Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 112: Tiểu Lâm




Chương 112: Tiểu Lâm

Trên một mỏm đá to trong một khu rừng cây cối rậm rạp một đại hán đang ngồi khoanh chân hai mắt nhắm chặt, bên ngoài cơ thể có linh khí bao quanh. Cứ cách một đoạn thời gian hai luồng năng lượng nóng lạnh lại đan xen xuất hiện.

Người này chính là Khải Lâm.

Sau hơn một ngày không ngừng trị thương thì Khải Lâm cuối cùng cũng đã khôi phục được thương thế trong người.

Tiếng lao xao trong khu rừng cùng với những động tĩnh nhỏ của những sinh vật sống nơi đây vang lên khiến cho hai mắt Khải Lâm đang nhắm chặt lập tức mở ra.

Ánh mắt lúc này của hắn có chút thay đổi so với ngày hôm qua, chuyện này có khả năng liên quan tới việc thực lực Ma Pháp Sư của hắn lại được củng cố thêm ở giai đoạn sơ cấp này, nhưng dường như chính Khải Lâm lại không phát hiện ra chuyện này.

Ngay sau khi kết thúc quá trình trị thương Khải Lâm lập tức vung tay ra, chỉ trong nháy mắt Quyền Trượng Linh Hồn lập tức hiện ra trong tay hắn.

Nhìn vào cây quyền trượng trong tay Khải Lâm không khỏi quan sát kĩ thêm vài lần, giây phút nhìn tốc độ thôn phệ khủng kh·iếp của cây quyền trượng này thì ngay cả Khải Lâm cũng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong người.

Trước đây khi sử dụng cây quyền trượng kết hợp với phệ linh và phệ hồn quyết thì Khải Lâm cũng phần nào hiểu được tác dụng của nó nhưng cho tới ngày hôm nay hắn mới phát hiện chính bản thân cũng không biết hết về cây quyền trượng này.

Dù sao truyền thừa ý thức chỉ là những kinh nghiệp của chủ nhân trước chứ không phải là người tạo ra nó vì vậy bí ẩn về pháp bảo này cũng rất khó để giải thích một cách rõ ràng.

Tuy nhiên về vấn đề tiến hóa của cây quyền trượng lại khiến Khải Lâm rất tò mò, lão già trước đây giao lại cây quyền trượng này cho Khải Lâm cũng đã từng nói nếu có thể thôn phệ đủ chín ngàn, chín trăm, chín mươi chín linh hồn dung nhập vào trong cây quyền trượng thì nó sẽ có thể đạt bước tiến hóa cuối cùng.

Số lượng lúc này trong cây quyền trượng cũng chỉ mới có hơn trăm linh hồn, số lượng này thật sự quá nhỏ so với số lượng linh hồn cần thiết, vì vậy biến hóa bên ngoài là không đáng kể.

Đồng thời Khải Lâm cũng phát hiện ra được lực thôn phệ của cây quyền trượng này cũng đã thay đổi không ít, điều này có ảnh hưởng rất lớn từ việc thực lực bản thân hắn tăng lên.

Nghiên cứu thêm một chút về cây quyền trượng nhưng không có thêm kết quả gì, lúc này Khải Lâm mới rùng mình một cái để đẩy hết đống cát bụi trên người đi, sau đó mới đứng lên.

"Tiểu Lâm, tiểu lâm"

Tiếng gọi của Khải Lâm vang lên, nhưng phải mất hơn nửa nén hương thời gian thì từ phía xa xa, tiếng xột xoạt cùng tiếng gầm gừ mới vang lên.



Tiểu Lâm từ phía xa trong khu rừng lập tức chạy lại, tốc độ của nó rất nhanh nếu so với Khải Lâm thì Khải Lâm hắn căn bản không thể so sánh được.

Ngày hôm qua khi bắt đầu bế quan thì Khải Lâm đã gọi Tiểu Lâm ra ngoài để bảo vệ hắn, vì trong lúc chú tâm vào việc trị liệu thương thế kị nhất chính là bị làm phiền, hơn nữa sau một thời gian không xuất hiện thì sức mạnh thân thể của Tiểu Lâm cũng đã tăng lên một tầng cao mới, thực lực dưới con mắt của Khải Lâm thì khi con hổ này kết hợp với bản năng thiên phú của nó thì có thể không phân cao thấp với một Ma Pháp Sư trung cấp thậm chí là cao cấp.

Để nó bảo hộ chính là tốt nhất, nhưng xem bộ dáng của nó lúc này thì dường như niềm tin mà Khải Lâm hắn dành cho tên này đã có chút không chính xác, đồng thời qua đây hắn cũng cảm thấy được bản thân đã được thần may mắn phù hộ khi trong suốt thời gian hắn suy yếu đã không bị quấy rầy.

Thân hình to lớn của Tiểu Lâm nhanh chóng xuất hiện trước mặt Khải Lâm, bộ dáng của nó có vài phần hưng phấn và thoải mái khiến cho Khải Lâm không khỏi nghi ngờ, nhưng hắn cũng không để tâm quá nhiều điều này khiến cho Tiểu Lâm có vẻ không vui.

Phì...

Tiểu Lâm thờ phì ra một hơi, do thân thể to lớn khiến tiếng hắt xì của nó làm cho Khải Lâm giật mình nhảy cấng lên.

Sau khi hoàn hồn Khải Lâm không khỏi tức giận chừng mắt sau đó còn không quên đập một phát vào ót Tiểu Lâm khiến cho tiếng gầm của nó càng to hơn.

"Được rồi, ngươi có thứ gì mà hưng phấn như vậy kể cho ta nghe xem nào?"

Tiểu Lâm vốn đang tỏ ra bất mãn thì sau khi nghe câu hỏi của Khải Lâm thì lập tức hớn hở, ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng thật to, bộ dáng của nó lúc này thật sự không khác một đứa trẻ khi có thành tựu mà muốn đem khoe với người lớn trong nhà, mọi uất ức trước đó dường như bị nó quên béng đi mất.

Sau một lúc trò chuyện với Tiểu Lâm, hai mắt của Khải Lâm không ngừng sáng lên, sau cùng chính là sự kích động không nói nên lời.

Dựa theo những gì Tiểu Lâm thể hiện ra thì nó dường như có cảm ứng mạnh mẽ với linh thể dị năng ở nơi đây điều này khiến cho Khải Lâm vui mừng, tuy nhiên khả năng để thôn phệ chúng đối với Tiểu Lâm lại rất khó khăn, trong suốt một ngày thì Tiểu Lâm cũng chỉ mới hấp thụ được không quá mười linh thể cấp một điều này khiến nó vẫn khá thèm thuồng với đám linh thể đó.

"Tiểu Lâm bây giờ thế này ngươi giúp ta tìm ra đám linh thể đó, việc còn lại cứ để ta lo, sau đó ta sẽ chia cho ngươi một phần, thế nào"

Giọng điệu Khải Lâm vang lên với vẻ rất chân thành, vì linh trí chưa cao cùng với đã thân thiết từ trước khiến cho Tiểu Lâm khi nghe được thì hai mắt cũng sáng lên, sau đó gật đầu lia lịa.

Khải Lâm thấy vậy thì rất nỗi vui mừng, khuôn mặt hớn hở đứng lên.

"Được rồi, như vậy thì chũng ta lúc này lập tức xuất phát"



Vừa nói Khải Lâm vung tay lập tức mỏm đá nơi hắn vừa ngồi hóa thành một chiếc Vạc đồng đen, nhưng ngay khi hắn định thu lại cái vạc thì Tiểu Lâm lập tức có phản ứng.

"G rừ, g rừ'

Âm thanh Tiểu Lâm vang lên sau đó nó tiến tới gặm lấy chiếc vạc đinh nhấc lên, thấy vậy Khải Lam cũng không ngăn cản nhưng lập tức tiếng gầm gừ của Tiểu Lâm lại liên tục vang lên.

Tiểu Lâm căn bản không thể nhấc nổi cái vạc này, mặc dù lúc này chiếc vạc nhìn khá nhỏ so với hình thể của nó, điều này khiến nó tức giận, mất một lúc loay hoay không có cách thì Tiểu Lâm mới ngước mắt nhìn Khải Lâm dường như muốn nói với hắn.

"Mang nó theo bên người"

Khải Lâm lập tức hiểu ý khuôn mặt nheo lại.

"Nhóc con ngươi là muốn ta đeo cái vạc này trên người?"

Tiểu Lâm cao hứng khi Khải Lâm có thể hiểu được lời của nó một cách nhanh chóng như vậy, điều này khiến khóe miệng Khải Lâm giât giật.

"Như vậy ta không phải là cõng Vạc sau lưng hay sao, ngươi chắc chứ?"

Ánh mắt Khải Lâm có chút nghi ngờ nhìn nó tuy nhiên hắn lập tức bỏ đi, vì Tiểu Lâm lúc này quả thật còn rất thuần khiết căn bản không biết nói dối.

Mà suy nghĩ một lúc cũng dễ hiểu những linh thể xuất hiện trong một ngày này có thể là do ảnh hưởng từ chiếc Vạc này, dù sao chính nó cũng là một bảo vật dùng để ngưng tụ linh khí trời đất. Còn vể khả năng cảm ứng của Tiểu Lâm có lẽ cũng có hạn, thứ duy nhất nó có thể làm đó là phát hiện chính xác phương vị của đám linh thể đó.

"Nghe theo ngươi, đi thôi"

Khải Lâm sau đó lập tức kéo cái Vạc cõng sau lưng sau đó trèo lên người Tiểu Lâm, hai người nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.

Ngồi trên lưng Tiểu Lâm, Khải Lâm lúc này đang cầm lệnh bài thân phận trên tay quan sát.

Số lượng người trong này đã có biến động khi danh sách lúc này đã biến mất thêm ba người nữa, không tính hai kẻ không có lệnh bài trước đây thì số người còn lại trong này đã là hai trăm tám mươi chín người, đồng thời người xếp cuối cùng chính là cái tên Hồng Sâm với "không điểm" thành tích. ba người đứng trong top ba là ba cái tên xa lạ Khải Lâm chưa từng nghe qua: Cẩm Tú, Phong và Cửu Thanh. với số điểm lần lượt là: ba mươi hai, hai mươi chín và hai mươi lăm.



Đồng thời khi linh thức quan sát kĩ vào tên của từng người thì cấp bậc linh thể sẽ thông báo rõ ràng cấp bậc linh thể mà những người này đã thu thập được, dựa vào đó Khải Lâm biết được người tên Cẩm Tú này chính là người đầu tiên thu thập được linh thể dị năng cấp hai.

Do có trợ lực rất lớn từ Tiểu Lâm dẫn tới trong suốt quãng đường băng qua hơn ba ngọn núi lớn Khải Lâm liên tục thu thập được tám linh thể cấp một, tuy nhiên cả tám linh thể này đều được Khải Lâm đưa hết cho Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm thấy thế thì không khỏi hiện ra bộ mặt cảm kích sau đó nó lại càng hưng phấn hơn trong việc cảm ứng linh thể đó.

Khải Lâm nhìn Tiểu Lâm như vậy thì không khỏi xoa xoa đầu sau đó than thở.

"Nhóc con ngươi quá đơn thuần, sau này rất dễ b·ị b·ắt nạt vì vậy nếu một mình đi ra ngoài nhất định phải luôn cẩn thận nghe chưa".

Tiểu Lâm nghe vậy thì vẫn rất cao hứng và ngoan ngoãn trong mắt nó lúc này thì Khải Lâm chính là người vô cùng tốt với nó, đồng thời cũng chỉ có Khải Lâm mới có thể cho nó ăn một cách thoải mái đám linh thể như vậy mà không phải tiêu tốn nhiều sức lực.

Bỗng nhiên bước chân Tiểu Lâm dừng lại, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào phía trước không xa, Khải Lâm thấy vậy thì cũng lập tức nghiêm túc lại, sau đó hắn dựa vào linh niệm để cảm ứng những quan sát của Tiểu Lâm, ngay sau đó khuôn mặt Khải Lâm hiện ra vẻ tươi cười.

Cách xa nơi họ đang đứng hơn trăm trược phía trước có hai linh thể màu hồng đang lơ lửng phí trước hơn nữa bên cạnh còn có hơn năm linh thể trắng bay xung quanh, khích thước nhỏ hơn khá nhiều so với linh thể màu hồng.

Đây chính là hai linh thể cấp hai và năm linh thể cấp một, dựa vào sự nhạy bén của linh hồn vì vậy ngay khi nhìn thấy lịnh thể cấp hai này Khải Lâm có thể cảm nhận rõ linh khí tinh thuần trong cơ thể chúng nhiều hơn gần như gấp bội so với linh thể cấp một.

Dưới sự chỉ huy của Khải Lâm, Tiểu Lâm nhẹ nhàng tiến tới, ngay khi vào trong phạm vi trăm trượng thì hai linh thể cấp hai lập tức phát hiện ra sự ngưng tụ mạnh mẽ của chiếc Vạc sau lưng Khải Lâm vì vậy hai linh thể này lập tức lao tới hướng về phía Khải Lâm.

Khải Lâm thấy vậy thì sức mạnh linh hồn lập tức bao phủ không gian xung quanh, nhằm một lưới tóm gọn nhưng nụ cười trên khuôn mặt Khải Lâm chợt tắt.

Hai linh thể ngay khi cảm nhận được sức mạnh linh hồn giam giữ thì chúng lập tức đổi hướng sau đó chui thẳng xuống lòng đất, lập tức biến mất khỏi cảm ứng của Tiểu Lâm

Tiểu Lâm thấy vậy thì gầm gừ chạy lại nhưng mọi chuyện đã đâu vào đấy.

Chỉ còn suy nhất năm linh thể cấp một không chạy trốn mà vẫn lao về phía Khải Lâm, nhưng chúng cũng rất nhanh tiêu tan vào trong mặt đất.

Bộ dáng Khải Lâm rất khó coi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ được những linh thể như vậy cũng biết chạy trốn khi gặp người.

Thở dài một hơi, Khải Lâm mới an ủi Tiểu Lâm đang có bộ dáng mất mát này.

"Được rồi, đi thôi lần sau cẩn thận hơn một chút là được".