Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ma Pháp Chúa Tể

Chương 101: Vô Đề




Chương 101: Vô Đề

Trong lòng Khải Lâm biết rõ nếu như sinh ra kí ức thì nhất định có thứ mà nàng mong muốn, hắn đã nhìn thấy được tuổi thơ không mấy tốt đẹp của nàng vì vậy lúc này hắn không muốn lập tức khiến nàng tỉnh dậy.

Có lẽ nếu như không có người đánh thức thì nàng rất có thể sẽ không tỉnh lại, nhưng lúc này có hắn ở đây việc này không nhất thiết phải vậy.

Lúc này toàn bộ kí ức của Vương Thi Thi bỗng nhiên bị một đám sương mù bao phủ, ngay khi xuất hiện lại thì cảnh vật nơi đây lại như trước đây, vẫn là một đình viện rộng lớn xa hoa, tuy nhiên con người nơi đây đã khác.

Có một nữ tử gần giống với Vương Thi Thi trên tay đang bế một bé gái khoảng ba bốn tuổi, đồng thời nữ tử này đang không ngừng dỗ dành nhất là chêu cười cô bé trong vòng tay của mình khiến cô bé cười khúc khích.

Tình cảnh này thật sự là máu mủ tình thâm, trong thế giới ma pháp này quả thật khó gặp, lúc này một người đàn ông trung niên bước tới, người này chính là cha của Vương Thi Thi.

Người đàn ông cười tươi, sau đó bé cô bé lên, nhìn thấy người cha đang mỉm cười cô bé lập tức dang tay ra chờ đợi cha bế mình lên, mọi chuyện sau đó đều như cô bé mong muốn, một nhà ba người cứ thế nói chuyện vui vẻ, tiếng cười trong thoáng chốc lại vang lên, một nhà ba người cứ thế mà trải qua một cuộc sống bình yên không t·ranh c·hấp.

Sau đó cô bé đó lại lớn lên trở thành một thiếu nữ, vào một ngày tuyết rơi dày đặc thiếu nữ này bước đi trên một con đường phủ đầy tuyết, nhưng do tuyết trơn khiến nàng trượt chân ngã mạnh xuống mặt đất, lúc này có một cái xe ngựa đi ngang qua, khi phu xe thấy tình cảnh này vội xoay người nói vọng vào phía trong xe, ngay lập tức từ trong đó có một nam tử đi xuống,...

Khải Lâm nhìn thấy tất cả, nhìn vào nam tử kia bỗng chốc hắn thở dài một hơi.

"Đây không nên là thứ nàng nghĩ tới, một người ngay cả bản thân cũng không biết rõ thì lấy tư cách gì nắm tay nàng bước đi"

Ánh mắt hắn trở nên quyết đoán, ngay khi nam tử từ vừa bước xuống xe, Khải Lâm lập tức vung tay lên, từ tay hắn một tia sáng âm u lập tức hiện ra, cuối cùng lao thẳng vào hình ảnh trước mắt, cả thiên địa nơi đây lập tức vặn vẹo, cuối cùng biến mất.

...

Phía bên trong thánh địa.

Khải Lâm trong hình dáng một đại hán bỗng nhiên mở mắt, mọi chuyện diễn ra vừa rồi chỉ như một tia suy nghĩ lướt qua đầu vì vậy cảnh sắc nơi này vẫn chưa có thay đổi gì.

Mở mắt được một lúc thì phía bên cạnh Vương Thi Thi cũng mở hai mắt, trong ánh mắt nàng lúc này hiện rõ vẻ mê mang, trong đó ẩn chứa vẻ đau đớn không nói nên lời.

Nàng suy cho cùng không phải là một nữ tử không quyết đoán vì vậy rất nhanh đã không chế tốt tâm tình của nàng.





Ngay lúc này dưới linh thức nàng phát hiện phía xa cách bản thân hơn ba trượng có một vị đại hán đang nhìn bản thân, nhưng ngay khi linh thức nàng quét qua thì người này vội thu ánh mắt lại, lập tức một cảm giác không nói nên lời trong nàng lại hiện lên, dường như nàng phát hiện ra thứ gì đó.

Ánh mắt Vương Thi Thi lập tức đảo qua phía Khải Lâm, ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn vào đôi mắt hắn.

Khải Lâm lần đầu biết được sự nhạy bén của nữ nhân vì vậy trong lòng bỗng nhiên có chút không thoải mái, dù sao chính hắn cũng đã nhìn thấy những chuyện riêng tư của nàng vì vậy tằng hắng một cái.

"Độc nữ, trước đây ta có đắc tội với cô, chuyện hôm nay coi như là ta tạ lỗi, từ nay chúng ta không ai nợ ai,"

Giọng nói có chút âm trầm của Khải Lâm vang lên, không biết tại sao khi Vương Thi Thi nghe thấy thì lại cảm thấy có một chút mất mát, tuy nhiên bên ngoài nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh cần thiết, dù sao lúc này trong mắt nàng cũng chỉ là một đại hán chứ không phải nam tử mà nàng đang suy nghĩ tới.

"Cáo từ"

Lời nói của Khải Lâm vang lên, sau đó hắn không một chút nào lưu lại mà trực tiếp bước đi.

Vương Thi Thi thấy vậy thì nhìn về phía những người xung quanh, ma pháp trong người nàng máy động sau đó một chấn động linh hồn xuất hiện tản mát ra những người xung quanh, tuy nhiên ngay khi đến gần vị công chúa của Long Hải thì bỗng dừng lại, vì lúc này nàng đã tự nhiên mở mắt ra.

Ánh mắt của vị công chúa này lạnh lùng nhìn về phía Vương Thi Thi nhưng khi thấy những người khác tỉnh lại thì sự đề phòng trong người nàng mới giảm bớt, tuy nhiên với người có thể tỉnh dậy trong ảo cảnh như vậy thì nàng vẫn luôn phải đề phòng, vì với nàng thì người cùng tộc đã có thể ra tay với chính người của mình thì người ngoài căn bản không đáng tin.

Sau một lúc những người đang trong ảo cảnh cũng thoát ra, sau đó nhóm người này lại cùng nhau bước đi, tuy nhiên hai nữ tử đi cùng họ dường như lại có chút thay đổi, những người khác thấy vậy thì cũng biết điều không tham gia vào, chuyện của nữ nhân tốt nhất là để họ tự giải quyết nếu không tất cả sẽ rối lại thêm rối.

Lại nói về Khải Lâm, sau khi rời đi thì mọi tâm tình của hắn đã được áp chế xuống, bước chân của hắn lúc này đã đi qua gần trăm bước, không phải là hắn không muốn phi hành mà hắn phát hiện trong không gian này không được phép phi hành, dường như trời đất này có một quy tắc áp chế khiến hắn không thể vận dụng thuận lợi được linh khí xung quanh.

Bàn chân cứ không ngừng bước đi, nhưng rất nhanh khi hắn đi qua hơn một trăm bước hướng về phía trước thì bước chân lập tức dừng lại, cả người hắn bỗng nhiên run lên.

Tình cảnh của Khải Lâm cũng được một số người đang bước đi để ý, tuy nhiên có rất nhiều người khi thấy tình trạng lúc này của hắn thì cười lạnh.

Trong mắt những người này thì Khải Lâm quá yếu vì vậy họ cho rằng là do ảnh hưởng của không gian truyền tống mới khiến Khải Lâm như vậy. Những người này lắc đầu một cái sau đó cũng bước đi mà không chút để tâm tới Khải Lâm.

Lúc này trong lòng Khải Lâm nổi lên biết là bai nhiêu tâm tư, hắn có thể cảm nhận rõ ràng có một tiếng trống đang vang vào bên tai hắn, tiếng trống này hắn không phải là nghe lần đầu, vì trước đây chính hắn đã nghe thấy nó ba lần trên Mãng Hoang địa vực.

Từ lúc xuất hiện cùng với bước chân của Khải Lâm không một chút dừng lại thì tiếng trống này ngày càng xâm nhập rõ vào trong tâm thần hắn.

Tiếng trống này vang vọng lập tức khiến sát khí của Khải Lâm nổi lên, cả người hắn lúc này như đang cố phát ra một luồng chiến ý quyết tuyệt với thế gian tuy nhiên bị hắn cố gắng áp chế lại.



Nhưng mọi chuyện lúc này dường như có dấu hiệu vượt ngoài tầm kiểm soát của Khải Lâm, nhưng rất may ngay khi hắn sắp không khống chế nổi thì hạt châu trên ngực hắn bỗng nhiên lóe sáng, một lường sức mạnh không thể tưởng tượng đươc lập tức dung nhập vào trong cơ thể hắn sau đó trực tiếp chống chọi với âm thanh đầy mà thuật đang rơi vào trong tâm thần hắn.

Mất một lúc thì Khải Lâm mới bình ổn được tâm thần, nhưng hắn không khỏi lộ ra một vẻ kh·iếp sợ, tiếng trống vừa rồi khiến cho cả người hắn như bị biến đổi, ý niệm g·iết người không ngừng hiện ra, nếu như không có viên hạt châu đã dung nhập với tâm thần hắn thì chỉ sợ hắn đã lao thẳng vào những người xung quanh mà chiến đấu.

Đồng thời khi nhìn những người đi đường Khải Lâm cũng không khỏi bất ngờ khi những người này dường như không cảm nhận được như hắn, điều này khiến cho những khả năng mà Khải Lâm nghĩ tới có chút sai lệch.

Ổn định lại tâm tình thì Khải Lâm bước chân Khải Lâm lại bước đi, sau hơn nửa ngày Khải Lâm đi tới trước một cánh cổng đặc biệt cao, nơi đây không có ai canh gác chỉ có hai nữ tử tu vi luyện thể tầng sáu giống như đang đợi ai đó khi thấy Khải Lâm thì bước lên, cúi người hành lễ.

"Công tử, chào mừng đến với thánh địa của Lạc VIệt Đại Lục"

Tiếng nói dễ nghe vang vọng như một ma âm rơi vào tai Khải Lâm, tuy nhiên Khải Lâm lại không có phản ứng gì, sau đó một nữ tử hồng y bước lên sau đó đưa cho hắn một cái lệnh bài, người còn lại thì thủ thể bàn tay dơ ra mời hắn bước vào phía trong.

Khải Lâm nhận lấy lệnh bài, ngay khi đảo linh thức qua thì thấy lệnh bài này thì phát hiện lệnh bài này chỉ là một lệnh bài không có thông tin gì, đang định mở lời hỏi thăm thì nữ tử đang thủ thế mời hắn đi vào bỗng nhiên cất tiếng nói:

"Công tử, đây là lệnh bài thân phận để tiến vào đại điển thí luyện của thánh địa, ngài chỉ cần nghi tên vào đây thì tên của ngài sẽ được liệt vào danh sách tham gia, tuy nhiên thời hạn chỉ có ba ngày, nếu như sau ba ngày mà không điền tên thì lệnh bài sẽ tự biến mất, điều đó thể hiện rằng ngài sẽ mất tư cách tham gia vào đại điển lần này vào ba ngày sau"

Lời nói của thiếu nữ khiến cho Khải Lâm nhận biết được rất nhiều điều, vì vậy hắn chắp tay đáp lễ.

"Đa ta hai vị"

Hai nữ tử kia thấy vậy thì ngạc nhiên sau khi trả lời Khải Lâm một vài chuyện rồi hắn bước đi thì hai nữ tử này mới che miệng cười.

"Người này mà khôi ngô tuấn tú một chút thì thật tốt"

Nói xong hai nữ tử này che miệng cười khúc khích, với tu vi của Khải Lâm thì có thể nghe rõ lời của hai nữ tử này, trong lòng không khỏi thở dài.

"Đôi lúc có nhan sắc cũng chính là một lợi thế"





Cầm theo lệnh bài, Khải Lâm suy tư một lát sau đó vận dụng ma pháp khắc lên đó hai chữ "Hồng Sâm"

Ngay khi khắc tên lên Khải Lâm lập tức phát hiện lệnh bài này có sự thay đổi rõ rệt, một danh sách hơn ba trăm người đã hiện rõ lên trong đầu hắn, đồng thời cũng được ghi chép rõ ràng trong lệnh bài.

Sau khi ghi danh lập tức có một tiếng nói vang lên từ lệnh bài.

"Người ghi danh xin mời đến Thanh Lâu nghỉ chân"

Hai chứ thanh lâu khiến Khải Lâm giật mình, nhưng hắn vẫn dựa theo chỉ dẫn của lệnh bài mà đi hơn một dặm, lập tức một thành thị cổ xưa nhưng rất phồn hoa hiện ra trước mắt.

Một đạo lưu quang xuất hiện, Khải Lâm có chút đề phòng, tuy nhiên khi phát hiện đối phương chỉ là một thiếu niên tu vi luyện thể tầng năm thì hắn mới buông lỏng cảnh giác.

Người này chính là người dẫn Khải Lâm đi tới chỗ dừng chân, đang định bước theo thì Khải Lâm bỗng nhiên phát giác ra không gian phía trước mặt vặn vẹo sau đó cả người hắn lóe lên, khi xuất hiện đã là ở trung tâm của thành thị.

Cuối cùng hắn được đưa tới khu luyện tập trong thành, đây là nơi bồi dưỡng ra những thế hệ cường giả của thánh địa trong tương lai, mục đích của cao tầng nơi đây chính là muốn đưa những người tham gia thí luyện đi tới đây đề những thế hệ trẻ này có thể thỉnh giáo những người cấp bậc cao, đồng thời cũng là để những người từ bên ngoài vào có sự an tâm nhất định khi tiến vào nơi đây.

Bước qua từng dãy hành lang dài rộng, hình ảnh những thanh thiếu niên không ngừng luyện tập khiến hắn cảm thấy có một chút khác lạ, dù sao từ trước tới nay vấn đề bản thân tu luyện cũng chỉ là hắn tự mày mò mà có được, việc có người khác hướng dẫn đối với hắn thì chính là một thứ xa xỉ.

Dựa theo cấp bậc và tu bi bản thân Khải Lâm được xếp vào một căn phòng nhỏ trong dãy phòng cấp trung, dù gì lúc này tu vi hắn biểu thị ra ngoài cũng chỉ là Luyện Thể tầng chín.

Khải Lâm sắp xếp phòng một lúc sau đó ngồi đả tọa hơn nửa ngày, sau khi cảm thấy bên ngoài có tiếng động thì hắn mới bước ra ngoài xem xét.

Tiếng động bên ngoài chính là âm thành của những thiếu niên trong khu luyện tập này phát ra, những người này đang tập chung lại để ăn bữa tối.

Tình cảnh này khiến Khải Lâm ngạc nhiên sau đó hắn lại dở khóc dở cười nhìn về phía hạt châu trước mắt.

Đắm chìm trong việc tu luyện cùng với phụ trợ của hạt châu trong suốt thời gian khi hắn chưa bước vào Ma Pháp Sư thì hắn đã không còn nhớ rằng bản thân cần phải ăn.

Nhưng đối với những người khác thì lại khác, nếu như không đột phá bước qua linh thể hay ma pháp đạt đến Ma Pháp Sư thì vẫn phải không ngừng bổ sung thức phẩm nếu không cũng sẽ rơi vào tình trạng như những người bình thường, mà với sự hấp thụ điên cuồng của thân thể thì thậm chí còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Đang nhìn ngắm quang cảnh tấp nập của những người nơi đây thì Khải Lâm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đằng sau.

Phía sau hắn lúc này có một cô bé khoảng mười tuổi, quần áo cũ kĩ đang đứng phía sau, dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn.

Bị ánh mắt đảo của Khải Lâm đảo qua, cô bé lập tức sợ hãi khuôn mặt tái nhợt lui lại đằng sau, lúc này Khải Lâm mới phát hiện bản thân có chút hơi quá, dù sao đối phương cũng chỉ là một cô bé, vì vậy hắn tươi cười ngồi xuống tuy nhiên nụ cười hắn lại có chút cứng nhắc so với hình dáng hắn lúc này.

Nhìn thấy cô bé sợ hãi thì Khải Lâm mới nhẹ nhàng mở miệng.

"Tiểu cô nương, muội là tìm ta sao?"