Chương 103: Đại Điển bắt đầu
Vừa nói lão già này vừa vung tay ra, lập tức một đạo kình lực mạnh mẽ đập mạnh vào Hoàng Tôn khiến người này bị chấn bay ra xa, một ngụm máu tươi lập tức phun ra.
Những người khác khi nghe nội dung câu nói của lão già thì đều hiện ra vẻ nghi hoặc, rõ ràng lời nói với Khải Lâm là rất khách khí, dường như có vài phần còn ở thế hạ phong.
Người ngạc nhiên nhất chính là cô Công chúa Long Hải, nàng không thể hiểu được ruốt cuộc là tại sao một vị trưởng lão của Thánh Địa lại phải làm ra một chuyện như thế này.
Hoàng Tôn vừa phun ra một ngụm máu tươi cũng lập tức biến sắc, một cảm giác không ổn bỗng nhiên hiện ra trong lòng.
"Tiền bối nói đùa, chúng ta chỉ là giao lưu với nhau, nhưng không may lại khiến nơi đây bị tàn phá không nhỏ, xin tiền bối không trách tội".
Lão già này ánh mắt sáng lên, chỉ với một lời nói lão cũng thấy được vài phần tâm tính của Khải Lâm, là người biết dừng lại đúng lúc, hơn nữa còn rất biết điều.
"Nếu là giao lưu thì chuyện này kết thúc ở đây đi"
"Trưởng lão, tên kia..."
Hoàng Tôn nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, nhưng ngay lập tức tên này cảm giác được có một luồng uy áp đè nặng lên người khiến hắn không giám mở miệng.
"Lão phu là Lạc Thương Thiên, chính là người phụ trách việc nghỉ chân của các bị bằng hữu gần xa tiến vào thánh địa chúng ta, nếu có gì không chu toàn xin các vị rộng lượng bỏ quá cho"
Nói xong lão gia này chắp tay lên ngực cúi người một cái, những người khác thấy vậy cũng vội cúi người đáp lễ.
"Trưởng lão nói đùa rồi, mọi thứ chúng ta được đãi ngộ rất tốt làm sao có thể không biết điều như vậy"
Tiếng nói của một nữ tử xinh đẹp khoảng hai năm hai sáu tuổi vang lên, mọi người có mặt nơi đây đều gật đầu đồng tình, cho dù không đúng thì cũng phải gật đầu, dù sao bản thân cũng là khách của thế lực hàng đầu thế giới vì vậy bọn họ cũng không muốn gây ra quá nhiều hiềm khích với thế lực này.
Lão già nghe vậy thì mỉm cười, giọng nói lại tiếp tục vang lên.
"Hơn hai ngày nữa, sẽ có người dẫn đoàn, đưa các bị tới quảng trường đại điển, đồng thời trước khi bước vào rất mong các vị hãy ghi danh vào trong lệnh bài mà các vị đã được phân phát cho, nếu không tới ngày đó các vị sẽ mất tư cách để tham gia đại điển"
Lão già này bỗng chốc dừng lại sau đó nhìn kĩ xung quanh một lượt tiếp đó lại mở lời:
"Đây là thông báo từ phía trên gửi tới các vị bằng hữu gần xa có mặt tại đây, nhiệm vụ của lão phu đã xong, cáo từ"
Không để mọi người kịp phản ứng thân ảnh của lão già này đã biến mất, không khí nơi đây lại trở nên căng thẳng tuy nhiên lại không có trận chiến nào xảy ra tiếp sau đó.
Bỗng nhiên có một tiếng động vang lên, sau đó một cơn gió lao vào nơi đổ nát bên trong này.
Chẩn Thư xuất hiện sau đó vội hô to.
"Có chuyện gì vui mới xảy ra vậy?"
Giọng nói có vài phần nữ tính khiến một số người nhăn mặt sau đó lập tức rời khỏi nơi đây, tiến về nơi dừng chân của mình, một số khác thì vẫn chờ đợi xem có chuyện gì xảy ra nữa hay không.
Không nhận được câu trả lời Chẩn Thư vội vàng tiến tới bên cạch Khải Lâm.
"Hồng Sâm đại ca, ngươi nhìn bên kia đi, ngoài độc nữ ra thì có thêm một cô công chúa nữa, nếu bắt về để hầu hạ thì không cần phải bàn cãi"
Khải Lâm nghe vậy thật sự rất muốn đập c·hết tên khốn nạn này, rõ ràng tên này đang cố ý gây phiền phức cho hắn.
Tiếng nói của Chẩn Thư rất lớn vì vậy lập tức rơi vào tai của mọi người bốn phía, một số người thì biết thân phận độc nữ của Vương Thi Thi từ trước vì vậy không có ngạc nhiên, nhưng có một số người xuất hiện sau thì lại tỏ ra không thể tin được.
"Là vị độc nữ ra tay tàn nhẫn thanh danh vang khắp An Nam kia sao?"
Những lời nói từ một số nơi vang lên nhưng cũng không nhiều vì những người này đều biết phong cách ra tay của đối phương vì vậy không nguyện đắc tội với người như vậy.
Tố Như bên cạnh cảm thấy hậm hực, nàng đường đường là một công chúa nhưng khi đứng đây mọi người thậm chí còn không thèm để ý tới mà lại chăm chăm vào nữ tử bên cạnh.
Ánh mắt đảo qua sau đó dừng lại trên ngực Vương Thi Thi trong lòng nàng lại cảm thấy không thoải mái.
"Không phải chỉ to hơn ta có một chút thôi sao". Trong lòng nàng không phục.
Nhưng rất nhanh nàng nhớ lại tới lời nói của Chẩn Thư, tên này thật sự rất đáng c·hết dám có ý đồ bắt nàng về hầu hạ vị vậy ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
Chẩn thư cảm nhận được ánh mắt vội vàng né tránh đi, trốn sau người Khải Lâm.
"Hừ, quản lí tay sai của ngươi cho tốt"
"Công chúa bớt giận, ta sẽ chấn chỉnh lại"
Nói xong cô công chúa này quay người rời đi, nhưng Chẩn Thư lại có chút không phục.
"Gì mà tay sai chứ, ta với hắn là bạn tâm giao đó"
Nghe tới lời này Khải Lâm lại cảm thấy không thoải mái, lập tức quay người rời đi, nơi đây nhanh chóng được giải tán.
Nhưng lúc này không ai để ý tại một góc nhỏ có một cô bé đang cầm một túi vải nhỏ nhìn qua tất cả.
"Vị ca ca này thật lợi hại, nhất định sau này ta cũng sẽ cường đại như vậy".
(...)
Thời gian hai ngày tiếp theo, những xung đột gần như không xảy ra, dù sao cao tầng cũng đã xuất hiện nếu không có chút lễ nghi thì cũng thật không phải.
Hai ngày cứ thế trôi qua, Khải Lâm đắm chìm trong việc thổ nạp linh khí, vì vậy thực lực của hắn trong hai ngày này cũng được củng cố không ít, mãi cho đến đêm này cuối cùng Khải Lâm mới lấy ra tấm lệnh bài mà hắn được đưa cho để quan sát.
Sau đó hắn vận dụng linh khí trời đất khắc lên đó hai chữ Hồng Sâm.
Ngay khi khắc xong, một đống thông tin trên đó lập tức xuất hiện.
Linh thức Khải Lâm đảo qua hắn lập tức thấy trên lệnh bài có hơn sáu trăm ba mươi mốt cái tên khác nhau ngay khi tên hắn hiện ra thì đã đứng thứ sáu trăm ba mươi hai, hắn có để ý người bên cạnh hắn có tên là Lạp Lạp.
Một đêm trôi qua, rất nhanh đại điển ngày hôm sau đã tới.
Ngay buổi sáng đã có ba người đàn ông trung niên, tu vi đều là linh thể đã xuất hiện trong khu luyện tập, cùng lúc với ba người này xuất hiện những người từ mọi nơi tới cũng lục tục xuất hiện.
Rất nhanh tất cả mọi người trong đó có cả Khải Lâm đều được dẫn tới quảng trường đại điển.
Những người này rời khỏi khu luyện tập đi tới ngã ba ngày hôm đó, lúc này đã không còn hai thiếu nữ đứng chờ ở nơi đây.
Ba người đàn ông trung niên lập tức hướng về phía những pho tượng phía xa cúi người hành lễ, ngay lập tức một tấm màng linh khí hiển hiển ra, sau đó một vùng xé rách hiện ra trước mắt.
Mọi người thấy vậy thì theo ba người kia bước vào.
Khải Lâm ngay khi tấm màng bị xé rách thì trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng lên, cả người hắn bỗng chốc cảm thấy áp lực cực lớn, lúc này chiếc Vạc đồng đen trong hạt châu bỗng nhiên máy động, tiếng trống biến mất mấy hôm nay lại vang lên bên tai hắn.
Hít thở sâu một hơi Khải Lâm vội vàng áp chế tâm tình trong lòng, sau đó mới tiến vào, rất nhanh mọi người đi tới trước những bức tượng khổng lồ, ngay phía dưới chính là quảng trường rộng lớn.
Ánh mắt Khải Lâm khi nhìn những bức tượng này thì trong lòng có chút máy động nhưng cũng không nhiều, sự máy động này đến từ một bức tượng nằm ở vị trí thứ hai từ trái qua phải.
Hắn không xa lạ với người được đúc tượng này, đây chính là người đã giao cho hắn chiếc Vạc Đồng Đen chỉ qua một lời hứa giúp đỡ của hắn, một trong bốn vị đức thánh của Lạc Việt, nói đúng hơn là Âu Lạc "Tản Viên Sơn Thánh".
Ba bức tượng tiếp có lẽ chính là ba vị đức thánh còn lại của Âu Lạc, người đúng đầu là một vị đức thánh cưỡi ngựa sắt cầm tre ngước mắt lên nhìn trời sừng sững trước thiên địa, người thứ ba là một vị thánh bàn tay ngửa lên như đón đỡ là thiên địa, người cuối cùng dường như là một nữ tử, người này đang trong bộ dáng đả tọa, phía sau chính là thiên địa rộng lớn.
Ngay khi nhìn vào bốn bức tượng này Khải Lâm lập tức cảm nhận được một khí tức thần thánh bao phủ cả người, trong đó hắn dường như cảm nhận được thứ gì đó khiến cho tu vi bản thân hắn như muốn nhảy vọt nhưng hắn không thể biết được thứ đó là gì, hoặc có lẽ là tu vi cảnh giới của hắn chưa thể chạm vào với những lực lượng sức mạnh này.
Cúi người vái một cái trước những pho tượng này Khải Lâm sau đó mới bước tiếp đi tới quảng trường.
Lúc này cao tầng của Thánh địa chưa tới vì vậy những người nơi đây không khỏi bàn tán xôn xao, một số còn dường như tạo thành từng đội nhóm chiếm hữu những vị trí riêng biệt.
Đang quan sát xung quanh đột nhiên Khải Lâm nhíu mày khi hắn phát hiện ra phía sau có một người đang hướng về phía hắn tiếp cận, người này đúng là Chẩn Thư.
Phía sau Chẩn Thư chính là bốn người đi theo hắn trước đây, khi nhìn thấy hướng đi của hắn thì cả bốn người không khỏi nghi ngờ.
Bước tới gần Khải Lâm, Chẩn Thư lập tức mở miệng.
"Hồng Sâm huynh chúng ta muốn mời huynh cùng tham gia vào tổ đội của chúng ta, huynh thấy thế nào"
Bốn người phía sau không khỏi sửng sốt khi nghe câu nói này, tuy nhiên cả bốn người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Khải Lâm.
Khải Lâm vốn không hứng thú với việc tổ đội vì vậy lập tức từ chối, nhưng Chẩn Thư trực tiếp truyền âm khiến bước chân Khải Lâm sựng lại.
"Khải Lâm đại ca, người ta là có ý tốt huynh không cần phải tỏ ra lạnh lùng như vậy chứ"
"Tùy ngươi"
Khải Lâm trực tiếp tách khỏi đám người, sau đó tự chọn cho mình một chỗ đứng thích hợp, trong lúc này cũng có một số người tiếp cận hắn, tuy nhiên hắn cũng trực tiếp từ chối, việc hành động có người bên cạnh khiến hắn cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Cho tới hơn nửa ngày sau, thời gian lúc này là vào giữa trưa cuối cùng người bên thánh địa đã xuất hiện.
Ngay khi xuất hiện những người này nhanh chóng thông qua luật của đại điển lần này;
"Chào mừng các vị tới với đại điển lần này của chúng ta..."
Tuy nhiên sau khi nói xong thì rất nhiều người lại xôn xao, vì trong toàn bộ lời nói phía sau đó căn bản không nhắc tới việc tham gia liên quan tới lệnh bài họ đang giữ.
Theo như lời những người này nói thì thông tin hữu ích duy nhất chính là toàn bộ bản đồ của lần đại điển này, có tổng cộng ba vòng thi đấu, dựa theo số người hiện tại thì sau khi tham gia vào vòng thứ nhất, sẽ chỉ trọn ra ba trăm người có số điểm cao nhất, để tiến vào vòng hai, ở vòng hai sẽ chỉ chọn ra một trăm người để tiếp tục tiến vào vòng ba, ở vòng ba sẽ chỉ còn có hai mươi người đứng đầu mới coi là thông qua, tuy nhiên cách tính điểm lại không được những người phía trên này nói tới.
"Các vị, nếu như khi bước vào trong đó mà lại có ý định bỏ cuộc thì chỉ cần phân giải toàn bộ số điểm có được đồng thời bóp nát nó là có thể được dịch chuyển ra ngoài, chúc các vị thượng lộ bình an"
Lời nói của Lạc Thương Thiên vang lên, ngay sau đó một cánh cửa không gian được mở ra, lập tức một cùng đại lục rộng lớn xuất hiện trước mắt, thấy thế có người như không thể chịu được nữa mà tiến vào, ngay khi bước qua cánh cổng này thì thân thể những người này hoàn toàn biến mất khi xuất hiện thì đã là một khu vực ngẫu nhiên không xác định rõ phương vị.
Khải Lâm nhìn tình cảnh trước mắt thì không trực tiếp đi vào, mãi cho tới khi có một tiếng nói vang lên.
"Vị đại ca này, ngươi có hứng thú gia nhập cùng chúng ta hay không?"
Đây là lời mời đến từ vị công chúa Long Hải, nàng không cho rằng với thân phận của mình thì sẽ bị từ chối tuy nhiên rất nhanh khuôn mặt nàng xị lại.
"Không hứng thú"
Khải Lâm lạnh lùng đáp, sau đó bước chân tiến gần đến cảnh của, sau khi trầm ngâm vài hơi thở thì bước chân chính thức tiến vào cánh cửa trong tức khắc đã hoàn toàn biến mất.
Tô Như ở lại mặt rất chi là hậm hực.
"Tốt nhất đừng để ta gặp ngươi trong đó nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt"
Nói xong nàng cũng nhanh chân bước theo, rất nhanh đám người Lạc Nguyên phía sau cũng vôi đuổi theo sau đó tiến vào.
Sau khi toàn bộ những người có mặt ở quảng trường đều đã tiến vào thì phía những người ở lại là những người của thánh địa bỗng nhiên có hai đạo ánh sáng lóe lên.
Xuất hiện trong hai đạo ánh sáng chính là hai lão già, nếu như Khải Lâm nhìn thấy hai người này nhất định sẽ dễ dàng nhận ra.
Một người chính là lão già hắn đã gặp ngay khi bước vào An Nam thành, người còn lại chính là người hai ngày trước xuất hiện ở trong khu luyện tập, tuy nhiên khí tức trên người hai người này hoàn toàn khác so với trước đây, giống như hai người này so với hai người trước là hoàn toàn khác biệt.
"Người này thật rất cẩn thận, đồng thời có tính tự lập rất cao không thích phụ thuộc, tuy nhiên vẫn không thể chắc chắn được, cứ dựa vào lần này để quan sát xem như nào?"
Lão già Lạc thương Thiên nghe vậy thì gật đầu.
Về phía Khải Lâm, sau khi bước vào cánh cửa cả người hắn hoa lên, sau khi xuất hiện thì đã đứng trên một tảng đá trên một dòng sông, điều này khiến hắn suýt không kịp khống chế thân thể mà rơi xuống sông.