Chương 110: Thế Lực Mới
Mang theo nhiều suy đoán cùng nghi hoặc về tác dụng về linh thể dị năng mà hắn đã luyện hóa Khải Lâm lúc này có chút phấn khởi mà bước đi.
Vì có kinh nghiệm lần đầu làm chuyện này cho nên trong suốt quãng đường và từng nơi Khải Lâm đã đi qua thì hắn đều sử dụng sức mạnh linh hồn trong quyền trượng để che dấu đi sự dao động linh thức mà hắn tản phát ra.
Một ngày, hai ngày trôi qua, mãi cho tới khi ngày thứ ba bắt đầu thì trên bảng xếp hạng cũng có người bắt đầu có được điểm số, cùng với đó là việc có hai người đã bị trục xuất ra khỏi vòng thứ hai này.
Lúc này người đứng đầu có một cái tên rất xa lạ với Khải Lâm.
"Bạch Vân Giang sáu điểm, cái tên không tệ, nhưng cách đặt tên giống với người phương bắc của đại lục này, hiển nhiên người này không thuộc về Lạc Việt bộ lạc"
Khải Lâm tự lẩm bẩm sau đó hắn mở bàn tay ra, trong tay hắn lúc này đã có được mười linh thể dị năng, từ trong cơ thể chúng không ngừng tản mát ra linh khí rất tinh thuần.
Để kiểm chứng suy đoán của bản thân Khải Lâm vốn đã định sẵn cho những linh thể này một kết cục.
Dưới linh thức tản phát đến cực hạn và được che dấu một cách bí mật thì Khải Lâm cũng cần phải mất hơn nửa canh giờ để quan sát tình hình thực tế sau đó hắn mới chọn một mỏm đá khá cao trên một vách được sương mù bao phủ.
Mặc dù lớp sương mù này không thể che dấu được linh thức quét qua nhưng ít nhất nhìn đó cũng không quá thuận mắt cho lắm.
Có quyết định thân hình Khải Lâm lập tức máy động sau đó hắn trực tiếp phi hành hóa thành một đạo lưu quang bay lên hướng về vách đá hắn đã chọn.
Chỉ sau vài đường cơ bản một hang động nhỏ đã được hắn tạo ra sau đó hắn bước vào, rất nhanh sau đó từng tảng đã rộng lớn được hắn ném từ bên trong ra ngoài, ngay lập tức hang động vừa rồi đã biến mất cảnh quan so với trước khi Khải Lâm đào hang không có gì thay đổi.
Ngồi trong hang động Khải Lâm nhanh chóng chìm vào nghiên cứu, quá trình này tiêu tốn hơn một ngày thời gian của hắn.
Một ngày sau Khải Lâm mở mắt, dưới linh thức thăm dò thì Khải Lâm biết được bầu trời lúc này đã bị màn đêm bao phủ, hơn nữa có một vài thân ảnh đang đứng ở bốn phía xung quanh cách hắn vài trăm trượng.
Những người này có đoàn đội ba đoàn đội bốn cũng có người độc lai độc vãng hiển nhiên họ cũng đang tìm một chỗ dừng chân.
Khải Lâm vì có được quyền trượng cho nên sự tồn tại của hắn trong hang lúc này không bị những người bên ngoài này phát hiện, dù sao những người này cũng đều là Ma Pháp Sư hơn nữa trong đó có một kẻ đã gần đạt đến trung cấp, nếu phải đối mặt cũng khiến Khải Lâm tiêu tốn kha khá tinh lực, mặc dù hắn đã nắm chắc có thể giải quyết tất cả những người nơi đây.
Quay lại với linh thể dị năng.
Khải Lâm sau hơn một ngày quan sát và nghiên cứu thì hắn cũng có được thêm một chút thông tin.
Với thực lực của hắn lúc này cùng với Nghiệp Hỏa và Phệ Linh quyết thì chuyện luyện hóa sẽ không khó nhưng làm như vậy thì khi phá vỡ cấu trúc của những linh thể này thì rất khó có thể điều khiển cùng lúc khiến cho chúng không bị nhiễm một chút tạp chất bên ngoài từ đó thay đổi giá trị của chúng.
Vì vậy cách tốt nhất là luyện hóa từ từ sau đó tìm kiếm cách tách cấu trúc của chúng ra sau.
Từ lúc này Khải Lâm lại đắm chìm vào việc luyện hóa khiến hắn mất thêm hơn một ngày tuy nhiên hắn lại có được đáp án mà bản thân cần.
Sở dĩ việc này không mất thời gian như vậy nhưng trong lúc sử dụng phương thức luyện hóa hắn đã cố tình để mọi chuyện chậm đi không ít để quan sát rõ hơn và cấu trúc từ đó suy ra quá trình hình thành của chúng.
Việc có thể sử dụng những linh thể dị năng này để gia tăng lực lượng ma pháp trong cơ thể hơn nữa Khải Lâm cũng tìm được phương pháp khiến quá trình luyện hóa diễn ra mà không để tạp chất bên ngoài lẫn vào chúng từ đó có thể trực tiếp sử dụng hóa thành tự thân thực lực.
"Nếu như có thể thâu tóm được toàn bộ linh thể trong đây liệu ta có thể trực tiếp đột phá Ma Pháp Sư tiến vào Chiến Sĩ hay không?"
"bốp"
Suy nghĩ mới hiện lên trong đầu đã bị chính bàn tay của hắn đập thẳng vào mặt, đây chính là cái tát mà hắn tự thưởng cho bản thân khi nghĩ tới những chuyện không thực tế như vậy.
Một ngày luyện hóa linh thể khiến cho tu vi của Khải Lâm có sự biến đổi nhỏ nhưng cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hơn, điều này mang đến chỗ tốt không ít cho hắn, nhưng với khả năng xuất hiện ít ỏi của linh thể như vậy thì chỉ sợ cho tới khi thời gian kết thúc vòng thứ hai này thì tự thân thực lực của hắn cũng không tăng lên được thêm bao nhiêu.
Việc cần làm lúc này chính là tìm cách để câu dẫn những linh thể này tới một chỗ hoặc ít nhất là khiến chúng tự tìm tới chính mình chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nhanh chóng luyện hóa và gia tăng thực lực.
Suy tư hồi lâu cùng với việc lục lại những đồ trong nhẫn trữ vật bỗng nhiên hai mắt Khải Lâm sáng lên rồi nhìn về phía một đồ vật có hình dáng màu đen kịt, đó chính là nơi hắn đặt chiếc Vạc đồng đen lấy được từ nơi Tản Viên Sơn Thánh.
Trước đây vị Sơn Thánh kia cũng đã từng nói mục đích chính khi tạo ra chiếc vạc này đó là để ngưng tụ linh khí trời đất hiện tại cũng chỉ có nó phù hợp khi Quyền Trượng Linh Hồn không thể hiện được nhiều tác dụng ở nơi đây.
Cầm chiếc Vạc đồng đen trên tay, Khải Lâm trực tiếp lao thẳng ra bên ngoài.
"Ầm"
Một tiếng động lớn vang lên. trên vách đá Khải Lâm đã ở bỗng nhiên đất đá bay mù mịt điều này khiến cho một số người xung quanh đó chú ý đến, một số người nhanh nhạy thì lập tức phi hành tới thăm dò mọi chuyện.
Gây ra động tĩnh không nhỏ chắc chắn sẽ có phiền phức điều này Khải Lâm biết rõ, vì vậy hắn lúc này không muốn gây ra thêm sự chú ý nữa cho nên khi bay ra ngoài hắn đã cắt đứt và ngăn chặn không cho linh khí xâm nhập chiếc Vạc điều này khiến cho những hoa văn khi được linh khí kích phát trên Vạc không bị lộ ra sẽ giảm thiểu đi ít thứ chuyện không cần giải quyết.
Nhưng có một điều mà Khải Lâm không ngờ tới đó là khi hắn chặn hết linh khí dung nhập vào chiếc Vạc thì đồ vật này bỗng nhiên nặng lên một cách kinh khủng điều này vốn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cũng vì vậy mà ngay khi rời khỏi hang động, việc phi hành của Khải Lâm gần như bị chậm lại không ít, hơn nữa do phải cầm đồ vật nặng dưới tay khiến cho quãng đường hắn du chuyển luôn bị vặn đi vẹo lại.
Những người thấy vậy thì cười to.
"Tên này có vấn đề rồi, cầm theo một cục sắt đen thì có ý nghĩa gì cơ chứ"
"haha, huynh đệ có cần chúng ta đến trợ giúp hay không?"
Một số tiếng cười xung quanh vang lên, kèm theo đó là lời nói có vài phần châm trọc, nhưng Khải Lâm vẫn thờ ơ mà bước đi.
Nhưng xung quanh này vẫn có một số người tâm cơ âm trầm, ví dụ như ngay bên cạch những người vừa cười nhạo Khải Lâm có hai hai người đàn ông, quần áo trên người họ đa phần là da thú giống với những người bình thường sống ở những vùng đất lạnh lẽo.
Hai người quay mặt nhìn nhau giống như đang thảo luận điều gì đó, sau đó cùng gật đầu thế mà hai người thật sự có hành động như lời nói của mấy người bên cạnh họ không xa.
Cả hai bay lên, sau đó hướng nhanh về phía Khải Lâm điều này khiến không ít người phía xa ngạc nhiên, ngay cả Khải Lâm cũng có chút âm trầm vì tình cảnh này.
Bước tới bên cạnh cách Khải Lâm khoảng mười trượng hai người dừng lại, một người có bộ dáng trẻ hơn trong hai người, da mặt trắng phau mỉm cười phóng khoáng lên tiếng.
"Haha, vị huynh đệ này chúng ta là người của dòng họ Cáp Nhĩ, nếu huynh đệ không chê chúng ta có thể phụ giúp huynh đệ một đoạn đường"
Khải Lâm nghe vậy thì mỉm cười đáp lễ nhưng bộ dáng của hắn cũng có chút chật vật.
"Đa tạ ý tốt của hai vị đạo hữu, tuy nhiên chuyện này ta có thể tự giải quyết được"
Nghe đươc câu trả lời của Khải Lâm hai người không khỏi sửng sốt, trong mắt họ Khải Lâm căn bản không biết được thân phận của mình điều này có thể thấy được Khải Lâm căn bản không phải người của Lạc Việt này vì vậy hai người cười lạnh nhưng rất nhanh biến mất, sau đó người già dặn hơn lúc này cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
"Haha, vị huynh đệ này chúng ta đến từ Cáp Nhĩ gia tộc là một phương thế lực lớn và cũng là đối trọng hợp tác lâu dài với Lạc Việt Đại lục, huynh đệ hắn không phải người ở đây nên không biết được"
Một số người phía xa nghe được lời nói của hai người này thì lập tức lộ ra bộ mặt khó coi, hiển nhiên bọn họ cũng từng biết đến Gia tộc này.
Nói vậy cũng không sai khi bất kì ai sống ở thế giới này cũng biết được gia tộc này là một gia tộc bí ẩn nhất của thế giới, mặc dù vậy thì hung danh của họ cũng được tất cả mọi người biết tới qua những lần gia tộc này tổ chứng c·hiến t·ranh nhằm thống nhất tất cả thế giới này, hơn chục vạn năm trước thế lực này đã từng hô mưa gọi gió gieo sự sợ hãi trên khắp những mảnh đất họ đi qua mãi cho tới khi ba thế lực cực lớn trống trả được sức mạnh của họ từ đó tạo ra ba con quái vật khổng lồ là Tế Hồn, Thiên Nguyên và Lạc Việt thì sự cân bằng mới gần như được duy trì, tuy nhiên tham vọng của gia tộc này vẫn là vấn đề gây đau đầu cho bất kì ai biết tới.
Có lẽ nơi đây cũng chỉ có Khải Lâm không biết tới.
Khải Lâm lời qua tiếng lại vài câu, sau khi có được một vài thông tin thì trong đầu hắn mới lóe lên hình ảnh bản đồ mà hắn đã thấy, trên đó đúng là có môt bộ phận mảnh đất rộng lớn không được đề cập tới, hẳn đây chính là mảnh đại lục của hai người này.
Vốn từ đầu là không muốn dây dưa nhưng khoảnh khắc cười lạnh cùng ác ý trong ánh mắt của hai người đã rơi vào ánh mắt của Khải Lâm điều này khiến hắn không thể bỏ qua như vậy được.
Đối với hắn người có ý đồ với bản thân thì nếu có đủ khả năng nhất định phải lập tức giải quyết tránh hậu họa về sau khiến cho bản thân trở tay không kịp.
Mà đối với hai kẻ có tu vi Ma Pháp Sư trung cấp trong đó có một người vừa tiến vào trung cấp chưa lâu thì việc này không khó.
"haha, gia tộc của hai vị tại hạ đã nghe qua, quả đúng như là sấm đánh bên tai, được hai vị trợ giúp đúng là điều ta cầu mà còn không được".
Nói xong Khải Lâm như nghĩ gì đó sau đó vội vàng nói tiếp lời mình.
"À, tại hạ tên là Hồng Sâm từ nhỏ ngốc nghếch đã khiến hai vị chê cười rồi"
Hai người nghe vậy thì ngạc nhiên.
"Thì ra là Hồng Sâm huynh, cái tên này quả thật là gây nhiều sự chú ý trong thời gian nay"
Ý của hai người Khải Lâm lập tức hiểu rõ vì vậy cũng cười sảng khoái, kết hợp với bộ dáng đại hán chất phác trên khuôn mặt thì diễn xuất phải đạt đến trình độ hoàn hảo.
Hai người đối diện thấy vậy thì cũng cười haha sau đó hướng tới Khải Lâm sau đó giúp hắn nhấc lên chiếc Vạc rồi cùng nhau bước đi.
Người già dặn trong hai người bỗng nhiên hướng về phía người kia truyền ầm tuy nhiên bộ dáng bên ngoài lại không có gì thay đổi, hiển nhiên đây là một lại bí thuật nào đó của họ.
"Đây không phải là vùng đất của chúng ta, làm gì cũng nên có chút thận trọng tránh ảnh hưởng tới mục đích khi tới đây của hai ta"
Người trẻ tuổi hơn lúc này mỉm cười nhìn về phía Khải Lâm, Khải Lâm thấy vậy cũng đáp lễ, tuy nhiên người kia lại đang đối đáp với người bên cạnh hắn.
"Đại ca yên tâm, cái này ta hiểu"
Người duy nhất không có phát giác gì chính là Khải Lâm vẫn đang sảng khoái chuyện trò với hai người này trông rất vui vẻ.