẽ trực tiếp kết nối với hạt châu, quá trính này diễn ra nhanh chóng chỉ trong vài hơi thở hạt châu trên ngực hắn bắt đầu tỏa ra hào quang sau đó hai đạo ánh sáng dựa trên sự khống chế của hắn mà bao bọc lấy cơ thể dồng thời kéo theo Tiểu Lâm lập tức biến mất khỏi chỗ, khí tức cũng theo đó mà tiêu tán theo.
Lúc nảy bên ngoài quảng trường thánh địa có hơn ba trăm người đã ở đây, đây chính là những người đã bị mất tư cách tiến vào vòng hai.
Tất cả những người ở đây lúc này đều dán mắt vào một cái quang cầu nằm ở trung tâm quảng trường, trong đó chính là quang cảnh những ngươi đang thi đấu ở vòng thứ hai, người được quan sát lúc này chính là nhóm người Đông hải và mấy người Lạc Nguyên.
Sở dĩ đây được chú ý hơn cả đó là sự xuất hiện cùng lúc của hai mĩ nhân kiều diễm đó là Vương Thu Thi và cô công chúa đông hải Tô Như, cả hai người đều có vẻ đẹp riêng biệt và sau tất cả chính là vẻ cao ngạo của hai nàng khiến kẻ khác nhìn vào liền muốn chinh phục.
Tuy nhiên tình cảnh này không được lâu thì hình ảnh thay đôi, cứ thế rất nhiều người xuất hiện trong đó bao gồm Khải Lâm, những người hắn biết và cả những người hắn chưa từng gặp bao giờ cũng hiện ra.
Tình cảnh lúc Khải Lâm biến mất trong tức khắc khiến không ít kẻ chế nhạo và cười lạnh sau đó còn không quên kể cho những người xung quanh chưa từng gặp mặt Khải Lâm biết thân phận thật sự của hắn.
"Đây chính là tên Hồng Sâm kia, kẻ chị dựa vào may mắn thì căn bản không thể đi được xa bao nhiêu, đúng là đáng đời"
"Tên này còn thông đồng với một đám yêu thú hóa hình làm ra những chuyện xấu hổ, đợi hắn đi ra ta nhất định phải đánh cho hắn một trận ra trò"
Tiếng bàn tán xôn xao của mọi người đều bao quanh Khải Lâm, có vẻ bọn họ thật sự không phục khi cho rằng Khải Lâm chỉ là dựa vào may mắn và vận khí mới có thể đi tới vòng trong, điều này không công bằng với những người có cố gắng như họ.
Đây mới thật sự là lòng người không hợp với suy nghĩ của bản thân thì nhất định phải dìm nó xuống đáy.
Lúc này trên đài ba lão già lại có cái nhìn hoàn toàn khác, dù sao họ cũng có không kít kinh nghiệm vì vậy chỉ cần nhìn qua họ đã biết Khải Lâm căn bản không bị loại mà hắn đang đi tới một không gian khác.
"Mở không gian trong không gian, bảo vật của người trẻ tuổi này thật không đơn giản". Thương Thiên trưởng lão nói chuyện.
"Ừm"
"Đúng vậy"
Hai lời đồng tình của hai người nối tiếp câu nói của lão mà vang lên.
"Rít"
"vù vù"
Cánh cổng thông đạo lúc này bỗng có kịch biến, lập tức gây sự chú ý của rất nhiều người, dù sao trong một khoảng thời gian ngắn họ cũng không thể nhìn hết hơn hai trăm người phía trong như thế nào.
Và điều quan trọng là đa số người ở đây đều cảm thấy hả hê khi nhìn người khác bị loại.
"phốc, phốc, phốc..."
Tiếng phốc phốc vang lên trong thông đạo, từ đó từng người không ngừng b·ị b·ắn ra, xem số lượng lần này có vẻ là không ít.