Chương 12: Nỗi lòng của người mẹ.
[Góc nhìn của Luriana Sziast]
Từ gia đình, đồng đội, cho đến người thương. Từng người một xung quanh tôi đột ngột biến mất. Tôi không biết mình nên làm gì cả, khi nghe tin người chồng của mình cũng đã t·ừ t·rần. Tôi… Thực sự không biết mình nên làm gì.
Mình phải làm gì đây? Phải làm sao thì mình mới có được một cuộc sống hạnh phúc? Phải làm sao để không phải gặp những chuyện đau khổ như thế này?…
Tôi thực sự không biết.
Lúc đó tôi đã cực kỳ suy sụp. Nhưng tôi nhận ra rằng, mình vẫn còn có Ssu-chan ở đây, mình vẫn còn một người thân thương máu mủ ruột thịt, mình vẫn còn đó người mà mình yêu quý nhất, mình vẫn còn đó một người có thể xem như cả thế giới.
Ssu-chan đã luôn luôn ở bên cạnh tôi. Ngay cả giờ đây, khi tôi đang trong tình trạng tồi tệ nhất, thằng bé vẫn luôn ở cạnh bên.
Ssu-chan là một con người tuyệt vời. Là một người đáng yêu và dịu dàng. Là một người thông minh và mạnh mẽ. Là một người hiểu chuyện và trưởng thành. Là một người con ấm áp và hiếu thảo.
Mình vẫn còn một nơi có thể nương tựa, mình vẫn còn một người để sẻ chia, mình vẫn còn mục tiêu để sống tiếp. Mình phải mạnh mẽ hơn nữa cả thể xác lẫn tâm hồn. Mình phải trưởng thành hơn nữa để không trở thành gánh nặng. Mình phải làm mọi thứ có thể để giúp ích cho người mà mình yêu thương.
Ssu-chan đã luôn ở bên tôi suốt thời gian qua, mình phải vực dậy để không làm thằng bé phiền lòng.
…
Trước mắt tôi đây đang là người phụ nữ hôm qua. Mặc dù cô ấy có vẻ hơi tự kiêu nhưng tôi nghĩ cũng không phải là người xấu.
Hôm qua tôi có hơi tức giận, nhưng những gì cô ấy nói hoàn toàn có căn cứ. Mặc dù hơi buồn nhưng đó là sự thật.
Dường như nãy giờ cô ấy đang nói chuyện gì đó với Ssu-chan và tôi bị thằng bé kéo vào cuộc trò chuyện.
Có vẻ thằng bé khá xem trọng cô ấy nên đây ắt hẳn không phải là một người xấu xa.
Chúng tôi được dịch chuyển đến một nơi cực kỳ tráng lệ, một thế giới tôi chưa từng được nhìn thấy.
Nơi đây thật lung linh và hoa mỹ.
Tôi vô thức thốt ra khỏi miệng mình những câu từ tỏ vẻ kinh ngạc và phấn khích.
Ssu-chan ở đằng kia đang được chỉ dạy về cách sử dụng Ma Lực hiệu quả nhất có thể, có một người thầy giỏi thì chắc chắn thằng bé sẽ càng mạnh mẽ hơn nữa.
Tôi đứng từ phía sau và bị áp lực bởi Phép Thuật của Miko-san tác động đến, người tôi như thể muốn bay khỏi mặt đất.
Nhưng lúc đó Ssu-chan đã nhanh chóng ôm chặt lấy tôi và che chắn một cách nhẹ nhàng.
Tiếp đó là màn sử dụng Ma Pháp rực rỡ của Ssu-chan, nó sáng chói cả bầu trời.
Mặc dù đã nói điều này rất nhiều lần nhưng thằng bé thực sự tuyệt vời.
Hai người họ vẫn đang bàn luận với nhau về Ma Thuật, có vẻ như dù chỉ đang ở tuổi ăn, tuổi ngủ nhưng Ssu-chan đã vượt qua được rất nhiều Pháp Sư có tiếng.
Tôi đang dõi theo cuộc trò chuyện thì…
“E- ehh?! C- có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi bất ngờ được bế bay đi ra xa bởi Miko-san nên đã phát ra những âm thanh có hơi kì cục.
“Nhóc Ssu chuẩn bị tạo ra một thứ khủng kh·iếp đấy, nhìn cho kỹ vào.”
“V- vâng…”
Tôi tự hỏi nó là gì, một Phép Thuật nguy hiểm nào đó chăng?
Ssu-chan đang tập trung cao độ để suy nghĩ về thứ gì đó.
Sau một khoảng lặng lâu, thằng bé giải phóng Ma Lực, tạo thành một chùm sáng cam phóng thẳng lên bầu trời.
Một v·ụ n·ổ khủng kh·iếp lay chuyển cả nơi này với tốc độ choáng ngợp, cùng với đó là sự thất thoát năng lượng kinh khủng.
“[Thiên Hồ Hồng Kính].”
Miko-san tạo ra một lớp Kết Giới để bảo vệ lấy tôi, mặc dù không bị làm sao nhưng tôi lại thấy một vật gì đó bị thổi bay đến nơi này.
Đó là Ssu-chan. Ngay khi nhận ra thằng bé, tôi lập tức đứng dậy với ý định muốn di chuyển nhưng…
“Bên ngoài vẫn còn nguy hiểm lắm, nếu bây giờ cô ra đó thì sẽ bị b·ỏng n·ặng đấy.”
Tôi bị Miko-san giữ lại cùng những lời cảnh báo và không cho di chuyển.
“Thế thì sao chứ? Ssu-chan đang gặp nguy hiểm đấy, cô định bỏ mặc thằng bé sao? Thả tôi ra.”
Tôi liên tục dãy dụa để thoát khỏi bàn tay ấy nhưng vô ích, mặc dù có ý tốt cho tôi nhưng điều đó hiện giờ không còn quan trọng đối với tôi nữa.
“Bình tĩnh lại đi, thằng bé không c·hết dễ dàng như thế được đâu, càng nóng vội thì sẽ càng l·àm t·ình hình trở nên tồi tệ hơn thôi.”
Tôi không hiểu… Tôi thực sự không hiểu.
“Thế thì rốt cục bây giờ tôi phải làm gì đây?”
“Chờ đợi. Cứu sống thằng bé trong trạng thái thập tử nhất sinh sẽ khiến cơ thể nó bức phá rõ rệt, bằng cách đó sẽ khiến thằng bé trưởng thành hơn ở cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhóc Ssu nói là sẽ không bao giờ rời xa cô một lần nào nữa đúng không? Thế thì đây chính là lúc cô thể hiện khả năng của mình, hãy cứu sống thằng bé trong trạng thái nguy kịch để chứng tỏ rằng mình không trở thành gánh nặng cho thằng bé trong tương lai. Ta chắc chắn sẽ không để thằng bé phải c·hết nên cứ yên tâm, bình tĩnh và suy nghĩ đi, cách để cứu sống thằng bé ấy.”
Một tràng thuyết giáo đến từ Miko-san. Liệu tôi có thể làm được việc đó? Liệu tôi có thể cứu sống được Ssu-chan?
Không, nhất định tôi phải làm được.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng bây giờ tôi phải làm gì đây? Khi mà việc ra khỏi Kết Giới còn không được phép?”
“Vì có những Lam Hồn của ta xung quanh đây nên nhiệt lượng đã giảm xuống rõ rệt. Hãy dùng toàn bộ sự tập trung của mình, vừa vận Vũ Tức để di chuyển, vừa dùng Ma Lực để chữa trị cho thằng bé.”
Nghe thấy vậy, tôi dần dà bình tĩnh trở lại và làm theo lời được dặn.
Truyền tải Ma Lực ra bên ngoài để tạo thành một lớp Vũ Tức bao quanh cơ thể và di chuyển đến chỗ Ssu-chan.
Vừa vận Vũ Tức vừa sử dụng Ma Pháp để chữa trị, việc này thực sự khá khó khăn đối với tôi.
Tập trung lượng Ma Lực còn tồn đọng bên trong cơ thể đến lòng bàn tay, tôi chuyển biến nó thành những năng lượng sống và truyền tải vào người Ssu-chan.
“[Hoàn Phục].”
Không được rồi, trông tình trạng của thằng bé có vẻ như không khá hơn là bao.
“Không được rồi, Miko-san. Phép Hoàn Phục Cao Cấp không có nhiều tác dụng, tôi phải làm gì đây?”
“Hãy làm như cách mà nhóc Ssu đã làm, đừng chỉ tập trung nguồn Ma Lực đến mỗi lòng bàn tay mà hãy sử dụng chúng bằng toàn bộ cơ thể. Đầu tiên hãy tưởng tượng đến những năng lượng sống hiện hữu bên trong cơ thể, sau đó phân tán lượng lớn Ma Lực ra bên ngoài cùng một lúc, biến chúng thành một thể thống nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ làm gia tăng đáng kể hiệu quả của việc chữa trị.”
Chỉ nghe thôi cũng đã thấy việc này rất khó… Nhưng tôi phải làm được.
Tưởng tượng năng lượng sống hiện hữu bên trong mình, cố gắn truyền tải nó ra bên ngoài bằng toàn bộ cơ thể, liên kết chúng lại thành một thể thống nhất.
“[Sinh Linh Hoàn Phục].”
Một ánh sáng xanh chói loá phát ra từ người thằng bé, cảm giác như hơi ấm của sự sống đã quay trở lại. Ssu-chan từ từ mở mắt.
“Ssu-channnn~ con làm mẹ sợ quá đấy, uuwweehhhh`~.”
Tôi ôm chầm lấy thằng bé và khóc nức nở, nghĩ đến việc mất đi lẽ sống duy nhất khiến tôi thực sự hoảng sợ.
“Luri… -mama, con xin lỗi… Đã để mẹ phải lo lắng rồi…”
“Tốt quá rồi, Ssu-chan. Không có gì phải lo nữa rồi.”
“Chưa c·hết được đâu nhỉ? Dậy luyện tập tiếp nào, nhóc Ssu.”
“Hehh~?”
Tôi bất giác quay mặt lại và hét lên.
Tôi có nghe nhầm không vậy? Cô ấy không đùa đấy chứ?!
—----.—----.—----