Ma Đầu Trọng Sinh Tiểu Nha Đầu

Chương 18: chữa thương




Nọc độc Xích Xà có sức tàn phá nghiêm trọng đối với con người. Nếu không có phương pháp tách chất độc ra khỏi cơ thể, quá trình ăn mòn sẽ kéo dài cho đến lúc nhìn thấy xương trắng.

Tiểu Hạ lững miệng hút chất độc, Tuy ngan được độc tính trên Hiểu Nhu, nhung lại khiến miệng của mình dính độc.

"Cô cô làm... chuyện gì vậy..."

Tiểu Hạ hồn nhiên đáp.

"thế cô nghĩ ta đang làm gì?"

"Nhưng mà..."

Nhổ một bãi dịch Lên nền cỏ, Tiểu Hạ thở hắt ra.

"Không sao? Ta làm trong Đan Phòng, đường nhiên có chút thủ đoạn đối phó với chất độc.

Lúc này mới chỉ hút độc tố ra ngoài, muốn chữa khỏi hoan toàn...phải tìm phương thuốc gấp, nếu chậm trể thì cô có ba vết lõm, còn miệng của ta cũng lở loét luôn.

Hiểu Nhu đã nhớ mang máng, người kế bên mình là thiếu nữ bên trong phòng trực đại sảnh Đan Phòng.

"Ta nhớ cô là Tiểu Hạ phải không, Cảm ơn đã giúp ta lần này. Nhưng Thu Mộng đã Đi tìm chủ sự Bách Linh, chi bằng cả hai cùng ngồi đợi ở đây. Bách Sư Bá biết tin sẽ sớm đến ngay thôi."

Tiểu Hạ nhíu nhíu đôi mày, hướng mắt về phía cửu tinh giác Lầu. Ngẩn ngơ một hồi, tồi nói.

"vậy tuỳ cô thôi, Tôi không muốn miệng của mình loang lổ chi vì chờ đợi một người, tôi sẽ tự chữa cho mình."

Tiểu Hạ làm đến đây coi như đã rất nhân hậu rồi. Phi tang xong chiếc ống trúc, người thần bí nuôi độc xà cừ phát hiện được điều bất thường, cũng chẳng đặt nghi ngờ Lên một người như cô.

Còn Thương thế của Hiểu Nhu...một phần do tính tò mò của ban thân, Một phần do kế hoạch du Xích Xà vô tình làm cô ta gặp nạn.

Nhưng Tiểu Hạ đã hút bớt chất độc, vậy cũng đã chẳng còn nợ nần gì nữa.

Vừa quay Đi được chục bước, Hiểu Nhu liền gọi với theo.

"Tiểu Hạ... Cô biết cách chữa trị vết thương này? có thể giúp tôi được không?"

Quả nhiên, nhan sắc đối với nữ Nhân là một thứ vô cùng quý giá, xấu bâtm sinh thì không sao, nhưng từ thiên nga hoa cúc ghẻ, không phải ai cũng chịu được đả kích.

Lời nói của Tiểu Hạ lắc nay đã làm Hiểu Nhu hơi hoang mang, Bách Chủ sự trăm công nghìn việc, nếu ôn ấy có việc gấp đến trễ một chút thì chẳng kịp nữa.

Tiểu Hạ không thân thích, lại có thể hút chất độc cho người xa lạ như cô, chắc chắn cô ấy phải là người có giàu lòng từ bi, nhân hậu.

Tiểu Hạ không quay lại, chỉ gật đầu một cái.

Hiểu Nhu vừa đứng lên, liền khuỵu một chân xuống, vết thương do rắn cắn làm chân cô tê rần, bước đi không nổi.

Tiểu Hạ lại thở dài, miễn cưỡng quay lại dìu cô nàng đi.

Dọc đường về nha gỗ, hễ thấy thảo dược cần dùng để giải độc, Tiểu Hạ liền nhặt lấy sơ chế đắp Lên vết thương, còn miệng của cô luôn ngậm lấy một nắm lá thuộc tính hàn làm dịu tác động của chất độc còn sót lại.

Nhìn thấy hành động hái thuốc, thủ thuật sơ cứu của Tiểu Hạ vô cùng linh hoạt, Hiểu Nhu không kìm được khen một hồi dài.

"Thật không nghĩ, Tiểu Hạ lại có vốn hiểu biết rộng như vậy... Chẳng bù cho ta, mang trong mình linh căn tam hệ, nhưng chẳng biết làm gì. có khó khăn đều nhờ người giúp đỡ."

"Hôm nay lại có hai người vì ta mà đối mặt với Nguy hiểm. Không biết hai huynh ấy giờ ra sao rồi."

"Hy vọng Thu Mộng tìm được Bách sư bá, sớm Đi ứng cứu hai người bọn họ.

...

Cổ Ma từng có mấy trăm năm kinh nghiệm sống, nhung hầu hết là vui đầu trong Cổ Độc, không thì ra ngoài thi hành nhiệm vụ cho Ma Điện. Chuyện nhân sinh, trai gái lão chẳng bận tâm nhiều.

Cứ để mặc Hiểu Nhu giãi bày chuyện Đông Tây, Tiểu Hạ chỉ giữ sự im lặng, hoặc cùng lắm gật đầu tỏ ý mình không làm ngơ sự hiện diện của Đối Phương.

Khi về căn nhà gỗ, Tiểu Hạ tìm thêm vài loại thảo dược chữa trị cho miệng của mình cũng như vết thương của Hiểu Nhu.

Nhìn điệu bộ ân cần chu đáo của Tiểu Hạ, Hiểu Nhu buôn bã nói.

" Lâu lắm rồi, Ngoại trừ mẹ ta ra, mới coi người đối tốt với ta như vậy! Cảm ơn cô, Tiểu Hạ."

Miệng còn đang ngậm thao dược, hai má Tiểu Hạ đang phồng lên, nhưng vẫn ú ớ nhắc nhở vài điều.

"Đây là bổn sự của ta, Ta không muốn người ta thấy mình gặp người bị nạn mà không cứu! Giờ thì ổn rồi, Cô chịu khó ở lại đây ít hôm. Một ngày thay thuốc ba lần, phần thương tổn sẽ nhanh liền lại."

"Thảo dược Ta để trên giá, có dán mẩu giấy màu vàng. Cô có đủ chân tay, tự mình vận động đi."

Hiểu Nhu thay đổi sắc mặt thật nhanh, nhớ lại chuyện hồi nãy, Cô hỏi.

"Tiểu Hạ, lúc tranh giành ống trúc, Cô có nới đó là của mình...không biết chuyện đó có thật không? Loại bột đó cô lấy ở đâu?"

Tiểu Hạ sững người, nhìn Hiểu Nhu một lượt. Người này vừa mít ướt khi gặp rắn độc, những tưởng trong lòng ả còn đang bối rối, không ngờ vẫn giữ được một cái đầu lạnh.

"Đâu có, lúc ấy ta chỉ nghi phương pháp cứu cô khỏi đám rắn độc, nên mới nói lung tung như vậy. "

Hiểu Nhu gật gù, Cô ngôi trên giường gỗ, đôi một lại chứa đầy sự ưu tư.

"À còn chuyện này nữa, Sao cô lại biết trong người ta có ống trúc? "

Trong lòng Tiểu Hạ thầm toát mồ hôi hột. Xem ra nhân vật sở hữu linh căn tam hệ đâu phải tầm thường. Đằng sau con mắt ngây thơ kia là một sự tinh tế đáng sợ.

Nói chuyện với người này phải giữ môn giữ miệng, mới có thể tránh được phiền phức. Có thể Hiểu Nhu không phải người dễ đem bi mật người khác ra bàn tán. Nhưng cảm giác bị người ta nắm thóp, quả thực rất khó chịu.

Tiểu Hạ cười mỉm, cố làm ra vẻ tự nhiên nhất.

"Cô quên ta làm trong Đan Phòng ư, Tuy Ta chi có linh căn Ngu Thuộc tính, nhưng khứu giác rất nhạy, nhờ đó mới được gia nhập Đông Dương Cung lại học đồ chứ.

Ngửi thấy mùi hương lạ nên ta bị thu hút đến chỗ của cô mà thôi. Thực ra ta đã thấy cô và mấy người ở bên bờ suối, Nhưng ta không muốn giáp mặt với Thu Mộng nên tìm cách tránh đi

Không ngờ mùi hương kia lại có thể dụ nhiều rắn độc, mà cô lại mang nó trong người rời đi cho nên ta mới Đi theo.

Đáng tiếc thân thủ của ta chậm hơn Tu luyện giả mấy người nên tới hơi trễ."

Trong lý do biện hộ của Tiểu Hạ đầy rẫy sơ hở, song Hiểu Nhu chi cảm khái một câu.

"Ra là như vậy, thực ra mùi hương đó rất giống với mùi hương của mẹ ta. Chỉ có điều ba ấy đã bỏ ta đi khi ta còn rất nhỏ. Cho nên khi thấy mùi hương đó ta tưởng mình sẽ được gặp lại bà ấy."

Lấy mùi hương của Kim Tuyền Thảo làm túi hương, người phụ nữ kia chắc bị điện mới làm như vậy, bởi vì chẳng khác nào du rắn độc đến cắn mình.

Tiểu Hạ lắc lắc đầu.

"Vậy thì mũi của cô có vấn đề rồi...Không ai dùng mùi hương đó làm hương liệu mang theo bên người, như cô biết rồi đấy, là rắn sẽ bị người đó dụ đến ngay.

Cho nên mùi hương đó chỉ có mùi gần giống."

"Gần giống?" Hiểu Nhu lẩm bẩm " không biết ống trúc kia, Cô vứt đi đâu rồi. Ta muốn nhờ Thái Thành tìm hiểu giúp. Gia tộchuynh ấy chuyên bán dược liệu, chắc sẽ có manh mối."

"Tiểu Hạ! Cô phải giúp ta đấy nhé"

Tiểu Hạ nhíu mày,

"chuyện này làm gì liên quan ta cơ chứ!"

Hiểu Nhu cười cười.

"Coi như Đi chơi thôi mà, Nhà Thai Thành huynh nằm ở Kim Thành, vô cùng giàu có, Cô có cơ hội đến nơi đô thành còn gì."

Xuống núi? Cổ Ma có hơi động tâm, mấy nghìn năm sống lại, lão cũng muốn xem nhân gian thay đổi ra sao.

Tiểu Hạ giả bộ hí hửng ra mặt.

" Xuống núi...chẳng phải mỗi năm chỉ được về quê hai lần thôi sao, đệ tử nhập môn, đâu có thể tùy tiện xuống nui."

Hiểu Nhu đáp.

"Đệ tử bình thường thì như vậy, còn ta là ngoại lệ...đến lúc đó ta sẽ gọi cô cùng đi."

Hai người nói chuyện đến tận xế chiều, Từ đằng xa có một nhóm người đang tiến về phía nhà gỗ, Bộ dạng vô cùng khẩn trương.

Chưa đến nơi, đã nghe tiếng nói vọng lại.

" Tiểu Hạ, Tiểu Hạ...nha đầu có ở bên trong nhà không...ra đây...có chuyện gấp."