Chương 106: Oan Ức
Tiếng thét của cô bé tên Vĩnh Hằng kia vang lên, sự cao hứng hiện rõ trên khuôn mặt trên tay đang cầm một vài quả tươi trên đó đã có đầy dấu răng của nàng cùng với Bạch Như chạy tới tiếng nói vang vọng.
"Tiểu tử kia nhìn rất quen mắt".
Vừa nói cô bé vừa ra hiệu cho thiếu nữ phía sau cùng với hai toạ kị, thấy vậy con bạch hổ và con kim long lập tức gầm rống lên vang trời, tiếng gầm rống khiến cho rất nhiều chim muông nơi đây chạy tán loạn.
Không chỉ vậy động tĩnh lớn ở nơi đây liền khiến cho những người phía xa phát giác vì vậy nhanh chóng có từng đạo hào quang lóe lên hướng về phía bên này mà bay tới.
Nếu như bình thường thì Khải Lâm sẽ trực tiếp rời đi hoặc là chuẩn bị nghênh chiến trực diện nhưng lúc này khi nhìn thấy thiếu nữ và cô bé chính là hai người mà hắn đã gặp trên đường tới đại lục này lại khiến cho trong lòng Khải Lâm nổi lên rất nhiều nghi hoặc và kh·iếp sợ.
Từ lần ban đầu gặp mặt hắn đã biết rằng hai người này có lai lịch không tầm thường nhưng hôm nay khi thấy hai người bất ngờ xuất hiện nơi đây thì hắn lại không khỏi kinh hãi.
Trong mắt Khải Lâm thì một thiếu nữ và một cô bé này nhìn như vô hại nhưng hắn lại nổi lên sự cảnh giác cao độ, trước đây hắn rõ ràng không phát hiện hai người bước vào cánh cửa tiến vào đại điển này, điều này có nghĩa là hai người này đã đi vào theo một con đường khác, nếu như là con cháu của cao tầng của thánh địa thì không nói tuy nhiên lần gặp mặt trước đây lại khiến hắn không quá tin tưởng vào suy đoán này.
"Tiểu tử chúng ta lại gặp mặt rồi"
Giọng nói của Bạch Như vang lên, sau đó hai nàng chạy tới gần, sau khi phát hiện ra bộ dáng có chút đề phòng của Khải Lâm thì hai nàng quay mặt nhìn nhau, sau đó tay che miệng cười khúc khích.
Sau đó cô bé Vĩnh Hằng như nghĩ ra thứ gì đó vội vàng nhìn về phía Khải Lâm, bộ dáng rất giống một tiểu tổ tông nhỏ, hai tay chống hông mở miệng.
"Người trẻ tuổi, có phải người mới lạc đàn phải không?"
Bạch Như bên cạnh nghe vậy thì cười lớn, vội nhìn về phía cô bé.
"Hằng nhi, là đi lạc"
Nghe vậy cô bé đỏ mặt nhưng rất nhanh biến mất.
"Chúng ta cũng có thể coi là có duyên, vì vậy ngươi yên tâm chuyện này cứ để hai chúng ta lo"
Thiếu nữ bên cạnh nghe vậy cũng vội vàng gật đầu tán thành, sau đó không để Khải Lâm kịp phản ứng gì vội vàng quay người lại kêu to, thông báo vị trí nơi họ đang đứng.
Vì từ đầu không kịp phản ứng vì vậy Khải Lâm lúc này cũng không trực tiếp rời đi, nhưng có lẽ đây chính là quyết định sai lầm nhất của hắn từ trước tới nay.
Cùng với tiếng gọi thì gần hai chục thân ảnh nhanh nhất vội vàng lao hướng bên này mà bay tới khoảng cách với nơi này đã không còn quá xa.
Thấy có người sắp tới gần thiếu nữ và cô bé lại nhìn nhau sau đó lại có dấu hiệu định rời đi dường như hai người này không muốn gặp những người bên kia.
Vì trước đây bị hai người này cho một vố thế nên suy nghĩ trong đầu Khải Lâm bỗng lưu chuyển sau đó vội vàng lên tiếng.
"Hai người các ngươi ruốt cuộc là con cái nhà ai, tại sao lại chạy nhảy lung tung ở nơi đây như vậy, không sợ sẽ bị ta mách các người cho trưởng bối của các ngươi hay sao?"
Lời nói của Khải Lâm vang lên, nhưng nhận lại lại chính là ánh mắt cổ quái của hai cô bé, tiếng cười khúc khích lại vang lên nhưng hai người không nói gì mà lại vội vàng thúc dục tọa kị bay đí.
Dựa theo cảm giác nhạy bén Khải Lâm có thể xác nhận được ánh mắt của hai con tọa kị khi nhìn về phía hắn dường như ẩn dấu một chút chào phúng và thương hại điều này khiến Khải Lâm bất giác cảm thấy không ổn.
Hai nàng bay đi trong chốc lát đã biến mất dường như chưa từng tồn tại đột nhiên từ nơi hai người mới biến mất bỗng nhiên lóe ra một tia ánh sáng sau đó bay nhanh hướng về phía Khải Lâm mà bay tới.
Đúng lúc này hơn hai chục đạo thân ảnh từ phía xa cũng đã đi đến bên này.
Khải Lâm thấy vậy cũng không quá để ý, theo phản xạ bàn tay dơ lên chụp về ánh sáng đang bay về hướng của hắn, lập tức rất nhiều loại mùi hương khác nhau xộc thằng vào mũi hắn khiến hắn cảm giác khá mê li nhưng đối với những người khác thì không như vậy.
Hơn hai chục thân ảnh kia thì có khoảng sáu nữ tử, những người này mặc dù không phải là tuyệt sắc gia nhân nhưng mỗi người đều có một khí chất của riêng mình điều này thu hút không ít nam tử đi xung quanh, nhưng lúc này ánh mắt của những nử tử này lại hiện ra vẻ sắc lạnh nhìn về phía Khải Lâm.
Nhìn ánh mắt không có thiện cảm kết hợp với cảm giác không ổn khi gặp hai thiếu nữ và cô bé kia khiến hắn bất giác nhìn xuống thứ đang được hắn cầm trên tay.
Cả khuôn mặt Khải Lâm đen lại, khóe miệng giật giật trong chốc lát không nói nên lời, đồng thời những người phía xa cũng bắt đầu dùng một số thủ đoạn gì đó truyền âm đi thông bao với người khác.
Lúc này Khải Lâm cũng hiểu được tại sao ánh mắt đáng thương của hai con tọa kị lại xuất hiện khi nhìn về hắn.
...
Trong mấy ngày hôm nay ngoài việc cố gằng tồn tại trong nhóm ba trăm người để bước vào vòng thứ hai thì cũng có một mạch nước gầm xuất hiện tuy nhiên việc này lại không được lan rộng ra bê ngoài tuy nhiên gần như ai cũng biết nhất là những nữ tử khi nhắc tới chuyện này lại trở nên phẫn nộ.
Chuyện là thời gian này xuất hiện một tên biến thái, luôn để ý tới những nữ tử tham gia vào lần đại điển này, sau đó tên biến thái kia luôn tìm cách trộm đi nôi y của những nử tử nơi đây, đồng thời mỗi lần trộm đi xong thì để lại chính là những thứ không sạch sẽ điều này khiến cho rất nhiều nữ tử căm phẫn nhưng dường như vì lí do nào đó mà chuyện này lại không bị rêu rao quá nhiều.
Trên tay Khải Lâm lúc này chính là một đống nội y nữ tử, từ các thể loại màu sắc và kích cỡ khác nhau, cả người hắn bỗng chốc run lên toàn thân nổi hết da gà, hắn biết rằng hai người vừa rồi đã chụp một chậu phân lên đầu hắn, hơn nữa chuyện này còn có lẽ không chỉ dừng lại như vậy.
Khải Lâm đang không biết giải quyết mọi chuyện như nào thì lúc này những người từ nơi khác lại bay tới số lượng ngày một đông lên, trong đó có cả những người mà Khải Lâm quen biết, nhất là một số nữ tử khi gặp hắn sắc mặt đều biến đổi điều này khiến cho sắc mặt hắn càng đen lại.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người nhưng Khải Lâm dường như không nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề định mở miệng thanh minh nhưng hắn nhất thời cũng không biết nói thế nào.
"Vị bằng hữu này, ngươi cũng là một vị Ma Pháp Sư tại sao lại có thể làm ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy?"
Đây là lời nói của một nam tử khoảng ba mươi tuổi, người này nhìn bộ dáng ngốc nghếch nhưng tâm cơ từ việc chọn lên tiếng đầu tiên thì có thể biết là không đơn giản.
Nghe lời của nam tử này, những người xung quanh cũng xôn xao lên không ít tuy nhiên có một số người vẫn giữ im lặng như chờ đợi xem kịch hay.
Ánh mắt Khải Lâm đảo qua từng người sau đó dừng lại trên thân thể của một nữ tử, hắn không quá xa lạ gì với người này, một thân bạch y, mái tóc dài thả xuống ngang eo, khuôn mặt lạnh lùng như vậy ngoài Vương Thi Thi thì không còn ai khác.
Mặc dù hành động của Khải Lâm rất bí mật nhưng nam nhân sao có thể so sánh về việc quan sát những thứ nhỏ nhặt với nữ nhân được vì vậy hắn lập tức cảm nhận được sát khí đè thẳng lên người.
Hiển nhiên nàng cũng là n·ạn n·hân của chuyện này, không chỉ vậy mà bên cạnh Vương Thi Thi còn có cả Tố Như công chúa sắc mặt cũng không quá tốt, điều này khiến đầu Khải Lâm to lên.
"Các vị hãy cùng hợp lực bắt tên biến thái này lại sau đó chúng ta sẽ cùng bàn nhau cách xử lí hắn"
Giọng nói của một nữ tử vang lên nhưng rất nhanh lại có một nữ tử xen vào:
"Không cần phải bàn bạc, nhìn tên nam nhân ghê tởm này sau kho bắt được thì trực tiếp chặt đi, sau đó băm thành từng mảnh nhỏ ném xuống sông cho cá ăn"
"Đúng vậy, đúng vậy"
Từng câu nói vang lên rơi vào tai Khải Lâm, hạ thể hắn lạnh toát, không chỉ hắn mà bất kì nam nhân nào ở đây nghe được đều có cảm giác như vậy, lúc này bản thân Khải Lâm cũng phần nào hiểu được chuyện này dường như không đơn giản như hắn đã nghĩ.
Chuyện này căn bản không thể giải thích, càng nói thì lại càng không thể rõ ràng được đồng thời còn có thể phản lại tác dụng vì vậy Khải Lâm bắt đầu tìm cách giải vây cho sự việc lần này.
Chỉ trong chốc lát rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn, dưới từng ánh mắt không biểu thị chút thiện ý nào cùng với áp lực từ những người nơi đây, khuôn mặt Khải Lâm lập tức trầm xuống.
Ma pháp trong cơ thể hắn ầm ầm vận chuyển, lúc này khí tức Ma Pháp Sư trong người Khải Lâm trực tiếp bùng phát ra, đi kèm với đó là từng tia uy áp của Quyền Trượng Linh Hồn dung nhập vào đó.
Lập tức trong phạm vi hơn ngàn trượng xung quang Khải Lâm sự q·uấy n·hiễu linh hồn từ quyền trượng đã bao phủ toàn bộ.
Chuyện này xảy ra trong tức khắc khiến cho rất nhiều người nơi đây biến sắc, từng ánh sáng ma pháp không ngừng hiện lên như muốn chống lại sự q·uấy n·hiễu đó.
Nhìn thấy thời cơ đã tới Khải Lâm không chút do dự mà thân hình lóe lên, sau đó hắn hóa thành một tia lưu quang hướng về phía trước mà bước đi.
Trước mặt hắn hơn bảy mươi trượng có một nữ tử tu vi bán linh thể, người này chính là người của đại lục này sau khi phát hiện Khải Lâm hướng về phía mình thì biến sắc, khuôn mặt tái nhợt.
Một tấm da thú có hào quang lưu chuyển lập tức xuất hiện sau đó hình thành trạng thái thủ thế, nhìn tình cảnh này nếu như Khải Lâm lúc này có xuất chiêu toàn lực cũng sẽ rất khó hạ sát nữ nử này, tuy nhiên đây không phải là mục đích của hắn.
Áp sát tới gần nữ tử này ánh mắt Khải Lâm chỉ đảo qua một chút sau đó những đồ vật trên tay hắn liền ném hết sang cho nữ tử này sau đó quỹ tích di chuyển của Khải Lâm trực tiếp thay đổi lao thẳng lên trời sau đó tiếng xé gió vang lên chỉ trong vài cái chớp mắt đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Ngay khi Khải Lâm biến mất linh hồn dao động nơi đây cũng dần dần tiêu tán, rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh khi nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, mà sự thật cũng là như vậy nếu như vừa rồi Khải Lâm động sát tâm thì những người này hẳn là phải c·hết không cần nghi ngờ.
Nữ tử vừa rồi đối đầu với Khải Lâm vừa rồi thì ngơ ngác nhìn đống nội y đang trên tay nàng, cho tới lúc này nữ tử này vẫn chưa thoát khỏi tình trạng khiến nàng hốt hoảng vừa rồi, nhìn qua thì nữ tử này hẳn là không có quá nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu, vừa rồi nếu là một người khác thì tình cảnh của nàng cũng đã khác.
"Thiên Tằm muội không sao chứ"
Giọng nói hỏi thăm của Tố Như công chúa vang lên.
Thấy vậy thì cô gái tên Thiên Tằm này lắc đầu sau đó nhanh chóng giải quyết chút đồ vật trên tay, sau khi hoàn thành thì những người này mới bắt đầu suy tính tình cảnh vừa rồi.
"Mọi người nên tập chung lại dựa vào quan sát và cảm nhận vừa rồi để tìm cách đối phó với người này"
Tố Như công chúa mở miệng nói với những người cùng đội nhóm với nàng.
Nghe vậy những người khác đều gật đầu, trải qua tình cảnh vừa rồi những người có mặt nơi đây đều hiểu rõ được một điều đó là tên mà bọn chúng đang tìm cũng không phải là một kẻ dễ ăn.
Cho tới một lúc lâu sau, có một vài người mới phát hiện ra rằng tên biến thái vừa rồi mới trốn thoát có vài nét giống với tên Hồng Sâm mà họ đang tìm.
Phía đám người Vương Thi Thi, Thiên Tằm sau khi nói hết những phát hiện của bản thân khi đối mặt với Khải Lâm thì khuôn mặt nàng có chút thay đổi, dường như nàng định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cách phía những người này hơn vạn trượng thân ảnh Khải Lâm xuất hiện.
Đáp xuống một ngọn cây linh thức hắn ầm ầm tản ra sau khi xác định được an toàn thì lúc này Khải Lâm mới có thể buông lỏng bản thân thở dài một hơi.