Chương 14: Đấu Khí Và Sinh Mệnh
Thức dậy với 2 ốc đảo hiện hữu trước mắt, quả là khởi đầu tuyệt vời cho một ngày mới.
Hôm qua tôi định làm gì với con mắt này ấy nhỉ…
À phải rồi, có một vài con số tôi muốn kiểm tra…
[Tâm Nhãn].
Tôi thầm đọc lệnh trong đầu và truyền Ma Lực vào mắt trái, hướng ánh mắt của mình vào nàng thiên thần nhỏ vẫn còn đang nằm ngủ ngay đây.
Xem nào…
『 Luriana Sziast 』
Chiều cao: 158cm.
Cân nặng: 52kg.
Vòng ngực: 98cm.
Vòng eo: 62cm.
Vòng mông: 86cm.
Tuyệt vời!
Cả đôi mắt này lẫn Luri-mama thật tuyệt vời!
Cô ấy có một ít mỡ bụng, nó nhô ra một tí trông cực kỳ đáng yêu.
Tôi lấy tay sờ thử vào chỗ đó, thật mềm mại và ấm áp.
Có vẻ do hôm qua hơi quá sức nên đến giờ Luri-mama vẫn chưa chịu dậy.
Tôi quyết định ra ngoài để vệ sinh cơ thể một tí.
Quả thật tắm nước nóng vào buổi sáng là việc làm sung sướng thứ 2 trần đời, cảm giác thật dễ chịu.
Tôi mặc đồ vào và ra ngoài để kiếm thứ gì đó bỏ bụng.
Nora-san đang làm gì đó ở dưới bếp.
“Chào buổi sáng, Nora-san.”
Khi nghe thấy tôi gọi, cô ấy liền quay mặt lại và cúi đầu đáp trả.
“Buổi sáng tốt lành, Ssukasa-sama.”
Trước kia thì tôi thấy hơi ngượng khi được gọi một cách trịnh trọng như vậy, nhưng chả hiểu sao bây giờ lại khá thích được gọi như thế.
“Cô giúp con chuẩn bị bữa sáng nhé, tối qua con chả ăn gì nên bây giờ có hơi đói. Cả phần cho Luri-mama nữa nhé.”
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay.”
Trong khi chờ đợi bữa sáng được hoàn thành, tôi quay trở lại phòng ngủ cùng Luri-mama.
Nhẹ nhàng ngồi lên giường để không gây ra tiếng động, tôi từ từ vuốt ve gò má của cô ấy.
“Ssu… -chan, mwvwm`~.”
Thiên thần nhỏ của tôi đang nói mớ thì phải, trông thật đáng yêu. Tôi nghĩ là mình có thể chiêm ngưỡng khung cảnh này cả ngày cũng chẳng thành vấn đề.
Một lúc sau, Nora-san ở bên ngoài gõ cửa.
“Ssukasa-sama, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Vâng, con tới ngay đây.”
Tiếng nói của tôi dường như đã đánh thức Luri-mama, cô ấy từ từ mở mắt với vẻ mệt mỏi.
“Ssu-chan… Trời đã sáng rồi sao?”
“Vâng ạ, cùng dậy và ăn sáng nhé?”
“Uhwm`~.”
Tôi đỡ Luri-mama ngồi dậy một cách chậm rãi, dùng Thủy Ma Pháp kết hợp với Phong Ma Pháp để thanh lọc cơ thể một cách nhanh gọn và cùng nhau xuống bếp.
Thực đơn hôm nay là món bánh mì ăn cùng thịt lợn rừng hầm nước cốt.
Tay nghề của Nora-san vẫn khá khẩm như mọi khi.
Ở thế giới trước kia, tôi thậm chí còn chả được ăn cơm với không khí ấm cúm như thế này.
“Luri-mama, ahh~.”
Tôi xé vụn bánh mì kèm nước cốt và dâng tới miệng cho Luri-mama.
“Ahh~ uhwm`.”
Trông cô ấy ăn thật ngon miệng, tôi cũng thưởng thức đến từng mẩu bánh mì cuối cùng.
Vừa mới ăn xong, còn chưa kịp uống nước thì một con Cáo Hồng xuất hiện. A, thất lễ quá. Đó là Miko-sensei, cô ấy dịch chuyển thẳng vào nhà của chúng tôi.
“Chào buổi sáng, nhóc Ssu, Luriana.”
“Chào buổi sáng, Miko-sensei. Người đến sớm đấy nhỉ.”
“Để tránh lãng phí thời gian, cùng tiếp tục thôi.”
Trên môi cô ấy lúc nào cũng hiện hữu một nụ cười nhẹ, tôi có cảm giác như hôm nay sẽ lại là một ngày rất vất vả…
“Vâng, nhờ người ạ.”
Chúng tôi lại được dịch chuyển đến Huyễn Hồn Giới.
“Giờ thì, thử vung một đường kiếm nhanh nhất có thể xem nào.”
Miko-sensei lại vứt cho tôi thanh kiếm hôm qua.
“Vâng.”
Rút vỏ kiếm và cầm bằng cả 2 tay, tôi hướng thanh kiếm lên bên phải một góc 45 độ.
Bằng toàn bộ khả năng của mình, tôi cố vung kiếm nhanh nhất có thể.
Một đường kiếm chéo được tung ra, dư âm của nó bay thẳng đến chỗ Miko-sensei và cô ấy hất tung nó đi chỉ bằng cái phủi tay.
Thời gian thanh kiếm di chuyển từ đỉnh đầu đến đích là 0,13 giây. Chậm hơn khá nhiều so với khi sử dụng [Thiên Không Thanh Vũ].
“Hmm… Không dùng Ma Lực mà đạt đến tốc độ này kể cũng không tồi.”
Tôi vừa được khen à…
“Mà, sao nhóc lại không sử dụng Đấu Khí?”
Hửm? Đấu Khí ư? Lại một cụm từ nữa tôi không biết đến.
“Lần đầu tiên con nghe thấy đấy ạ.”
“Thế à… Ma Thuật không phải là thứ chi phối tất cả, ngoài Ma Thuật ra thì còn có một phương thức chiến đấu khác hoàn toàn riêng biệt. Nó được gọi là Đấu Khí. Bất kỳ kiếm sĩ mạnh mẽ nào cũng đều có một lớp Đấu Khí dày đặc, ý chí của người dụng kiếm càng cao thì sức mạnh của nó càng lớn.”
“Làm sao để sử dụng được nó ạ?”
“Chỉ cần phát sinh ý định muốn chiến đấu hoặc gồng toàn bộ cơ thể lên thôi, chỉ trong khoảnh khắc thì Đấu Khí của nhóc sẽ bao phủ khắp cơ thể, khi thả lỏng người hoặc không còn ý chí chiến đấu nữa thì nó sẽ tự động biến mất. Thay vì sử dụng Ma Lực thì Đấu Khí sẽ rút thể lực của người sử dụng nhanh hơn bình thường, trước kia nhóc cũng từng dùng một lần để giải cứu Luriana đấy.”
“Vậy ạ…”
“Nó gần giống với Vũ Tức mà Long Tộc sử dụng, nhưng thay vì chiến đấu theo cách truyền tải Ma Lực ra bên ngoài cơ thể thì nó hoạt động như một lớp giáp vô hình được vun đắp trong quá trình rèn luyện. Đừng chỉ đơn thuần là tập luyện mà hãy đặt một mục tiêu cho riêng mình, từ đó nỗ lực phấn đấu từng ngày để chuôi rèn lớp Đấu Khí của bản thân. Có mục tiêu để hướng tới, có ý chí và sự quyết tâm, liên tục nỗ lực và rèn luyện, nhóc sẽ có được một sức mạnh thuần túy to lớn.”
Ý chí và sự quyết tâm à… Đó là những thứ mà trước kia tôi không có.
“Trong sự kiện sụp đổ Mặt Trăng lớn, không chỉ các Pháp Sư mạnh mẽ sống sót mà cả những kiếm sĩ có lớp Đấu Khí dày đặc cũng vượt qua được t·hiên t·ai đó một cách dễ dàng. Một số người thì nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng của t·hảm h·ọa đó nên đã may mắn sống sót, còn những người mạnh mẽ thì sẽ bảo vệ cho những người không có khả năng phòng vệ, đó là cách nhân loại tồn tại cho đến tận bây giờ.”
“Đấu Khí sẽ tồn tại vĩnh viễn ạ?”
“Đúng vậy, sức mạnh của kiếm sĩ phụ thuộc rất nhiều vào nó. Đấu Khí cũng giống như Ma Lực, là một dạng tồn tại phi vật chất phát triển theo thời gian.”
“Nó cũng giới hạn ở độ tuổi trưởng thành ạ?”
“Với Đấu Khí thì không có giới hạn, nó sẽ tương xứng với sức mạnh hiện tại của chủ thể.”
“Nghĩa là nó cũng sẽ giảm dần qua thời gian ạ?”
“Phải, tuổi già chính là giới hạn lớn nhất của nhân loại. Vì nó mà ý chí của con người - sức mạnh bên trong tiềm thức cũng giảm đi đáng kể. Nó không có giới hạn, nhưng cũng không thể chiến thắng được thời gian.”
Luật bất thành văn à…
“Tuổi thọ trung bình của Á Long là bao nhiêu vậy ạ?”
“Chân Long thì không xác định được vì chưa có bất cứ ai c·hết vì tuổi già cả. Long Tộc Cổ Đại thì khoảng 25000 năm tuổi, Long Tộc Thuần Chủng khoảng 12000 năm tuổi, còn Á Long thì chỉ khoảng hơn 2000 năm tuổi thôi. Terriar cũng vì tuổi già mà hi sinh luôn trong trận chiến với Ma Vương Nguyên Thủy Emperlias, nếu là ở thời kỳ đỉnh cao thì hắn sẽ mạnh hơn lúc ấy nhiều.”
Ra đó là lý do một người vĩ đại như thế hi sinh à…
“Một số Ma Tộc mạnh mẽ và các Ma Vương có thể đạt đến sự trường tồn vĩnh hằng vì Ma Tố bên trong chúng chả giống ai, ngoài ra thì High Elf cũng sống rất thọ khi tuổi đời trung bình rơi vào khoảng 16000 năm tuổi, một số cá thể thậm chí từng vượt qua con số 20000. Éo le thay, Nhân Tộc lại là chủng tộc có vòng đời thấp nhất khi tuổi thọ trung bình chỉ vỏn vẹn 2 chữ số.
Tuy nhiên cũng có vài cách để kéo dài tuổi thọ, chẳng hạn như thay đổi Ma Tố bên trong cơ thể hay các phương thức đen tối của Ma Tộc. Tất nhiên là ta không khuyến khích vế sau đâu.”
Như cái cách mà Karvits đã làm à… Hắn chắc chắn sẽ là mục tiêu để mình quyết tâm phấn đấu.
“Các Thần Thú cũng là một dạng sống vĩnh hằng, nếu không thể xóa sổ đến tận gốc rễ linh hồn thì họ sẽ tồn tại mãi mãi, hoặc nếu có ‘c·hết’ theo lẽ thông thường thì họ cũng sẽ tái sinh trong khoảng vài năm sau đó. Là một Thần Thú, ta cũng có được đặc ân đó. Ngoài ta ra thì còn có Bất Tử Điểu Apheria, hai ả Nhện Nguyên Thủy - Arelia và Emarist cùng một vài Thần Thú khác.”
“Nhện ấy ạ?”
“Phải, loài Nhện ở thế giới này rất giỏi về mảng Ma Pháp đấy, chớ có mà xem thường. Bạo Loạn Ma Vương Ukranus ở thời điểm hiện tại cũng chưa chắc đã có thể thắng được một trong hai Thần Thú đứng đầu Chu Tộc đâu.”
Kinh khủng đến thế cơ à…
“Biết đâu được trong tương lai nhóc cũng có thể đạt đến trình độ đó. Nên là bắt đầu từ hôm nay, hãy rèn luyện không ngừng nghỉ để có được một lớp Đấu Khí mạnh mẽ, để có thể chịu được áp lực từ chính Ma Pháp của nhóc gây ra.”
“Vâng.”
—----.—----.—----