Chương 102: Cao Tầng thánh địa
Chương 102:
Cô bé nhìn thấy Khải Lâm với nụ cười cứng nhắc thì cả người bỗng run lên sau đó vội lui lại, thấy vậy Khải Lâm cũng rất bất đắc dĩ không biết phải làm thế nào, mãi cho tới một lúc sau cô bé mới lên tiếng.
"Tiền bối, người có thể chỉ điểm ta tu luyện hay không?"
Khải Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên, sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt hắn, sự ngạc nhiên này cũng rơi vào ánh mắt của cô bé, thấy vậy cô bé vội vàng nói tiếp.
"Tiền bối, những vị đại lão trong khu luyện tập này nói rằng những học viên ở đây có thể tìm một người từ bên ngoài tới để nhờ chỉ điểm, vì vậy năm nào việc này cũng xảy ra"
Khải Lâm nghe vậy thì mới để ý tới xung quanh, quả nhiên mọi người xung quanh đều giống như lời mà cô bé nói, thấy vậy Khải Lâm cảm thán trước tình cảnh nơi đây.
Không ngăn cấm thế hệ trẻ tiếp xúc với những phương pháp tu luyện khác nhau từ đó dựa vào những kiến thức bất đồng mà tự hoàn thiện khả năng tu luyện của bản thân đây có lẽ chính là ý muốn của thánh địa này. Mục đích khác trong mỗi lần đại điển ngoài truyền thừa thì đây chính là mẫu chốt của những lần mở cửa, bất kì một ai đi tới đây hẳn là sẽ phải lưu lại một ít tâm đắc, đây có lẽ chính là một trong những điều kiện thiết yếu giúp đại lục này luôn giữ vị trí đầu trong sức mạnh tập thể trên khắp thế giới.
Nhưng điều này cũng mang lại một điều bất cập hại rất lớn, đó là những thế hệ trẻ này ít được tiếp xúc với thế giới bên ngoài đầy rẫy hung hiểm, mà trong đây lại được thánh địa bảo vệ từ đó dễ sinh ra sự ỷ lại, khi đối đầu với những thế lực khác nhất định sẽ rơi vào yếu thế, thậm chí là m·ất m·ạng một cách dễ dàng.
Nhìn vào cô bé trước mắt Khải Lâm dễ dàng thấy được nàng mới chỉ đang trong bước đầu tu luyện, tu vi bản thân đang nằm trong luyện thể tầng thứ nhất, thấy vậy Khải Lâm cũng không biết nên chỉ điểm thế nào cho nàng.
"Muội muội, muội tên gì?"
"Minh Nguyệt"
Cô bé vội vàng đáp lời.
Thấy vậy Khải Lâm bỗng lấy trong nhẫn trữ vật ra một ít viên ma thạch sơ cấp thạch cùng với cảm ngộ về những tầng tu luyện của hắn trong những tầng tiếp theo của mình truyền lại cho cô bé.
Do kí ức trong đầu tăng lên đột ngột khiến cô bé run rẩy nhưng cô bé này phải gọi là rất kiên cường dù đau cũng cắn răng chịu đựng mất một lúc thì quá trình này cũng hoàn tất.
Đây tất cả chính là tất cả những gì hắn có thể chỉ điểm cho cô bé, sau khi lưu lại những hiểu biết trong năm tầng tiếp theo cho cô bé cùng với ma thạch thì Khải Lâm cũng chấm dứt chuyện này, coi như giữ được đạo làm khách khi đi tới đây.
Nhưng tình cảnh của hắn lại bị một tên nam tử khác của Thánh địa để ý tới.
"Cái này cho muội"
Bàn tay của Khải Lâm cầm lấy một ít linh thạch đưa cho cô bé nhưng ngay lập tức bị một cơn gió lướt qua khiến hắn vội thu tay lại.
Một tiếng cười sang sảng vang lên tạo sự chú ý cho tất cả mọi người nơi đây.
"Ma thạch nếu không có thì không cần phải đưa, trong thánh địa này căn bản không thiếu một ít ma thạch cỏn con này"
Khải Lâm nhíu mày nhìn về phía nam tử vừa cất tiếng nói, mọi chuyện hắn nghĩ về điều bất cập hại đã trực tiếp xảy ra, người này rõ ràng chính là chê lượng ma thạch hắn đưa quá ít vì vậy mới cố tình trâm chọc hắn trước đám đông.
Nam tử này nhìn qua thì khoảng hai lăm ba mươi tuổi, trên người khoác một bộ trường bào màu xanh, tu vi người này là linh thể, tuy nhiên cấp bậc thì Khải Lâm không rõ, người này Khải Lâm đã gặp khi vừa bước vào thánh địa, chính là đoàn người từ phía Bắc của đại lục đi tới.
Phía sau nam tử này có thêm hai nam hai nữ tuổi cũng sấp sỉ với hắn, dựa vào vị trí đứng thì có thể dễ dàng nhận biết ai là người dẫn đoàn.
Bốn người phía sau thì nở một nụ cười khinh miệt nhìn về phía Khải Lâm, sự khinh thường không một chút che dấu, dù sao lúc này tu vi của Khải Lâm thể hiện ra cũng chỉ là luyện thể tầng thứ chín, ma pháp trong cơ thể cũng bị hắn dựa vào khí tức của hạt châu và Quyền Trượng hoàn toàn che dấu đi, nếu như không có một người cấp bậc cực cao thì căn bản không thể phát hiện ra.
Khải Lâm căn bản không để mấy tên này vào trong mắt, hắn vẫn nhìn vào cô bé đang sợ hãi trước mắt với tình cảnh vừa rồi an ủi nói.
"Minh Nguyệt muội sau này phải nhớ tu luyện muốn có thành quả thì phải dựa vào tự thân cố gắng, thế gian này không ai cho không ai cái gì, thế giới ma pháp bên ngoài rất hung hiểm, nếu chỉ dựa vào người khác thì rất khó tồn tại lâu dài"
Nói xong Khải Lâm còn xoa xoa đầu cô bé sau đó mới để cô bé rời đi, tuy nhiên trước khi đi lời nói và khí tức của Khải Lâm đã được cô bé khắc ghi trong lòng.
Bộ dáng Khải Lâm lúc này vẫn rất thản nhiên nhẹ nhàng đứng dậy ánh mắt không chút nào liếc qua năm người phía đối diện mà quay đầu bước đi.
Nam tử cùng bốn người phía sau ngạc nhiên khi nhìn thấy thái độ của Khải Lâm, trong mắt bọn họ thì Khải Lâm chỉ là luyện thể tầng chín, còn bọn họ lại chính là những người đã bước vào linh thể, phải biết rằng linh thể dù trong hay ngoài thánh địa thì đều có ý nghĩa vô cùng lớn vì vậy sự tôn quý của họ chính là không cần bàn cãi nhưng hôm nay lại có một tên chỉ là luyện thể tầng thứ chín mà lại dám phớt lờ họ trước mặt đông người như vậy điều này khiến đám người này cảm thấy mất hết mặt mũi.
"Đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi không nghe thấy Hoàng Tôn huynh đang nói chuyện với ngươi hay sao?"
Tiếng nói của một nữ tử đứng sau nam tử tên Hoàng Tôn này lên tiếng, nữ tử này căn bản không có gì quá đặc biệt trong mắt Khải Lâm vì vậy hắn cũng chả để ý tới, tuy nhiên bước chân Khải Lâm bỗng nhiên dừng lại.
Hắn có thể cảm nhận được có một uy thế đang phóng về phía bản thân vì vậy trực tiếp quay đầu, bình thản lên tiếng.
"Các ngươi đang nói chuyện với ta?"
Giọng nói của Khải Lâm vang lên khiến cho năm người sửng sốt, họ cũng không ngờ được Khải Lâm sẽ nói như vậy.
Nam tử tên Hoàng Tôn kia bắt đầu hiện ra vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói lúc này cũng hiện rõ vài phần băng lãnh.
"Quỳ xuống dập đầu ba cái, ta có thể tha cho ngươi tội bất kính"
Khải Lâm nghe vậy thì cười lạnh, đám người này đúng là không biết điều, nếu như không vì đây là thánh địa của đối phương thì hắn đã trực tiếp ra tay rồi, dù sao cũng là người từ ngoài đến vì vậy chút tôn trọng cũng nhất định phải có vì vậy mấy tên này mới hống hách được trước mặt hắn như vậy, nếu như những kẻ này biết điều thì hắn cũng không cần phải gây thêm rắc rối.
Còn nếu không hắn cũng không ngại ra tay, dù nơi đây cấm gây ra án mạng, tuy nhiên với một người biết được một số chuyện liên quan đến hắn và nơi đây cùng với đạo suy diễn bản thân hắn cũng đoán rằng có liên quan mật thiết đến thánh địa này vì vậy hắn không ngại mà dò xét xem những người này sẽ đối xử như thế nào với hắn.
Đối với bản lĩnh cùng tu vi không bị áp chế ở thế giới này cùng với rất nhiều pháp bảo, Khải Lâm tự tin rằng nếu không phải những kẻ cực mạnh trong cảnh giới Chiến Sĩ thì hắn có thể chạy thoát một cách dễ dàng.
"Vô nghĩa, cút đi"
Giọng nói của Khải Lâm vang lên, sau đó hắn quay đầu bước đi, biểu hiện của hắn căn bản không coi năm tên này vào trong mắt, điều này khiến tất cả những người ở đây nhìn thấy đều hiện vẻ sửng sốt.
Lúc này nhóm người Lạc Nguyên cùng công chúa Long Hải cũng bước tới, khi thấy sự việc ngày càng hệ trọng thì định mở miệng để hòa giải dù sao nàng cũng là mạch chính thuộc người của Thánh địa nếu để mọi chuyện tồi tệ hơn thì cũng không tốt.
Tuy nhiên ngay khi Tố Như định lên tiếng thì một tên không biết điều đã trực tiếp lao lên một quyền trên tay nắm chặt lại hướng về phía Khải Lâm mà công kích.
"Để Hoàng Long ta dạy ngươi quy củ nơi đây"
Nhìn thấy vậy Vương Thi Thi bỗng nhiên máy động, nàng không biết tại sau trong lòng lại nổi lên sát tâm đối với kẻ mới lao lên này nhưng không để nàng kịp hành động thì Khải Lâm phía xa đã quay người lại.
"Ngu xuẩn"
Giọng nói Khải Lâm lạnh lùng, ngay lập tức hắn cũng nắm chặt nắm đấm, sau đó hắn vận dụng ma pháp trong cơ thể phệ linh quyết cũng trực tiếp được hắn thi triển, ngay khi một quyền của tên kia đến gần Khải Lâm lập tức tung quyền đón đỡ.
Hai quyền v·a c·hạm, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, lực xung kích phát ra từ hai quyền này khiến cho trong phạm vi một trượng quanh hai người đồ vật lập tức đều bị chấn vỡ nát, những người khác thì bị đẩy lui ra xa.
"A..."
"phụt"
Mọi động tác của Khải Lâm nhanh chóng rơi vào trong mắt của mọi người thì chỉ là một quyền rất đơn giản, nhưng khi tiếp xúc nam tử lao tới phía hắn lập tức kêu lên, sau đó bay mạnh ra đằng sau phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy sự sợ hãi sau đó ngã khụy xuống, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Một nữ tử phía sau biến sắc vội đi xem tình hình của người kia, sau đó khuôn mặt vô cùng khó coi.
"Ra tay rất tàn nhẫn, ngươi phế bỏ tu vi phá vỡ kinh mạch của hắn đây có khác gì chính là g·iết c·hết hắn hay không?"
Giọng nói của nữ tử vang lên, lập tức bốn phía lập tức im bặt, tất cả mọi người đều hiện vẻ không thể tin được nhìn về phía Khải Lâm, trong đầu họ đều hiện ra một câu nói: "Kẻ này đang che dấu thực lực".
Tuy nhiên không ai dám nói ra, một số người thì tự truyền âm bàn luận mà không để cho tiếng nói của mình vang lên, nhưng ho cũng nhớ rõ hình dáng và phong cách ra tay của Khải Lâm.
Về phía nhóm người Lạc Nguyên thì khuôn mặt công chúa Tô Như lập tức hiện ra sự lạnh lùng ánh mắt ẩn chứa vẻ không thiện chí nhìn về phía Khải Lâm, còn về Vương Thi Thi ngay khi nhìn thấy đối phương ra tay kết hợp với những cảm xúc trước đây không biết tại sau trong đầu nàng lại hiện ra một bóng ảnh nam tử rất quen thuộc đối với nàng, sau đó ánh mắt nàng nhìn về phía Khải Lâm đầy vẻ nghi hoặc.
"Nàng phát hiện ra gì rồi sao, tâm tư của nữ nhân đúng là nhạy bén"
Khải Lâm thở dài trong lòng khi để ý tới ánh mắt của Vương Thi Thi, nhưng hắn không trực tiếp đi ngay mà ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hoàng Tôn.
Người này đang bày tỏ sự tức giận ra ngoài mặt, trên người khí thế cũng đang dâng cao, toàn bộ khí tức trên người đang phát tán ra, một cơn gió mạnh mẽ từ người hắn lan ra rất nhanh bao phủ khắp khu luyện tập này.
Khải Lâm vẫn đứng yên đó, hắn bây giờ là Hồng Sâm chứ không phải Khải Lâm vì vậy cách hành sự phải có sự thay đổi một chút.
Bỗng nhiên giọng nói của Tố Như vang lên:
"Hoàng Long, dừng tay ngươi cũng là người có huyết mạch truyền thừa từ thánh địa, không được phép gây thêm rắc rối ở đây nữa"
Hoàng Long nghe vậy thì cười to.
"Công chúa, người ngoài tộc hôm nay đã thương người của ta người thậm chí còn không muốn ra mặt, lúc này lại ngăn cản ta, người ruốt cuộc có ý gì"
Tố như bị nói đến không trả lời được, điều này khiến nàng bực tức trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn giữ được dáng vẻ vốn có của một vị công chúa cao cao tại thượng.
Hoàng Long lúc này không bị ngăn cản cuối cùng cũng chính thức ra tay, vì có kinh nghiệm từ Hoàng Long lúc này Hoàng Tôn ra tay một cách rất cẩn thận, đường t·ấn c·ông của hắn có công thủ toàn diện căn bản không để Khải Lâm có được cơ hội ra tay với hắn.
Khải Lâm thấy vậy cũng trực tiếp ra tay, hắn không tin là việc này cao tầng của thánh địa không biết tới, nhưng có vẻ là không đủ vì vậy sự tàn nhẫn trong mắt hắn hiện lên.
Đúng lúc này từ bên ngoài khu luyện tập một đạo hào quang từ phía chân trời lao tới, cuối cùng dừng lại phía trên khu luyện tập, sự xuất hiện của người này khiến mọi người phía dưới biến sắc.
Công chúa thấy vậy thì lập tức cúi người hành lễ.
"Tham kiến Trưởng Lão"
Hiện ra trong mắt mọi người chính là một bạch y lão già mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén nhìn qua đám người một lần sau đó chú định nơi Khải Lâm đang chuẩn bị ra tay của Khải Lâm.
"Tiểu hữu, con cháu ngu dốt xin thủ hạ lưu tình".