Chương 105: Nhàn Dỗi
Nhìn thấy tình cảnh tàn nhẫn trước mắt lúc này Khải Lâm không còn giữ được bình tĩnh.
"Hừ"
Tiếng hừ lạnh của hắn vang lên, một khí thế khổng lồ lập tức từ trên người hắn bùng phát ra, trong khu rừng tiếng v·a c·hạm của cây cối hoa lá không ngừng xào xạc vang lên.
Ba nữ tử phía dưới lúc này giật nảy mình, khuôn mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt, trong con ngươi ba người thân ảnh Khải Lâm ngày một lớn hơn, cùng với tốc độ cực nhanh lao đến nơi họ.
Cả ba nữ tử lúc này cảm nhận được sự nguy hiểm vì vậy đã lập tức bóp nát thân thể ba đứa trẻ trong tay sau đó sử dụng bí pháp nào đó trực tiếp hấp thụ vào trong cơ thể, thương thế nhanh chóng được hồi phục không ít, cả ba lúc này vận dụng ma pháp, một quả cầu với nhiệt độ cao lập tức hình thành sau đó nổ tung, thân ảnh ba người cũng lập tức biến mất.
Khải Lâm bị v·ụ n·ổ khiến thân thể vung ra hơn mười trượng tính từ nơi ba nữ tử mới đứng, lúc này sát khí trên người hắn đã gần như không thể khống chế, một sự lạnh lẽo không ngừng tản phát ra, mặc dù đã lập tức ra tay nhưng hắn vẫn không thể cứu ván tình thế, tận mắt nhìn những sinh linh bé nhỏ tan biến trước mắt khiến cả người hắn run rẩy mặc dù chuyện này không liên quan tới hắn.
"Vị bằng hữu này, chúng ta không thù không oán hơn nữa chưa từng gặp mặt tại sao ngươi lại muốn ám toán chúng ta?"
Giọng nói của Minh Tâm vang lên, tuy nhiên Khải Lâm lúc này không quan tâm, mặc dù phương thức ra tay của hắn chính là dùng máu tanh rèn luyện nhưng sự việc hôm nay hắn nhìn thấy từ ba nữ tử này hoàn toàn ở một phương diện hoàn toàn khác, vì vậy kết hợp với sát khí trong lòng hắn lúc này chỉ muốn bóp c·hết lập tức ba người này.
Không có một câu trả lời nào từ Khải Lâm mà hắn trực tiếp lao lên, thân ảnh biến mất trong tức khắc, một dao động nhẹ bỗng nhiên xuất hiện, khí tức của Quyền Trượng Linh Hồn được hắn triển khai.
Ba nữ tử biến sắc khi họ cảm nhận được Khải Lâm như hoàn toàn biến mất, đồng thời một cảm giác linh hồn bị công kích khiến ba người vội vàng vận dụng ma pháp trong cơ thể, một đạo hào quang từ cơ thể ba người xuất hiện sau đó liên kết lại tạo thành một vòng bảo hộ xung quanh ba người.
Lúc này Khải Lâm cũng xuất hiện, nơi hắn xuất hiện chính là vị trí trung tâm trên đỉnh đầu ba người, bàn tay nắm chặt băng hỏa trong cơ thể hắn liên tục dung vận chuyển sau đó dựa vào sức mạnh thân thể của mình tung ra một đòn cực mạnh.
"ầm"
Dưới một quyền đạo phòng hộ kia lập tức tan vỡ, ba nữ tử dưới lực xung kích từ v·ụ n·ổ trực tiếp thét lên một tiếng chói tai sau đó lui ra sau, khuôn mặt cả ba đều hiện lên vẻ kinh hãi, sau đó mỗi người một hướng mà chạy chốn.
Khải Lâm thấy vậy thì nhíu mày, nhưng thân hình hắn không một chút nào do dự mà chạy về hướng Minh Tâm vừa chạy chốn, sau khi thân hình hắn biến mất thì một người có dáng vẻ y hệt với bản tôn Khải Lâm cùng với một con hổ cao hơn một trượng xuất hiện đuổi về hướng hai người khác.
Tại hướng mà Minh Tâm mới chạy đi.
Khải Lâm chỉ mất chốc lát đã đuổi được nữ tử này, sau đó hai người nổ ra một cuộc chiến khốc liệt.
Nữ tử Minh Tâm ở lần cuối cùng khi biết bản thân không thể chạy thoát được đã thi triển ra tuyệt kĩ của bản thân là Huyết Ấn Oán Linh đồ, nhằm đồng quy vu tận với Khải Lâm.
Tuyệt kĩ của nữ nhân này xuất hiện xung quanh tất cả đều là oán anh với oán khí vô cùng nồng đậm khiến Khải Lâm khá chật vật tuy nhiên chính chuyện này lại khiến sát khí của Khải Lâm lại càng nâng cao lên, cuối cùng hắn sử dụng chính Quyền Trượng đâm ra xuyên thẳng vào thân thể nữ tử này, linh hồn trực tiếp bị hắn thôn phệ vào người, một số kí ức của nữ tử này cũng được hắn hấp thụ lại.
Ngay lúc này tiếng xột xoạt cũng vang lên, sau đó một tiếng gầm rú tạo thành một trận cuồng phong khổng lồ gây kinh động không nhỏ trong khu vực nơi đây.
Sâu đó Khải Lâm và Tiểu Lâm xuất hiện, trên tay Khải Lâm là một nữ tử, trên miệng Tiểu Lâm cũng đang gặm thân thể một nữ tử.
Khi nhìn thấy Khải Lâm đang trong bộ dáng Hồng Sâm thì hai người này ném t·hi t·hể của hai nữ tử kia xuống đất.
Khuôn mặt Khải Lâm lúc này bình thản nhưng lập tức nhăn lại, một ngụm máu tươi trong người cứ thế phun ra, khuôn mặt tiều tụy vài phần.
Lúc này Khải Lâm đối diện bỗng nhiên hóa thành một đạo nghiệp hỏa sau đó dung nhập vào cơ thể hắn thương thế mới có vài phần ổn định tuy nhiên suy yếu là không thể tránh khỏi.
Vội vàng vung tay nhặt lấy hai cái nhẫn trữ vật sau đó Khải Lâm tiêu hủy xác của hai nữ tử dưới đất sau đó hắn trèo lên lưng Tiểu Lâm, thấy vậy Tiểu Lâm cũng hiểu ý vội vàng rời khỏi nơi này.
Sau khi Khải Lâm rời đi một lúc thì nơi đây xuất hiện một vài người, nhưng những người này cũng không phát hiện gì chỉ biết nơi đây vừa xảy ra một trận chiến rồi lại nhanh chóng rời đi.
Ngồi trên lưng Tiểu Lâm hơn nửa ngày những thương tích trên người Khải Lâm cũng phần nào được giải quyết xong, bộ dáng hắn bây giờ mới dễ coi hơn một chút.
Từ trong nhẫn trữ vật Khải Lâm lại lấy ra ba nhẫn trữ, đây chính là đồ của ba nữ tử kia, sau một lúc kiểm tra thì hắn lấy được một số lượng ma thạch sơ và trung cấp không nhỏ và một quyển công pháp, những thứ còn lại đều là đồ của nữ nhân vì vậy hắn trực tiếp tiêu hủy.
"Dưỡng Sinh công"
Cầm quyển công pháp trên tay Khải Lâm nhìn qua, sau đó mới tìm hiểu nội dung trong đó, nhưng ngay lập tức hai mắt hắn nheo lại.
Dựa theo hắn tìm hiểu thì công pháp này chú trọng vào sinh mệnh và tái tạo cơ thể, tuy nhiên phương thức thì lai rất tàn nhẫn, để tu luyện công pháp này phải không ngừng sử dụng những bào thai hay những đứa trẻ mới sinh ra rồi dựa vào sự phục hồi và tái tạo nhanh chóng của những đứa trẻ đó sau đó chuyển khả năng đó để chuyển sang cho cơ thể bản thân, công pháp này nếu như đại thành thì cho dù bản thân tan nát nhưng cũng có thể nhanh chóng hồi phục và tái tạo cơ thể.
Tuy nhiên để tu luyện đại thành thì cần đến chín trăm chín mươi chín đứa bé mới trào đời thậm chí là bào thai đã phát triển hoàn toàn để tu luyện nhưng cho dù vậy xác xuất thất bại cũng chiếm hơn bốn phần.
Nhìn vào sự tàn nhẫn trong công pháp này cả người Khải Lâm không khỏi lạnh đi, trong kí ức hắn khi thôn phệ nữ tử Minh Tâm kia thì biết được người này đến từ Huyết Hồn Môn, một thế lực mới xuất hiện của Lạc Việt Đại lục nằm ở thung lũng phía bắc, người đứng đầu chính là một vị cường giả đạt đến Chiến Sĩ, hơn nữa hành tung của thế lực này luôn quỷ dị vì vậy mặc dù bị truy đuổi trong rất nhiều năm nhưng những thế lực bên ngoài lại không thể nào mà truy bắt được những thế lực bên ngoài.
"Một ngày trong tương lai nên dành chút thời gian đi tới nơi đây xem xét một chút".
Tự lẩm bẩm trong lòng nhưng rất nhanh Khải Lâm như chợt nhớ ra thứ gì đó, vội vàng lấy ra gốc thảo dược và hạt ma đan trong nhẫn trữ vật.
Không biết là vô tình hay hữu ý mà hắn còn lấy ra thêm chiếc lệnh bài thân phận của Lạc Việt ra.
Lập tức nơi đây có kinh biến chỉ thấy sau khi chiếc lệnh bài tới gần hạt ma đan và gốc thảo dược lập tức ánh sáng bùng lên ánh sáng dữ dội sau đó bao phủ cả hai thứ đó vào trong.
Nhìn thấy vậy Khải Lâm biến sắc lập tức tìm cách ngăn chặn việc này xảy ra, nhưng mọi chuyện lại đã quá muộn.
Chỉ trong vài hơi thở lúc này cả hai đồ vật đã biến mất, sau đó từ lệnh bài điểm số của Khải Lâm đã tăng lên hai trăm điểm tuy nhiên khi xem qua lệnh bài Khải Lâm mới phát hiện bản thân đang đứng thứ năm trăm tám mươi tám và là vị trí cuối cùng trước hắn là một cái tên xa lạ Bạch Kiểm, người này có số điểm đã đạt hơn năm trăm, hiển nhiên có vài người đã bị loại ra ngoài.
Sau đó Khải Lâm nhìn vào toàn bộ danh sách trong lệnh bài, mất hơn nửa ngày xem xét cuối cùng hắn cũng phát hiện ra một số điều đặc biệt.
Cùng với số điểm tăng lên chính là những người khác bị loại đi, đây giống như một loại c·ướp đoạt điểm số để đưa bản thân vào top ba trăm để tiến tới vòng hai.
Sau hơn nửa ngày thì tấm lệnh bài lúc này đã chỉ còn năm trăm bảy mươi mà Khải Lâm chính là người đứng cuối cùng với hai trăm điểm, người trước hắn lúc này đã có hơn một ngàn điểm, cái tên Bạch Kiểm bây giờ cũng được thay thế bằng một cái tên khác.
Biết được phương thức tính điểm Khải Lâm không khỏi cảm thán nhưng rất nhanh hắn đã vẽ ra được việc bản thân cần phải làm sắp tới, cùng với số điểm ít ỏi này có lẽ sẽ có kha khá người tìm tới hắn.
Điểm số của vòng này căn bản không phải trọng yếu mà cách nhanh nhất chính là loại hết những người khác để bản thân bước vào đội ngũ ba trăm người có thể đi tiếp đây mới là vấn đề trọng yếu, tuy nhiên nó cũng sẽ có một số người dựa vào vận may mà có thể tránh khỏi việc truy đuổi của người khác mà cũng có thể tiến vào vòng hai.
Để có thể tự do tồn tại đến ba trăm người cuối cùng thì việc này không khó với Khải Lâm, trên môi hắn bỗng nhiên nở một nụ cười kì quái.
Thu Tiểu Lâm vào trong hạt châu, thân hình Khải Lâm theo một phương thức quỷ dị mà biến mất.
Tiếp hơn bảy ngày sau đó một việc kì quái đã xuất hiện khiến tất cả những người khác nghi hoặc, mặc dù số lượng người không ngừng giảm đi, nhưng trong đó lại có một cái tên rất đặc biệt.
"Hồng Sâm"
Cái tên này chỉ có hai trăm điểm luôn luôn giữ vị trí thấp nhất trong xếp hạng chỉ với hai trăm điểm, quá ít so với người đứng thứ ba trăm sáu mươi bảy đã có gần một vạn điểm, tuy nhiên cái tên này vẫn đứng đó mà chưa hề bị loại.
Sự việc này đã dẫn tới sự phẫn nộ của một bộ phận không nhỏ những người tham gia đại điển lần này.
Trong mắt những người nơi đây cái tên Hồng Sâm này rất đáng đánh, với họ thì một kẻ chỉ dựa vào vận khí như Khải Lâm căn bản không có tư cách để tiến vào vòng tiếp theo vì vậy có một số người đã hiệp lực tìm kiếm Khải Lâm tuy nhiên chuyện này gần như không có kết quả.
Lúc này Khải Lâm đang ngồi trên một cành cây khổng lồ của một gốc cổ thụ, lưng tựa vào thân cây, tay trái đang cầm lệnh bài không ngừng xem xét sự biến hóa và thay đổi thứ hạng của lệnh bài.
Trong suốt thời gian này Khải Lâm chỉ chú ý tới một vài người đứng đầu, qua đó hắn nhìn thấy một số tên thân thuộc, như Vương Thi Thi, Lạc Nguyên, Chẩn Thư... các loại.
Những người này luôn luôn nằm trong hai mươi người dẫn đầu, với số điểm đều trên một vạn, nhưng có ba cái tên Khải Lâm chú ý nhất chính là ba người dẫn đầu.
Một người là Trấn Vĩ Đình, Kim Dung, và Thanh Sương, ba người này từ lúc hắn đế ý chính là ba người dẫn đầu chưa từng bị uy h·iếp về thứ hạng, ngay cả công chúa long hải hắn từng gặp cũng chỉ có thể xếp thứ bảy trong danh sách.
Đang quan sát thì ánh sáng trên lệnh bài lại lóe lên, lần này đã có hơn mười người bị loại, sau đó rất nhanh là số người bị loại lại tăng lên, cho đến thời điểm này số người còn lại trên lệnh bài đã chỉ còn ba trăm mười bốn, khoảng cách với số lượng ba trăm đã rất gần.
Nhìn thấy vậy Khải Lâm bỗng nhiên cảm thấy thoải mái, định nằm ngủ một lát nhưng hai măt hắn lập tức mở ra khi phát hiện có người đi tới.
"Như tỷ, nhanh lên".
"A..."