Chương 13: Tứ Đại Kiếm Phái
Tôi vừa mới lấy lại được ý thức nhưng tầm nhìn của tôi vẫn đang tối mù, cảm giác đau nhức khắp cơ thể vẫn còn đó.
Tôi cảm nhận được một sự dễ chịu thoáng qua cơ thể mình và dần dần xua tan đi cảm giác đau đớn từng chút, từng chút một.
Trước ánh mắt mù mờ của tôi đây đang là một người phụ nữ với mái tóc vàng cùng khuôn mặt hơi mếu mó.
“Ssu-channnn~ con làm mẹ sợ quá đấy, uuwweehheehh`~.”
Tôi dần dần trở lại thực tại sau khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô ấy.
“Luri… -mama, con xin lỗi… Đã để mẹ phải lo lắng rồi…”
“Tốt quá rồi, Ssu-chan. Không có gì phải lo nữa rồi.”
“Chưa c·hết được đâu nhỉ? Dậy luyện tập tiếp nào, nhóc Ssu.”
“Hehh~?”
Luri-mama hét lên một tiếng nhỏ, tạo vẻ hốt hoảng và bối rối sau khi nghe thấy lời nói của Miko-sensei.
“Quả thật… T- tiếp tục tập luyện với tình trạng này thì có hơi…”
Với cơ thể đang ê ẩm của mình, tôi cố thốt ra từng chữ một.
“[Lam Hồn Hoàn Phục].”
Một ánh sáng xanh lam bao quanh lấy tôi. Như thể vừa được tái sinh, tôi gần như đã hoàn toàn bình phục.
Tôi từ từ đứng dậy sau khi nhận được một nguồn sinh lực lớn như thế này.
“E- ehh~ S- Ssu-chan? Con có ổn không đó?”
“Không sao đâu, Luri-mama. Có vẻ như Miko-sensei vừa chữa trị hoàn toàn cho con rồi.”
“V- vậy sao? Có thực sự là con vẫn ổn không?”
“Thật ạ.”
Nãy giờ chỉ đứng nhìn chúng tôi trò chuyện, Miko-sensei bật cười.
“Haha, thật là. Nhóc có một người mẹ tuyệt vời đấy nhỉ?”
Tôi quay sang đáp với một tông giọng nhẹ nhàng.
“Hơn cả tuyệt vời ấy chứ ạ. Thiên Thần Nhỏ của con đấy!”
“Hehh~?!”
Luri-mama hơi ửng hồng má khi nghe tôi nói vậy, có vẻ là do tôi dùng câu từ hơi bé bỏng.
“Hẳn là vậy rồi. Giờ thì, tiếp tục nào.”
“Vâng.”
Mặc dù không biết tiếp tục cái gì nhưng tôi cứ nghe theo vậy.
“Cơ thể của nhóc vẫn chưa thể chịu được những Ma Pháp có uy lực lớn như ban nãy, nên bây giờ cần phải rèn luyện thể chất trước đã.”
“Chúng ta bắt đầu từ đâu đây ạ?”
Đây là thứ tôi khá kém ở thế giới cũ. Nhưng hiện giờ, với cơ thể mạnh mẽ ở thế giới này, tôi nghĩ mình sẽ làm được một thứ gì đó.
“Trước khi nói về võ kỹ thì phải nói đến kiếm kỹ đã, các bài tập ta rèn luyện sẽ liên quan đến những kiếm phái sau này ta sử dụng.
Có 4 loại kiếm phái chính.
Phái Thánh Tức: Kiếm phái chú trọng tốc độ di chuyển và tốc độ ra đòn, các bài tập sẽ liên quan nhiều đến tốc độ và sự khéo léo.
Phái Thánh Vệ: Kiếm phái chú trọng khả năng phòng thủ và phản đòn, các bài tập sẽ liên quan nhiều đến thể lực và kỹ thuật.
Phái Thánh Lực: Kiếm phái chú trọng sức mạnh tuyệt đối, các bài tập sẽ liên quan đến sức mạnh cơ bắp và thể chất. Thường thì kiếm phái này sẽ không dùng những thanh kiếm bình thường mà sẽ là những thanh Trọng Kiếm, Búa Tạ, và Rìu hoặc những v·ũ k·hí hạng nặng khác.
Phái Thánh Linh: Kiếm phái chú trọng sự linh hoạt, sử dụng những thứ v·ũ k·hí mình làm tốt nhất để đạt đến sức mạnh tối đa, các bài tập sẽ liên quan đến khả năng phản xạ và xử lý tình huống.
Bên cạnh đó là 2 kiếm phái do chính ta và Terriar tạo ra.
Phái Thiên Hồ: Kiếm phái này là sự kết hợp giữa Kiếm và Ma Thuật, hay còn gọi là Kiếm Phép. Khi chiến đấu tầm gần thì ta sẽ chú trọng sự linh hoạt và Ma Pháp Bổ Trợ để làm cho những đường kiếm vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ, khi chiến đấu tầm xa thì chủ yếu là những đường kiếm lớn kết hợp với Ma Pháp để tăng thêm uy lực lẫn phạm vi ảnh hưởng.
Phái Vũ Tức: Kiếm phái tập hợp tất cả các yếu tố trên, hướng đến một kiếm kỹ toàn diện và không có lỗ hổng. Vì thế mà độ khó của nó cũng cực kỳ cao. Hơn nữa, một số kỹ thuật của kiếm kỹ này khó thực hiện đến mức vô lý. Mặc dù là người đã tạo ra nó nhưng Terriar vẫn chỉ mới hoàn toàn làm chủ được 18 trên 21 bí kỹ. 3 bí kỹ cuối cùng chỉ đang tồn tại ở dạng lý thuyết chứ chưa bao giờ được sử dụng bởi bất cứ ai. Terriar có từng thực hiện được vài lần nhưng nó chỉ thuộc dạng nửa vời.”
Đến cả người sáng tạo ra chúng còn không thể sử dụng một cách hoàn thiện thì không biết rằng kiếm phái này sẽ điên rồ đến mức nào đây…
“Vậy… Con nên bắt đầu từ đâu đây ạ?”
“Mặc dù đã có thể sử dụng được 1 trong 21 bí kỹ của Vũ Tức nhưng nó vẫn chưa hoàn thiện. Vì lẽ đó, nhóc nên luyện tập với 4 kiếm phái cơ bản trước để lập nền móng cho sau này. Kiếm phái cơ bản và dễ hiểu nhất chính là Thánh Tức, hãy bắt đầu với những đường kiếm cơ bản.”
Nói xong, Miko-sensei vứt cho tôi một thanh kiếm. Tôi chụp lấy và thử quan sát sơ qua. Nhìn nó khá giống với Katana, thiết kế cũng khá đơn giản.
“Trước hết hãy tập vung kiếm, cầm kiếm bằng cả 2 tay, dương thẳng lên trời và vung xuống hết sức có thể. Bài tập cơ bản này sẽ giúp tăng độ bền cũng như tốc độ ra đòn của nhóc. Hãy khởi động với 10000 lần vung, đó là chỉ tiêu phải đạt được trong ngày hôm nay.”
10000? Tôi hơi rùng mình một tí khi nghe thấy con số này… Không, mình không thể nào nản lòng chỉ vì điều này được. Mình nhất định sẽ hoàn thành được nó trong ngày hôm nay.
“Vâng.”
“Vậy, nhóc hãy ở đây tập vung kiếm đi, ta sẽ vào trong cây Cổ Thụ để tập luyện Phép Chữa Trị cho Luriana.”
“Heh?! Tập luyện- cho tôi sao?”
“Phải, cô cũng không thể lười biếng được, hãy trở nên có ích cho nhóc Ssu.”
“V- vâng!”
Luri-mama có hơi lúng túng khi bị gọi tên. Dù vậy, cô ấy cũng có quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn nữa để đồng hành cùng tôi. Không gì khiến tôi hạnh phúc hơn điều này.
“Ssu-chan, mẹ đi nhé.”
“Vâng, hãy cố gắng ạ.”
Nói xong, Luri-mama vẫy tay với tôi và bước đi cùng Miko-sensei.
Giờ thì, tập vung kiếm à…
1; 2; 3;…
Bắt đầu đếm từng cái một, tôi vung kiếm một cách dứt khoát.
Tuy đơn giản nhưng nó cũng tốn rất nhiều thể lực, việc này e rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian đây…
3911; 3912; 3913;…
Đã 3 tiếng trôi qua kể từ lúc tôi vung kiếm. Ban nãy trong lúc chữa trị, Miko-sensei có truyền lại cho tôi kha khá Ma Lực. Tôi vừa hồi sức bằng Phép Bổ Trợ vừa vung kiếm.
Tốc độ vung kiếm trung bình là 2,76 giây trên 1 lần vung. Tôi định sẽ tiếp tục tăng tốc…
9998; 9999; 10000.
Mất 7 giờ, 20 phút, và 43,59 giây để hoàn thành 10000 lần vung… Tốc độ vung kiếm trung bình là 2,665 giây trên 1 lần vung.
Tôi đổ gục xuống đất với tư thế úp mặt vì không còn chút sức lực nào.
2 bàn tay tê tái cùng toàn thân ê ẩm, quả là một buổi tập khó khăn…
Mặc dù không thể nhúc nhích nhưng tôi vẫn còn chút ý thức. Đôi mắt này tuyệt thật, trong đầu tôi bỗng dưng nghĩ đến vài thứ đen tối mình có thể làm với nó…
…
Sau một khoảng lặng lâu, tôi mở mắt một cách mệt mỏi. Không gian nơi đây tối mù, tôi chẳng thể thấy gì cả. Tuy nhiên, tôi lại cảm nhận được một sự hiện diện mềm mại đến lạ thường, có thứ gì đó như một chiếc bánh pudding đang ép lấy khuôn mặt tôi. Cảm giác này… Thiên đường, nó đích thực là thiên đường! Tôi nhẹ nhàng lột vỏ bánh ra và cắn một miếng bên trên đỉnh đầu, chúc mọi người ngon miệng.
“Ah, Ssu-chan, con tỉnh rồi sao?”
Những lúc Luri-mama hỏi như thế này thì thường tôi sẽ không trả lời mà cứ im lặng ngậm lấy nó.
“Hôm nay Ssu-chan đã phải vất vả nhiều rồi nhỉ, tập luyện cả một ngày như thế.”
Luri-mama ôm tôi chặt hơn một chút và thì thầm.
“Ssu-chan đã vì mẹ mà cố gắng đến vậy, mẹ cũng sẽ vì con mà rèn luyện nhiều hơn nữa.”
Chiều nay hình như Miko-sensei cũng đã chỉ dạy cho Luri-mama các bài học về Ma Pháp Chữa Trị thì phải.
“Mà, Miko-san đúng là ác thật đấy… Cô ấy gần như đã vắt kiệt sức lực của mẹ, xong lại hồi phục cho mẹ rồi bắt mẹ tiếp tục cố gắng… Cô ấy nghiêm khắc thật nhỉ?!”
Nghiêm khắc thôi chắc cũng chưa đủ để diễn tả cô ấy đâu…
Tôi cũng b·ị b·ắt luyện tập đến mức kiệt quệ, nhưng đổi lại thì tôi thấy trong mình phần nào đó đã tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.
Mà, tôi đang được hồi phục ở chốn thiên đường nên sẽ sớm khỏe lại thôi.
“Ssu-chan, con có muốn ăn gì đó không?”
Tôi vẫn im bặt không lên tiếng, cắn nhẹ một cái vào đỉnh đồi thay cho câu trả lời.
“Vậy, chúng ta cùng ngủ thôi.”
Quả là một ngày mệt mỏi, tôi nhanh chóng th·iếp đi ngay sau đó cùng khoái cảm trên đầu lưỡi.
—----.—----.—----