Chương 111: Xâm Nhập
Ba người cười nói vui vẻ trong lúc phi hành, tốc độ của họ chỉ bắt đầu chậm lại đôi chút khi ba người đi tới một vùng đất hoang vu, mặc dù dưới linh thức mạnh mẽ của Khải Lâm cũng không thể phát hiện ra người nào ở xunh quanh.
"Hồng Sâm huynh, phong cảnh nơi đây thật đẹp, rất phù hợp để làm nơi nhắm mắt xuôi tay"
Nam tử có khuôn mặt già giặn hơn lên tiếng.
"Haha, lời nói của Cáp Nhĩ Qua huynh thật sự rất hợp lí, nhắm mắt xuôi tay ở nơi đây thật sự đúng là viên mãn đến cuối đời"
Khải Lâm nghe lời nói của nam tử Cáp Nhĩ Qua thì cũng hào sảng cười nói.
Hai người Cáp Nhĩ Qua và Cáp Nhĩ Tân nghe vậy thì có chút cảm xúc bộ lộ ra ngoài nhưng rất nhanh biến mất, hiển nhiên lời nói của Khải Lâm có chút nằm ngoài dự đoán của họ.
Cáp Nhĩ Tân chính là nam tử trẻ tuổi bên cạnh Cáp Nhĩ Qua nghe vậy cũng tươi cười, một bộ dáng hiền hậu pha thêm một chút già lão nhìn hướng về một mảnh đất nhô cao phía trước mà cảm thán, bộ dáng này thật sự có chút khác biệt so với bộ dáng chỉ khoảng hai mươi hai mươi lăm tuổi của hắn.
"Nếu như Hồng huynh có ý nghĩa như vậy hai chúng ta cũng không ngại mà giúp đỡ một tay để Khải huynh hoàn thành tâm nguyện"
Vừa nói ánh mắt của Cáp Nhĩ Tân bắt đầu ánh lên một chút hàn quang, nhưng nếu không chú ý thì rất khó có thể nhận ra, trừ khi người đó mạnh hơn người này rất nhiều.
Nhưng bên cạnh họ lúc này là Khải Lâm, chủ nhân mới của Quyền Trượng Linh Hồn, một pháp bảo của một vị có cấp bậc chiến tướng thậm chí là cao hơn rất nhiều thì sự n·hạy c·ảm với sự vật sự việc xung quanh là điều mà hai người của Cáp Nhĩ gia tộc này không thể lường tới.
Ánh mắt Khải Lâm hướng về phía hai người này với bộ dáng rất chân thành và biết ơn sau đó cười to lên.
"haha, Chúng ta vừa gặp đã thân, không ngờ hai vị lại có thể hi sinh vì tâm nguyện của ta như vậy, điều này thật khiến Hồng Sâm ta thật sự rất cảm động"
Hai người Cáp Nhĩ vốn cũng cười lên theo tiếng cười của Khải Lâm nhưng rất nhanh hai người biến sắc khi cảm nhận được lời nói của Khải Lâm có chút không đúng.
"...Hi sinh, Hồng huynh ngươi...?"
Cáp Nhĩ Qua và Cáp Nhĩ Tân đang định mở lời thì thân thể Khải Lâm cách hai người không đến năm trượng lập tức biến mất, sau đó một âm thanh lạnh lẽo vang lên bên tai hai người, cùng với tiếng nói đó chính là tiếng cười có chút quỷ dị của Khải Lâm.
"Gặp được hai vị khiến Khải Lâm ta rất cao hứng vì vậy ta quyết định sẽ dùng chỗ này để an táng hai vị".
Đây chính là tính cách của Khải Lâm, nếu như phát hiện có kẻ muốn gây nguy hiểm cho bản thân thì nhất định phải tìm cơ hội ra tay trước vào lúc đối thủ không nghĩ đến, đây chính là thời điểm tốt nhất để triệt hạ đối thủ cũng như tăng phần bảo toàn tính mạng.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho hai người Cáp Nhĩ không kịp trở tay, tuy nhiên theo phản xạ hai người lập tức vận dụng ma pháp trong cơ thể để hóa thành một tầng phòng thủ năng lương bao quanh hai người, rồi bước chân nhanh chóng rời đi chỗ cũ.
Nhưng khoảng cách của hai người và Khải Lâm là quá gần vì thế đây cũng chính là hành động kịp thời duy nhất của hai người họ.
Thân hình Khải Lâm ngay khi dịch chuyến nhanh chóng tiếp cận hai người thì bàn tay hắn nắm chặt, nhanh như chớp hai nắm đấm ẩn chứa lực đạo cực mạnh bùng phát đập mạnh vào hai người Cáp Nhĩ đang lúng túng trước mặt.
"Bùm"
Thân thể hai người ngay khi tiếp cận với nắm đấm của Khải Lâm thì lập tức bị chấn bay sau đó đập mạnh vào đúng mảnh đất mà hai người vừa chỉ cho Khải Lâm.
Thấy vậy Khải Lâm nhanh chóng lao xuống, sức mạnh thân thể cùng với ma pháp trong cơ thể liên tục lưu động khiến cho tốc độ của Khải Lâm bạo phát, chỉ trong vài hơi thở thì hai đạo kình lực từ thân thể hắn lại phát ra sau đó đánh mạnh vào nơi hai người kia mới b·ị đ·ánh xuống.
"ầm"
Âm thanh lớn nổ lên, đất đá tại nơi tiếp xúc với hai đạo kình lực của Khải Lâm lập tức bay tán loạn, cuối cùng hình thành một cái hố sâu.
Nhưng Khải Lâm lại không có chút buông lỏng vì dưới linh thức hắn lúc này, tại cái hố sâu đó căn bản không phát hiện ra khí tức của hai người.
"Ngươi thật khiến cho ta bất ngờ"
Một câu nói đầy vẻ châm chọc vang lên đằng sau Khải Lâm, tiếp sau đó là một đạo thân ảnh không biết xuất hiện từ lúc nào lại dần rõ ràng trong linh thức của hắn.
"Cáp Nhĩ Tân..."
Khải Lâm lúc này căn bản không có chút khinh địch nào vì vậy vội vàng né tránh đi, tại nơi hắn vừa đứng một thủ trưởng mạnh mẽ đánh vào, tiếp đó một thân ảnh dần hiện rõ lên trước mắt hắn.
"Công kích không tệ"
Khải Lâm âm trầm nói.
Nhưng ngay sau đó hắn lại mạnh mẽ bộc phát kình lực lui về phía sau, tại đó một đạo ma pháp rất mạnh đang hướng về nơi mà hắn mới đứng, dựa theo những gì mà Khải Lâm biết được thì sức mạnh này hẳn đã bước qua đẳng cấp Ma pháp sư.
"Ta còn định tìm cho ngươi một nơi tốt để an táng mà ngươi thật sự không biết điều"
Khải Lâm nghe vậy thì cười lạnh, nhưng không để hắn kịp lên tiếng thì âm thanh tức giận của Cáp Nhĩ Tân bỗng nhiên vang lên.
"Không cần nói nhiều với hắn, ra tay tiêu diệt hắn thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết"
Ngay khi nói xong thì hai người hóa thành hai đạo lưu quang hướng về phía Khải Lâm mà công kích.
Phải cùng lúc đón đỡ hai người có thực lực cấp bậc không quá cách xa khiến Khải Lâm vội vàng né tránh đi, hai người thấy vậy không chút do dự mà tức tốc xoay hướng truy kích theo.
Cứ thế mỗi khi hai người công kích Khải Lâm lại né tránh hết lần này tới lần khác.
Một lần, hai lần, mười lần rồi trăm lần, Khải Lâm cũng không ngừng né tránh khiến hai người đuổi theo, những chiêu thức được hai người tung ra liên tiếp bị né tránh thậm chíu là bị Khải Lâm phá hủy, điều này khiến cho hai người tức sôi máu lên.
'Vổ sỉ, khốn kiếp"
Đây chính là tiếng nói không ngừng hiện lên trong đâu của hai tên Cáp Nhĩ, nhưng hai người cũng không có cách nào để phát tiết sự tức giận trong lòng.
Liên tục truy kích khiến cho ma pháp trong cơ thể hai người dần cạn kiêt, Khải Lâm có thể dễ dàng phát giác ra chuyện này chính là dựa vào tốc độ khi truy đuổi hắn.
Cùng lúc này hai người Cáp Nhĩ cũng phát hiện ra sự tiêu hao nghiệm trọng trong cơ thể, điều này khiến sắc mặt hai người lập tức tối sầm lại, cả hai không nói nhiều lập tức quay đầu mà chạy đi.
Tất cả những việc này đều khiến Khải Lâm tốn đi tâm cơ không ít, vì vậy làm sao hắn có thế để cho hai người chạy chốn được.
Khí tức từ cây Quyền Trượng lập tức được Khải Lâm thôi thúc, lập tức trong phạm vi hơn mười dặm đã bị một sức mạnh linh hồn cường đại bao phủ, những người trong phạm vi này đề xuất hiện những hiệu ứng rất xấu từ uy áp này.
Tốc độ của hai người này lập tức bị chậm lại, ánh mắt của cả hai người dường như đang có dấu hiệu biến đổi.
Thấy vậy Khải Lâm lập tức để tay lên mi tâm, ngay lập tức ấn kí ma pháp sư trên mi tâm hắn hiện ra, từ trên đó ánh sáng trắng phát ra làm hiển hiện ra bốn mươi hai trận kì, bốn mươi hai trận kì này liên tục biến đổi hóa thành những đạo công kích sắc bén như lưỡi kiếm đánh mạnh về hai người.
Đây chính là sự chuẩn bị của Khải Lâm khi tới đây, dưới sự che dấu của linh hồn mạnh mẽ khiến cho hai người Cáp Nhĩ căn bản không thể nhận ra.
Tốc độ lao tới của Khải Lâm vẫn không dừng lại vì hắn biết ma trận này còn rất sơ sài căn bản không thể giữ chân được hai người trong một thời gian dài.
Quả nhiên chỉ với vài đạo công kích của hai người Cáp Nhĩ ma trận này lập tức bị tan vỡ, bốn mươi hai trận kì cũng bị chấn nát.
Tuy nhiên việc chậm lại trong một khoảng thời gian cũng ấn định số phận của hai người.
ầm... ầm
Hai quyền liên tiếp lại được tung ra khiến cho hai người bị trấn bay thêm một lần nữa, sau đó từng ngụm máu đỏ tươi phun ra ngoài.
Cả hai người lúc này đều hiện lên vẻ hoảng sợ, Cáp Nhĩ Qua đang định thi triển sức mạnh thì thân thể bỗng nhiên khựng lại, lúc này trên ngực hắn đã cắm lên một cây sắt óng ánh, đây chính là quyền trượng linh hồn.
Dưới tác dụng của máu huyết, linh khí và linh hồn trong cơ thể của Cáp Nhĩ Qua khiến cho quyền trượng linh hồn bỗng nhiên b·ạo đ·ộng, chỉ trong nháy mắt cả người Cáp Nhĩ Qua đã héo rũ, toàn bộ ma pháp và linh hồn trong cơ thể đã biến mất, hắn hóa thành một bộ xương khô rồi rơi mạnh xuống đất.
Cáp Nhĩ Tân bên cạnh thấy vậy thì khuôn mặt trắng bệch, dường như hắn rất ít khi phải trải qua chuyện này, mà cũng dễ hiểu là với sự thần bí mà những lưu chuyền của gia tộc này thì ít người dám động vào hắn cũng rất ít.
"Ta là người của Cáp Nhĩ gia tộc, nếu người g·iết ta thì nhất định sẽ chịu sự phẫn nộ của cả gia tộc, như vậy ngươi nhất định phải c·hết. Đạo huynh chỉ cần ngươi tha cho ta, ta cam đoan chuyện này sẽ kết thúc ở đây, chúng ta từ này nươc sông không phạm nước giếng, nếu ngươi không tin ta có thể thề với sức mạnh ..."
Phập...
Lời nói của Cáp Nhĩ Tân bỗng nhiên bị dừng lại, ánh mắt hắn hiện ra vẻ không thể tin được.
Khải Lâm vì cảm thấy người này lải nhải quá nhiều vì vậy trực tiếp điều khiển quyền trượng đâm mạnh vào cơ thể của Cáp Nhĩ Tân cảnh tượng tiếp theo y hệt như với Cáp Nhĩ Qua trước đó.
Tuy nhiên ngay khi Cáp Nhĩ Tân sắp cạn kiệt sức mạnh thì ánh mắt hắn hiện ra vẻ điên cuồng và ác độc, hắn sử dụng sức mạnh cuối cùng trong cơ thể lập tức tự bạo thân thể.
Một ma pháp sư cho dù là suy yếu đến cùng cực thì ngay khi tư bạo thì cũng tạo ra một sóng năng lượng vô cùng khổng lồ phá hủy hết những thứ tồn tại xung quanh, ngay cả Khải Lâm cũng bị vạ lây.
A... phụt...
Tiếng kêu của Khải Lâm vang lên sau khi tiếp xúc với sóng xung kích đó, một ngụm máu tươi lập tức phun ra khỏi miệng.
Dưới v·ụ n·ổ này tòa bộ những thứ xung quanh đề bị phá hủy, thứ duy nhất còn tồn tại chính là Quyền Trượng và Chiếc Vạc đen kia, dường như v·ụ n·ổ này không có chút xi nhê nào với chúng.
Từ đầu đến cuối hai người này căn bản không hề đưa ra lệnh bài thân phận để chạy trốn, khả năng cao chính là hai người này không có, nếu như không có thì đây chính là người xâm nhập, nhưng tại sao cao tầng của Thánh địa lại không nhúng tay vào điều này khiến Khải Lâm cảm thấy khó hiều.
Hắn sẽ không ngu đến mức mà cho rằng hai ma pháp sư này lại có thể qua mắt được cao tầng của thánh địa Lạc Việt này.
Khải Lâm ho khan vài cái, sau đó dơ tay thu lại chiếc vạc và cây quyền trượng trở lại sau đó ấn kí ma pháp sư trên mi tâm cũng dần tiêu tán, việc mở ra ấn kí và sử dụng sức mạnh khiến cho năng lượng và ma pháp trong cơ thể tiêu hao đi không ít, thân thể hắn cũng đang dần suy yếu, việc cần làm lúc này chính là tìm nơi an toàn để hồi phục lại chiến lực.
Tại bầu trời phía trên nơi Khải Lâm mới rời đi, những áng mây trôi lơ lửng bỗng nhiên có sự biến đổi nhanh chóng, một vài ánh mắt từ nơi đó nhìn xuống khu vực chiến trường này, một tiếng thở dài vang lên nhưng kì lạ âm thanh này lại không truyền cuống mặt đất.
Tiếp sau đó ba tia ánh sáng làm tìm và xanh bay nhanh tới dung nhập vào mặt đất bị phá hủy trước đó, rất nhanh cả vùng đất này bắt đầu hồi phục nhanh chóng, cảnh sắc dần khôi phục, nơi đây lại trở về với bộ dáng trước đó, giống như nơi đây căn bản chưa có ai từng lui tới.