Chương 107: Mở Rộng Tầm Mắt
Bị đội chậu phân lên đầu Khải Lâm cảm thấy rất không thoải mái nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào, đối với hai cô bé thân phận thần bí kia hắn luôn có một sự đề phòng cao cao độ vì mỗi khi gặp hai người này trong lòng Khải Lâm lại sinh ra một cảm giác rất đáng sợ.
Loại bỏ cảm giác không thoải mái trong lòng, lúc này Khải Lâm mới lấy từ trong nhẫn trữ vật ra lệnh bài để xem.
Sau khi linh thức quét qua thì danh sách trong lệnh bài này đã có một vài sự thay đổi, vị trí lúc này của hắn đã bước tới ba trăm linh sáu, điều này đống nghĩa với việc trong lúc hắn chạy trốn thì đã có bảy người mất đi tiếp tư cách để tiến tiếp vào vòng thứ sau.
Đang suy tư bỗng nhiên Khải Lâm giật mình, cả người trở nên căng thẳng vội quay phắt người lại khuôn mặt hiện ra vẻ cảnh giác.
"Haha, vị bằng hữu này thân pháp thật sự rất kì diệu thật khiến người khác ngưỡng mộ"
Người lên tiếng chính là một bạch y nam tử, khuôn mặt khôi ngô, dáng vẻ xuất trần trên tay cầm một cây sáo trúc, đi sau hắn là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, khuôn mặt dù không phải là xinh đẹp nhất nhưng lại khiến bất kì ai khi mới nh, đó n vào đều có thiện cảm, đó chính là do sự dịu dàng và hiền hậu của nàng, không biết nữ tử này có phải là đang giả vờ hay không còn nếu đây chính là tâm tính của nàng thì thật là đáng quý.
Ánh mắt Khải Lâm đảo qua hai người một cái, sự căng thẳng trong lòng lập tức bị hắn dấu đi nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn len lói trong lòng hắn.
Nam tử trước mắt xuất hiện bên cạnh hắn nhưng hắn lại không thể dùng linh thức phát hiện ra, nếu như đối phương có ý ám toán hắn thì mọi chuyện lúc này thật sự rất khó nói.
Hai người đối diện với Khải Lâm khi thấy được sự biến hóa nhanh chóng này thì trong lòng cũng không khỏi nổi lên sự ngạc nhiên, sau đó nam tử như nghĩ ra thứ gì đó vội vàng mỉm cười.
Nụ cười của người này không khác gì gió xuân, mặc dù là một nam tử nhưng khi hắn mỉm cười lại mang đến cho những người xung quanh một loại mị lực rất đặc biệt.
Điều này có thể nhìn thấy rõ trên khuôn mặt của nữ tử bên cạnh hắn, ánh mắt của nàng nhìn về phía nam tử phía trước tất cả đều hiện ra sự nhu tình trong đó còn có chút e thẹn của thiếu nữ.
"Tại hạ là Diên Vân, do ta tu luyện một loại công pháp đặc biệt nên khi không phát động công kích hay vận dụng ma pháp thì thân thể sẽ gần như không tồn tại vì vậy linh thức căn bản không thể phát hiện, mong bằng hữu không để ý".
Khải Lâm nghe vậy thì cả người thả lỏng đi một chút nhưng sự đề phòng vẫn không giảm, hắn chắp tay hướng về nam tử kia gật đầu chào hỏi.
"Tại hạ Hồng Sâm, các hạ hẳn là không phải vô tình đi ngang qua đây?"
Lời nói của Khải Lâm vang lên, ánh mắt hắn lại lướt qua khuôn mặt nhằm quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt của hai người, nhưng mọi chuyện lại không như dự tính.
Nam tử tên Diên Vân nghe vậy thì mỉm cười, bộ dáng vẫn rất ôn hòa, dường như chuyện này hắn đã đoán được trước.
"Có thể nói vậy, nhưng cũng không thể nói vậy"
Khải Lâm có chút không hiểu được lời nói của người này nhưng không để hắn phải suy nghĩ thì nữ tử bên cạnh đã vội lên tiếng.
"Tiểu nữ là Diệp ra mắt công tử, vừa rồi công tử đi ngang qua đây thì phát hiện được có linh khí dao động mạnh vì vậy đoán có người đang hướng về phía bên này, vì vậy ngài ấy mới đứng đây chờ đợi sau khi thấy công tử dừng bước nên chúng ta mới hướng tới chào hỏi".
Lời nói của nữ tử này vang lên, giọng nói của cô gái này thật sự rất êm tai khiến Khải Lâm khi nghe được bất giác không tự chủ được mà cho rằng đây là lời nói thật lòng không chút giả dối, nhưng sự bất thường này rất nhanh bị hắn phát hiện, khuôn mặt lập tức lạnh đi.
"Diệp không được vô lễ!"
Diên Vân lên tiếng khiến nữ tử kia dừng lại câu nói sau đó nhu thuận lui lại phía sau nhưng trên khuôn mặt vẫn nở một nụ cười.
"Hai vị có gì xin cứ nói thẳng". Khải Lâm lên tiếng.
Diên Vân nghe vậy thì cười to.
"Thật không dám dấu, tại hạ từ khi bắt đầu tu luyện chưa từng gặp đối thủ trong cùng cảnh giới, hôm nay nhìn thấy thân pháp và ma pháp hùng hậu trong cở thể của Hồng Sâm huynh vì vậy đem lòng muốn so tài, rất mong được chỉ giáo!".
Khải Lâm nghe vậy thì lập tức cả người lui nhanh về phía sau, sở dĩ hắn phải động thân ngay đó là vì tên Diên Vân này sau khi kết thúc câu nói thì cây sáo trên tay hắn đã xoay tròn từ đó có một luồng sức mạnh lao thẳng về phía Khải Lâm.
Sau khi lui lại hơn chục bước thì Khải Lâm cũng dễ dàng né tránh được đòn công kích này.
Diên Vân thấy vậy thì không chút dừng lại lao vào, hai người cứ thế quyền đấm cước đá từng chiêu thức học thuật của hai người liên tục v·a c·hạm, chỉ trong một thời gian ngắn hai người đã giao phong không dưới ba chục chiêu thức.
Lần giao phong này Khải Lâm đã phải vận dụng không ít bản lĩnh hắn đã học được, đồng thời qua lần giao phong này Khải Lâm cũng đã có nhận biết về tu vi của người tên Diên Vân này.
Dựa theo những gì người này thể hiện ra thì cảnh giới của hắn ước tính vào khoảng Ma Pháp Sư sơ cấp đỉnh gần bước vào trung cấp, tuy nhiên điều khiến Khải Lâm cảm giác kinh hãi đó là sức mạnh trong cơ thể người này dường như không bị áp chế bỏi thiên địa nơi đây, từng lực công kích của hắn đều mạnh mẽ vô cùng.
Nếu không phải có lực lượng thân thể mạnh mẽ cùng với việc ma pháp trong cơ thể không bị áp chế thì chỉ sợ Khải Lâm hắn đã bại từ lúc giao phong đến chiêu thứ mười.
Hai người lùi lại, Khải Lâm mặc dù căng thẳng nhưng bên ngoài lại không thể hiện chút nào ra mặt. về phía Diên Vân kia thì hoàn toàn khác.
Người này sau khi lui lại thì khuôn mặt lại càng tươi cười, cây sáo trúc trên tay hắn lúc này mới bắt đầu có ma pháp dung nhập sau đó là phù văn lưu chuyển.
"Hồng Sâm huynh, ngươi thật sự rất mạnh, ngươi có tư cách để khiến ta phải vận dụng pháp thuật của chính mình"
Lời nói của Diên Vân mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng Khải Lâm lại không cảm thấy khó chịu, qua vài chiêu giao phong vừa rồi hắn biết nam tử trước mắt đúng là có tư cách này, đồng thời hắn cũng cảm nhận được chiến ý bùng lên trong ánh mắt của Diên Vân.
"Phụng bồi"
Khải Lâm đáp lời, lúc này trong ánh mắt hắn cũng hiện lên chiến ý mãnh liệt hướng thẳng về phía Diên Vân, đây cũng có thể nói là đối thủ cùng đẳng cấp có thể đánh tay đôi không phân cao thấp với hắn từ trước đến nay.
Còn về phía Tạ Tốn trước đây nếu Khải Lâm không chủ quan thì kẻ kia căn bản không có nhiều cơ chiến đấu với hắn như vậy, còn về những lần khác thì căn bản không cần phải nói, những đối thủ kia thì sức mạnh hắn lúc đó cản bản không cùng đẳng cấp để so với họ.
"Diên Vân ta tu luyện ma pháp từ lúc tám tuổi, sau khi đột phá Pháp Sư ta bắt đầu dùng Âm Luật để tu luyện và nâng cao ma pháp, đến khi bước vào Ma Pháp Sư ta đã có chút thành tựu từ đó tự sáng tạo ra pháp thuật của riêng ta, thuật pháp này có tên : Linh Âm quyết"
Nói xong người này bắt đầu đưa sáo lên miệng sau đó thổi lên những âm thanh kì lạ, có du dương, có trầm ổn, có bạo liệt, có bi thương và bình yên.
Khải Lâm nghe được nội dung trong lời nói trong lời của Diên Vân thì không khỏi sửng sốt, thứ khiến hắn sửng sốt đó chính là việc một người có thể tự sáng tạo ra thuật pháp thuộc về bản thân, điều này là thứ hắn trước đây không biết, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng không để Khải Lâm kịp suy nghĩ nhiều thì lúc này những âm thanh từ phía Diên Vân đã rơi vào tai hắn, điều này khiến hai tai hắn kêu lên oong oong, tâm thần hắn lập tức có dấu hiệu mất ổn định, ma pháp cũng dường như sắp hỗn loạn.
Đúng như cái tên Linh Âm quyết ngay khi thi triển toàn bộ linh khí trong trời đất đã có sự biến hóa, sau đó chúng dung nhập vào trong tiếng sáo của Diên Vân sau đó vang vọng vào bốn phía, từng trận cuồng phong bắt đầu tản mát ra khiến cho lá cây, cành lá xung quanh bắt đầu phát ra những âm thanh xào xạc, cùng với đó chính là tiếng kêu của chim muông hay những loài động vật trong rừng cũng hòa vào đó tọa thành những tạp âm.
Những tạp âm này lại được một sức mạnh điều khiển rồi sắp xếp lại theo một trật tự vô cùng ảo diệu sau đó hướng về phía Khải Lâm mà t·ấn c·ông.
Khải Lâm sau vài nhịp thở mất ổn định thì hắn lúc này mới cố gắng áp chế lại sau đó ma pháp dưới sự điều khiến hắn cũng ầm ầm tản phát ra ngoài, một quả cầu năng lượng lập tức xuất hiện sau đó bao phủ lấy người Khải Lâm nhằm ngăn chặn lại công kích của từng sóng âm đang hướng về phía hắn.
Nhưng Khải Lâm đã có chút coi thường sức mạnh của những sóng âm này.
Âm thanh vốn dĩ không có hình dáng nhất định, chúng chỉ là những dao động trong không khí mà được tạo ra dưới sự điều khiển của con người hay tự thiên nhiên sinh ra, chúng không màu không vị, và thậm chí là không tồn tại vì vậy một tấm năng lượng ma pháp này thật sự quá yêu kém.
Ngay khi những sóng âm này v·a c·hạm vào tấm năng lượng này thì lập tức chúng lại v·a c·hạm với nhau, từ đó lại bắt đầu sinh ra những âm thanh khác, lúc này tắm năng lượng ma pháp của Khải Lâm không khác gì là một loại pháp bảo khuếch đại sức manh thuật pháp của Diên Vân.
Cảm thấy được chuyện này Khải Lâm không chút ngần ngại mà vung tay trực tiếp phá vỡ tấm năng lượng ma pháp sau đó cả người lui lại phía sau thêm vài chục bước, hai bán Nguyệt Dao của hắn lập tức vung lên sau đó như bổ đôi những sóng âm sau đó hướng về phía Diên Vân mà t·ấn c·ông.
Nhìn thấy vậy thân hình Diên Vân chỉ nhẹ nhàng né tránh đi, tuy nhiên điều này khiến Khải Lâm như hiểu ra được thứ gì đó.
Tuy nhiên lúc này hắn lại không kịp có thời gian suy tính nhiều, những loại âm thanh dưới tiếng sáo của Diên Vân đã hóa thành những loại công kích khác nhau hướng thẳng về phía hắn mà t·ấn c·ông.
Dưới những sự t·ấn c·ông này Khải Lâm không khỏi phải né tránh, bán Nguyệt Dao lập tức được triệu hồi sau đó không ngừng chém tới những đợi công kích sóng âm nằm thay đổi quỹ tính và phá vỡ trật tự của chúng, chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi thuật pháp của đối phương.
Thời gian cứ thế trôi qua hơn hai mươi hơi thở cuối cùng Khải Lâm cũng có thể phá vỡ được trật tự của những sóng âm này qua đó phá vỡ được sức t·ấn c·ông của Diên Vân.
Phá vỡ được được thuật pháp của đối phương Khải Lâm lập tức có ý định tiêu diệt đối phương, chỉ có vậy hắn mới có thể kết thúc trận chiến này, nhưng ngay khi hắn sắp lao lên thì những âm thanh từ bốn phía lại vang lên, nhưng lần này lại khác với những lần khác.
Âm thanh từ bốn phía dựa vào những tần suất khác nhau mà bắt đầu dung hợp hóa thành năm thân ảnh mờ ảo, mỗi thân ảnh đại điện cho năm loại tần số khác nhau đi cùng với chúng là những sự biến hóa ngoài sức tưởng tượng của Khải Lâm về âm luật.
Nhìn thấy vậy Khải Lâm không khỏi đau đầu, nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng hiện lên một chút nể phục và kính trọng với người tên Diên Vân này.
"Âm luật của các hạ thật cao minh, tại hạ bội phục". Khải Lâm không nhịn được mà thốt lên.
Diên Vân nghe vậy thì trực tiếp sự dụng ma pháp phát ra âm thanh nói với Khải Lâm.
"Âm Linh quyết của ta hiện tại mới chỉ có ba thức, gồm: Sóng Âm, Linh Âm và Huyễn Âm, ta thật sự rất mong chờ Hồng Sâm huynh có thể khiến ta phải sử dụng đến thức thứ ba của thuật pháp này".
Khuôn mặt Khải Lâm cũng hiện lên vẻ mong chờ khi nghe được câu nói này, bất giác cười to.
"haha, chuyện này sẽ sớm thôi".
Vì khá ít tiếp xúc với giới ma pháp vì vậy những gì Khải Lâm biết về những người tu luyện ma pháp còn quá hạn hẹp chính vì vậy đây là một cơ hội tốt để hắn rèn luyện cũng như mở rộng tầm mắt.